NGỰ TIỀN NỮ QUAN - BẠC MỘ NHAN


Trưởng Tôn gia khôi phục tước vị Tĩnh Quốc công phủ?

Sau khi biết được tin tức, Trưởng Tôn Hi ngẩn ra một lúc lâu.

Hoàng đế này không phải điên rồi chứ? Hắn dứt khoát dán trên mặt mình một cái nhãn, mặt trên viết rõ, “Trẫm chính là muốn đề bạt nàng, che chở nàng, các ngươi ai dám đắc tội nàng trẫm liền diệt người đó!”

Không phải không tốt, chỉ là……, mình là người nào? Có tài đức gì?!

Trên đời này chưa từng có chuyện tốt vô duyên vô cớ nhảy ra, càng không có quà tặng không mất tiền.

Hiện giờ mình bị hoàng đế đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, thật là đứng trên cao, nhìn được xa, một cơn sóng đánh lại đây, nếu không có hoàng đế che chở, lập tức thịt nát xương tan trong tích tắc! Hiện tại đã không rảnh lo người khác nghị luận như thế nào, nghĩ như thế nào. Lòng tràn đầy cân nhắc chính là, phải máu chảy đầu rơi như thế nào mới hồi báo được phần thánh ân này, mới có thể làm hoàng đế đại nhân cao hứng? Muốn che chở, lão nhân gia ngài nên che chở cả đời, ngàn vạn đừng buông tay giữa đường a.

Nếu không, mạng nhỏ này ch·ết mười lần cũng không đủ đâu.

Trưởng Tôn Hi rúc trong phòng, không ra cửa, gió êm sóng lặng vượt qua một ngày.

Ngày hôm sau, đã là cuối tháng.

Trưởng Tôn Hi đột nhiên nhớ tới, mình tới tìm Phó Trinh bỗng nhiên liền được phong làm phong tư tịch, ở lại bên này luôn, tay nải ban đầu để bên viện nữ quan còn chưa lấy đâu. Trong viện nữ quan lại có không ít bà ba hoa, mình trở về, các nàng khẳng định nghị luận xôn xao không để yên, thật sự là phiền này chưa đi phiền sau đã tới. Cho nên nhìn nhìn tiểu tuỳ tùng mới được phân cho mình, cười nói: “Phạn Âm, ngươi đến viện nữ quan tân tiến một chuyến, lấy tay nải ta đặt trên giường tới đây.”

“Không được.” Phạn Âm quỳ xuống, lắc đầu nói: “Nô tỳ là người hầu hạ bên cạnh Trưởng Tôn tư tịch, không thể rời khỏi ngươi.”

Trưởng Tôn Hi không khỏi nổi hắc tuyến đầy đầu.

Nha đầu này, cứ phải thành thực như vậy à?

Phạn Âm như là nhìn ra phiền não của nàng, ngẩng đầu cười, “Nô tỳ tuy rằng không thể rời khỏi Trưởng Tôn tư tịch, nhưng muốn lấy đồ vật nào, cũng không phải chuyện lớn, phân phó một cung nhân đi là được.” Nói xong, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài tìm người.

“Từ từ” Trưởng Tôn Hi suy nghĩ một chút, xua tay nói: “Thôi, để ta tự mình đi một chuyến vậy. Đúng lúc Nam Cung ma ma muốn xuất cung, ta đi qua, tiện đường từ biệt nàng một chút.”

“Vâng.” Phạn Âm đáp lời, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Bởi vì Nam Cung ma ma đã cáo lão ra cung, qua hôm nay, sau này không bao giờ có khả năng về cung nữa. Trưởng Tôn Hi từ trong bao y phục lấy ra hai nén vàng, cho nàng làm lễ từ biệt, “Tới vội vàng, trên tay cũng không có thứ gì tốt, ma ma cầm ra cung mua mấy hộp điểm tâm ăn, xem như tâm ý của ta.”

“Không dám nhận, không dám nhận.” Nam Cung ma ma thiếu chút nữa quỳ xuống trước nàng, liên tục chối từ, “Trưởng Tôn tư tịch, không cần khách khí như thế.” Ngược lại cười nịnh nọt, “Nếu trước đây có chỗ nào chiếu cố không chu toàn, mong ngài bỏ qua.”

Trưởng Tôn Hi oán giận nói: “Ma ma nói gì vậy? Trước đó ma ma quan tâm ta có thừa, trong lòng vô cùng cảm kích, chỉ là vẫn mãi không có cơ hội nói lời cảm tạ.” Khuyên can mãi, mới làm nàng nhận hai nén vàng kia.

Nam Cung ma ma mãi luôn nói lời cảm tạ.

“Ma ma trở về, sinh sống cùng chất nhi cho tốt.” Trưởng Tôn Hi nói vài câu chia tay, liền nói: “Vậy ta đi về trước.” Thật sự là không muốn ngốc ở chỗ này thêm nữa, những nữ quan đó đại khái là sợ hãi thân phận của mình, không dám nghị luận. Nhưng từng ánh mắt như đèn dây tóc, vừa rồi khi tiến vào, cảm giác cả người đều bị nướng đến nóng rang.

“Trưởng Tôn tư tịch!” Nam Cung ma ma đột nhiên gọi nàng lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng để sát vào bên người nàng, thấp giọng nói: “Nơi đầu sóng ngọn gió, lửa đổ thêm dầu,…… chú ý cẩn thận.”

Trưởng Tôn Hi giật mình, tiện đà cảm kích nói: “Đa tạ ma ma nhắc nhở.” Dẫn theo Phạn Âm trở về phòng mình.

Đại ngộ hiện giờ của mình, cùng cấp bậc với Phó Trinh. Không chỉ có chức quan, có bổng lộc, còn có tiểu tuỳ tùng Phạn Âm bên cạnh hầu hạ, hơn nữa còn được phân một chỗ ở độc lập hai gian trong ngoài. Mỗi ngày ba bữa cơm có người đưa, sớm muộn đều có hai lần nước ấm, còn có thể sai sử các tiểu cung nữ chạy vặt, cơ hồ chính là nửa chủ tử.

Trong lòng không khỏi than nhẹ, khó trách mỗi người đều nghĩ nát đầu cũng muốn bò lên trên, chỗ tốt thật sự là quá nhiều.

Ngày này, đột nhiên trở nên dài hơn cũng dồn dập hơn.

Trưởng Tôn Hi trong chốc lát cảm thấy sống một ngày bằng một năm, trong chốc lát lại cảm thấy thời gian quá nhanh, ăn cơm uống nước đều không tốt, buổi tối ban đêm không sao ngủ ngon, ---- ngày mai chính là đầu tháng, liền phải đi làm trước mặt hoàng đế a.

Một đêm hỗn độn bất an, ngày kế tiếp ỷ vào sức trẻ tinh thần còn tính không tồi.

Trưởng Tôn Hi soi soi trước gương, mười bốn, mười lăm tuổi, mặc kệ lăn lộn như thế nào, khuôn mặt đều trắng như trứng gà mới lột, lộ ra nét lung linh tươi mới.

---- collagen đúng thật tốt a.

Phạn Âm mang xiêm y lại đây hầu hạ nàng thay, bởi vì là chính lục phẩm tư tịch, hơn nữa lại là đi Ngự Thư Phòng làm việc, xiêm y trang sức đều làm dựa theo quy củ nghiêm ngặt, một chút cũng không thể sai.

6 cục 24 tư, hình thức màu sắc y phục tổng cộng chia làm sáu nhóm, sau đó các tư bên dưới mỗi cục, hoa văn chi tiết trên vải lại có chút bất đồng. Như vậy thoạt nhìn không chỉ xếp thành hệ thống, còn tiện cho người khác nhận biết, cũng sẽ không có mấy nét vẻ hoa cả mắt, đỡ phải trộn lẫn cùng các mỹ nhân nơi hậu cung.

Trưởng Tôn Hi thay phục sức chuyên cho tư tịch, trung y màu nguyệt bạch, thêu hoa văn nhàn nhạt, áo ngoài là áo gấm dài tay màu xanh nước, tay áo nhỏ hẹp, có vẻ vô cùng sạch sẽ lưu loát. Rốt cuộc nữ quan không phải các nương nương phi tần ở hậu cung, không nên trang điểm hoa hòe lộng lẫy, thứ nhất tránh hiềm nghi câu dẫn hoàng đế, thứ hai tay áo to rộng cũng không tiện làm việc.

Thậm chí ngay cả trên búi tóc, đều là hoa quan*, cũng không có bất luận kim thoa ngọc châu nào trói buộc.

*hoa quan: kim quan buộc tóc hình hoa

Trưởng Tôn Hi để Phạn Âm búi tóc cho mình, sau đó mang lên hoa sen quan. Ánh vàng rực rỡ, dùng từng mảnh lá vàng hơi mỏng làm thành cánh hoa sen, sau đó lại dùng tơ vàng quấn quanh cố định, bện thành chiếc mũ tạo hình nhất định. Giữa quan điểm xuyết một viên phỉ thúy xanh biếc, cuối cùng là hai viên phỉ thúy nho nhỏ.

Xuống chút nữa, hai bên trái phải búi tóc theo thứ tự điểm xuyết hoa sen nhỏ bằng vàng ròng, tạo thành nét hồn nhiên quý phái.

Cuối cùng, Phạn Âm lại treo lên cho nàng dải lụa choàng hoa văn hoa sen.

Dải lụa choàng có kiểu dáng tương tự dải lụa choàng của Phó Trinh, chẳng qua dải lụa choàng của tư nhạc là hoa văn hoa cúc, còn dải lụa choàng của tư tịch là hoa văn hoa sen.

Trưởng Tôn Hi đứng trước gương, áo bó tay màu nguyệt bạch, váy xanh phết đất, hơn nữa vòng eo được bó hẹp, cảm giác mình như một gốc liễu duyên dáng yêu kiều đầu xuân, lộ ra nhè nhẹ lịch sự nhã nhặn.

“Từ từ, còn nữa nha.” Phạn Âm gọi nàng lại, dán lên trán của nàng một cái hoa điền hình sen, “Được rồi.”

Trưởng Tôn Hi thở phào nhẹ nhõm, “Giờ ta mới biết, vì sao trời còn chưa sáng ngươi đã kêu ta dậy.” Chỉ là thay đồ, trang điểm, đã lăn lộn khoảng nửa canh giờ (1h), nhấc váy ra cửa, “Đi thôi, không thể để sai sót được.”

---- muốn nói không khẩn trương là giả.

Trưởng Tôn Hi một đường nín thở im lặng, đi theo cung nữ cầm đèn lồng nhỏ đi về phía trước. Sáng sớm còn hơi lạnh, thổi tới trên mặt đau như đ•ao c•ắt, kéo kéo áo choàng trắng bọc trên người, mũ choàng cũng kéo kéo, mới cảm giác được một chút ấm áp. Cũng may dọc đường đi lạnh tê tái, nhưng tới bên trong Ngự Thư Phòng liền ấm áp hẳn lên, có tận vài cái bồn lửa lớn sưởi ấm.

Hai tiểu cung nữ đi lên đón, một người đưa lò sưởi tay, một người cởi áo choàng trên người nàng mang đi làm ấm.

Đám người Phạn Âm dừng bước trong đại sảnh của cung điện quan trọng bậc nhất này, không thể tiếp tục đi vào trong.

Trưởng Tôn Hi uống một chén trà nóng ấm dạ dày, sau đó lần nữa bọc lại áo choàng đã được làm ấm, hỏi đường, tự mình đi theo hướng đèn lồng phía sau đi vào nội điện. Tư tịch tổng cộng có hai vị, hôm qua đã hỏi thăm trước, một vị tư tịch khác họ Nghê, khoảng tầm 40, đã là lão nhân ở Ngự Thư Phòng.

Không phải người khác lớn tuổi, mà là tuổi này của mình làm tư tịch thì thật sự quá nhỏ, ---- rốt cuộc bản thân mình là ngồi thuyền chiến số 9 trực tiếp bay tới, còn người khác đều phải mất vài thập niên mới bước lên được, tự nhiên tuổi có chút cao.

Nghe nói còn có một vị Lưu tư tịch, bởi vì hoàng đế muốn chừa ra một vị trí tư tịch trống, nghe nói là thả ra cung về nhà thành thân. Gái lỡ thì vốn đã hơn ba mươi tuổi, thật không dễ gả chồng, bất quá có hoàng đế an bài tự nhiên phải nói cách khác, nghĩ đến việc hôn sự chắc sẽ không kém, cũng coi như là nhờ họa được phúc.

Vừa vào cửa, liền thấy trong phòng ngồi một phụ nhân trung niên, cũng có trang phục trang điểm tương tự.

“Nghê tư tịch.” Trưởng Tôn Hi cười chào hỏi trước, nhân viên mới vừa đến làm, hẳn nên chủ động thân thiện một chút, “Thật sớm.” Bất quá thấy vẻ mặt đối phương nghiêm túc, lại cân nhắc, có phải không đủ đoan trang hay không? Cho nên lời phía dưới liền nuốt trở vào.

“Tới đây.” Biểu tình Nghê tư tịch như bị kê biên và sung công tài sản, chỉ chỉ một chồng sách thật dày trên mặt bàn, “Mấy quyển sách này là danh sách liệt kê sách tại Ngự Thư Phòng, còn có vị trí, ngươi đều phải nhớ kỹ hết một lượt, miễn cho sau này Hoàng Thượng đến tìm sách lại không biết chỗ để.”

Khẩu khí việc công xử theo phép công.

Kiếp trước Trưởng Tôn Hi cũng là người làm việc dưới trướng người ta, thấy đồng sự nghiêm túc, tự nhiên không còn tươi cười đầy mặt, lập tức thay đổi bộ dáng nghiêm túc chuyên nghiệp. Lập tức đi ra phía trước, nói cảm tạ, “Đa tạ Nghê tư tịch chỉ điểm.” Sau đó liền ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc lật xem quyển sách thứ nhất.

Trong lòng có chút thất thần.

Vị này……, là bất mãn với người trẻ tuổi từ đâu vọt tới như mình? Hay là, nàng với Lưu tư tịch trước kia qua lại tương đối tốt, cho rằng mình đoạt vị trí Lưu tư tịch? Mặc kệ loại nào, thoạt nhìn đều không hoan nghênh mình.

Thôi vậy, làm tốt bổn phận công tác trước rồi nói.

Trưởng Tôn Hi lật sách trong chốc lát, sau đó cầm lấy quyển sách, đi đến chữ viết bên trên kệ sách đồng loạt dò số trước, thầm nhớ kỹ. Một buổi sáng qua đi như thế, ngẩng đầu, cúi đầu, ghi nhớ, đầu óc không có việc gì, nhưng thật ra cổ có chút đau nhức. Mà Nghê tư tịch bởi vì đều nhớ hết thảy tất cả sách trong lòng, tự nhiên không cần làm việc gì, vẫn luôn ở bên ngoài một mình yên lặng uống trà.

Hai người một câu đều không nói.

Trưởng Tôn Hi vừa xoa cổ, vừa uống trà. Trong lòng cân nhắc, còn đỡ……, cũng không phải đảo quanh trước mặt hoàng đế như trong tưởng tượng, chỉ nhìn sách vở, làm một nhân viên quản lý sách báo cho hoàng gia mà thôi. Nghĩ đến hoàng đế cũng không rảnh mỗi ngày đều đọc sách, một ngày lật vài tờ gi•ết thời gian, khả năng mười ngày nửa tháng, mới có thể cần người Ngự Thư Phòng đưa sách qua một chuyến.

---- thật là một chức vị thanh nhàn lại thoải mái a.

Tâm tình Trưởng Tôn Hi đột nhiên như ánh nắng tươi sáng.

Buổi trưa cùng Nghê tư tịch thay phiên trở về ăn cơm, buổi chiều lại đây, tiếp tục đọc một quyển rồi một quyển nhớ vị trí sách. Nghĩ tốt nhất nên tranh thủ nhớ nhanh lên, bằng không……, vạn nhất lúc Nghê tư tịch không có ở đây, hoàng đế muốn tìm sách, ---- mình cũng không thể nửa ngày vẫn tìm không thấy, để hoàng đế phải chờ. Vậy không phải ngại mạng dài hay sao?

Vài ngày liên tiếp, Trưởng Tôn Hi đều toàn tâm toàn lực chú tâm vào công tác.

Mỗi ngày tới chào hỏi Nghê tư tịch một cái, đi thì nói từ biệt, giữa trưa trở về ăn cơm, chính là từ sớm đến tối một quyển một quyển rồi nhớ tên sách cùng vị trí. Sau đó lại không ngừng ra đề kiểm tra chính mình, quyển đó ở đâu, tên gọi là gì, bề ngoài có chi tiết gì? Gắng đạt tới một cơ sở dữ liệu trong đầu.

Ngày tháng trôi qua cũng thực kiên định, thực an tâm, ---- ai dám đến Ngự Thư Phòng kiếm chuyện a? Kéo ra ngoài ch•ém cho trẫm.

Ha ha……

Trưởng Tôn Hi không ai nói chuyện, cũng không rảnh lo, chỉ có thể ngẫu nhiên tự mình nói chuyện phiếm với mình.

Hôm nay, lật đến một quyển [Thái bình hoàn vũ ký]. Trong sách không chỉ giới thiệu sông nước núi non, pháo đài thành lũy các nơi, còn có một ít chuyện nhân văn phong tục thú vị. Bất tri bất giác, thế nhưng xem đến có chút mê hoặc, dứt khoát dọn ghế dựa, ngồi cạnh cửa sổ tinh tế đọc.

Tuy nói bản chữ cổ thoạt nhìn có chút cố sức, nhưng cũng không khó, chậm rãi đọc rất có vài phần hứng thú.

Nhìn đến chỗ phong tục Ngô Trung, đêm giao thừa ngày đó, đám hài tử dân gian kết bạn ngao du vòng quanh phố kêu gọi, “Bán nhữ si! Bán nhữ ngốc!” Ý tứ là muốn đem si ngốc bán cho người khác, làm cho mình thông tuệ. Bên cạnh còn xứng một câu "bán từ si ngốc", nói là một lão ông hỏi đám hài tử mua si ngốc, “…… Nhi vân ông mua không cần phải tiền, phụng nợ si ngốc trăm ngàn năm.”*

*câu này mình hiểu nôm na là: ông mua mấy thứ này không cần trả tiền, chỉ là phải mang nợ si ngốc trăm ngàn năm.

Không khỏi “Xì” cười, thầm nghĩ, đám hài tử này cũng quá xấu rồi.

“Nhìn cái gì thú vị như vậy?” Sau kệ sách, đột nhiên truyền đến một thanh âm vàng rung ngọc lắc.

Trưởng Tôn Hi đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, ai? Tiện đà hoảng sợ, vô nghĩa, người có thể tới chỗ này còn có thể là ai?! Nhanh chóng bước vòng qua, quỳ xuống trước bộ long bào rồng năm vuốt màu vàng kim, “Thỉnh an Hoàng Thượng.”

Ngữ khí hoàng đế thật là bình thản, duỗi tay nói: “Cho trẫm nhìn xem.”

Đôi tay Trưởng Tôn Hi đẩy sách tới.

Từ từ, sao bên cạnh hoàng đế còn có một nam nhân? Người này……, mặc Quỳ long màu đen lại là ai đây? Hoàng tử? Không giống phong cách Chiêu Hoài Thái Tử, chắc không phải là Sở vương chứ? Tiếng lòng tức khắc nhắc nhở.

Hoàng đế lật lật trang sách, cười, “Thì ra ngươi đang cười cái này.” Lại nói: “Đứng lên đi.”

Trưởng Tôn Hi chậm rãi đứng lên.

“Cầm Sắt?!” Việt Vương bên cạnh thất thanh thở nhẹ, tiện đà thấp đầu, hướng tới hoàng đế nhận lỗi: “Bộ dáng Trưởng Tôn tư tịch có vài phần giống đường tỷ nàng, đột nhiên nhìn thấy, nhi thần nhận sai thất lễ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi