Editor: Moriuchi Eira
Tiêu Kỳ Mặc đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Cẩn Văn đang bám theo sau, hắn dừng chân.
"Đi tìm Tô lão gia, nói với ông ta về sự việc xảy ra sau con hẻm.
"
Người đàn ông bình tĩnh nói chuyện, đôi mắt ẩn sau cặp kính vàng âm trầm đến cực hạn, nhưng Diệp Cẩn Văn căn bản không phát hiện ra điều này.
Diệp Cẩn Văn nghe xong, hắn ta vô thức gật đầu.
"OK, cứ giao cho tôi.
"
Hắn với Tô lão gia cũng coi như có quen biết, lại thích ra tay nghĩa hiệp.
Lần này Lục Miên rõ ràng không sai, vậy mà đám người kia lại khẩu nghiệp linh tinh, đổ lỗi cho cô ấy!
Hừ!
Dám nói Lục Miên có bệnh thần kinh, người ta còn có ơn cứu rỗi cái mạng chó của mấy người đó nhé!
Diệp Cẩn Văn dứt khoát đi về phía hoa viên tìm Tô lão.
Có lẽ hắn đã từng tới đây nên bảo vệ của Tô gia cũng không cản.
Diệp Cẩn Văn đương nhiên tìm được lão Tô, hắn thuật lại sự việc cho ông một lượt, Tô lão gia tử nghe xong hết sức tức giận, hạ lệnh dẹp luôn cái yến tiệc vớ vẩn kia.
Đám khách khứa ngơ ngác không hiểu vì sao, cuối cùng chỉ đành mang theo tâm trạng phức tạp rời đi.
Tuy nhiên, ba người Lục Hành Đường lại bị giữ lại, tình cảnh này không khỏi làm mọi người đoán giá đoán non, chẳng lẽ hai nhà muốn bàn chuyện đính hôn cho bọn nhỏ sao?
Lục Tâm Noãn âm thầm vui sướng.
Lục Hành Đường lịch sự lễ độ, cung kính trước mặt Tô lão gia tử: "Tô lão, Lục Miên đã làm phiền tới ngài rồi, khi về tôi sẽ dạy bảo nó cẩn thận hơn.
"
"Không phải!" Tô Thanh Hà đỡ tay Lục Hành Đường, đáy mắt mang theo sự chân thành, cuối cùng lại nắm lấy tay ông ta: "Lục tiên sinh, phiền ngài chuyển lời cảm ơn tới Miên Miên chuyển giúp ta.
Nếu không nhờ con bé, hôm nay Tô gia sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Lục Tâm Noãn, Lục Hành Đường, Bùi Cẩm Lan: "???".
——
Sau khi tiễn ba người Lục gia, trong đình chỉ còn lại Tô lão, Tô Thăng và Tô Giác.
Tô Thăng khó hiểu: "Cha, người tốt như vậy, sao lại có kẻ dám tới ám sát người chứ? Phải chẳng cha muốn ra mặt vì Lục Miên nên! cố ý! ! "
Tô lão gia tử lắc đầu, đôi mắt vẩn đục mang theo vài phần sắc bén nhìn về nơi phương xa vô định.
Chuyện xảy ra sau con hẻm là có thật, ông sẽ không vì Lục Miên mà bịa ra chuyện này.
Tô lão không có tâm tình giải thích, ông nhìn con trai, rồi lại nhìn cháu trai Tô Giác, thấm thía dặn dò: "Miên Miên học cùng cháu ở cao trung Côn Bằng, học lớp 10, cháu chiếu cố con bé một chút.
"
Tô Giác buồn bực, không đợi hắn ta lên tiếng, Tô Thăng đã nói trước.
"Cha, vì sao chứ? Chẳng lẽ người muốn tác hợp cho Tô Giác và Lục Miên? Con bé đó hoàn toàn không xứng với Giác nhi nhà chúng ta! Nhưng em gái nó Lục Tâm Noãn thì không tệ lắm! "
Tô Thanh Hà trừng Tô Thăng một cái: "Xằng bậy, là chúng ta không xứng với Lục Miên!"
"Hả?" Tô Thăng càng nghe vậy càng thêm nghi hoặc.
Tô lão không muốn nghe ông ta nói nữa, tức giận chống gậy về phòng.
Tô Giác âm thầm chửi thề, hắn mới không thèm.
——
Lục Miên đá dép lào, chậm rì rì về nhà.
Tô gia nằm trong một khu biệt thự nên không có xe buýt, taxi cũng không có luôn.
Cô liền đi dọc theo hướng bồn hoa, bộ dạng nhàn nhã đến không chịu được.
Vào lúc Tiêu Kỳ Mặc lái xe đuổi theo cô, thì nhìn thấy một màn như vậy.
Thiếu nữ thân hình mảnh khảnh, một tay đút túi, tay khác lướt lướt qua đám hoa làm chúng vang lên những âm thanh xào xạc.
Mái tóc ngắn mềm mềm tùy ý bay theo gió, cảnh đẹp ý vui.
Tiêu Kỳ Mặc nhẹ nhàng bóp còi, hắn cho giảm tốc độ, lái xe đến bên cạnh Lục Miên, ưu nhã hỏi: "Lục tiểu thư, có cần tiễn một đoạn không?"
Lục Miên không thèm để ý, cô tiếp tục đi lên phía trước.
Ha, cô nhóc này cũng kiêu ngạo quá nhỉ!
Tiêu Kỳ Mặc lái xe đi trước, rồi dừng lại ở vị trí cách Lục Miên hai mét, hắn quẹo bánh xe, chắn hết đường đi của Lục Miên.
Tiêu Kỳ Mặc cố ý mở cửa xe bên ghế phụ.
Khuôn mặt tuấn mĩ mang theo ý cười ôn hòa, ung dung mở miệng: "Ngại quá, trượt tay.
".