NGỨA NGÁY

Translator: Yao

Beta: Jen

Phim mới không bị ảnh hưởng gì, bấm máy theo lịch trình.

Mọi người trong đoàn phim chụp hình với nhau, trên tay của Mộc Hội Chi và Vưu Sơn Hàm mỗi người cầm một bao lì xì, ai cũng cười rất tươi, cùng hô lên: “Chúc ‘Khi anh gặp được em’ khai máy thuận lợi.”

Sau khi chụp xong, nhân viên chụp ảnh cầm máy đi qua đây: “Huỳnh Huỳnh và Triều Kim đứng gần một chút, sau đó nở nụ cười thật tươi.”

Vưu Sơn Hàm đưa tay ra, tỉ mỉ để Mộc Hội Chi đứng phía trước: “Nhìn bậc thềm.”

Thợ chụp hình một tay cầm máy ảnh, một tay chỉ đạo: “Đúng, chính là như vậy, hai người cười vui chút nào.”

Lộ Thu Thu đứng một bên, nhìn soái ca mỹ nữ chụp ảnh đúng là rất đã mắt.

Trên tay Đào Lập Nghi cầm một chiếc quạt tay, nhìn hai người họ chụp ảnh, mặt nhăn lại thành một cục, cô chưa từng nhìn thấy Vưu Sơn Hàm quan tâm ai như vậy 

Cô và anh quen biết lâu như vậy, anh cũng chưa từng tỉ mỉ như thế.

Trợ lý của Đào Lập Nghi bước lên, nhắc nhở nói: “Lập Nghi chú ý biểu cảm, đang quay phim đó.”

Vừa nghe thấy có người chụp mình, cô liền nở nụ cười, đi tìm ống kính.

Khi nhân viên đang chỉnh góc máy, quản lý của Vưu Sơn Hàm kéo anh sang một góc, thì thầm nói: “Bây giờ sự nghiệp của em đang thăng tiến, không thể yêu đương, phía sau anh đã nhận cho em rất nhiều bộ phim, bây giờ em phải đặt trái tim vào trong phim.”

“Anh Băng, em biết.”

“Biết thì chú ý chút, em quá lộ liễu rồi.” Anh đối với Mộc Hội Chi không bình thường, sớm muộn cũng sẽ bị người ta phát hiện.

“Đừng để người khác phát hiện ra em có ý với Mộc Hội Chi, nếu không người ta sẽ viết thành một cuốn tạp chí đó.” Anh cũng là vì tốt cho Vưu Sơn Hàm, lúc đang nỗ lực làm việc thì hãy nỗ lực làm việc, không thể vì yêu đương mà bỏ lỡ cơ hội thăng tiến này.

Vưu Sơn Hàm gật đầu, anh cũng không biết rốt cuộc cảm giác của mình với Mộc Hội Chi là như thế nào, anh chỉ biết ánh mắt của mình không thể rời khỏi cô.

Anh Băng lại nói với anh về những chi tiết khi anh biểu diễn trước máy quay, nói phải đi tìm đạo diễn bàn bạc với tiến độ quay phim chiều nay, sau đó liền rời đi.

Vưu Sơn Hàm đang chuẩn bị đi, thì nghe thấy tiếng của Đào Lập Nghi.

“Anh thích Mộc Hội Chi?” Đào Lập Nghi bước ra từ một góc nhỏ, không ngờ cô chạy đến nơi này chợp mắt một chút lại biết được một tin động trời.

Vưu Sơn Hàm kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?”

“Sao hả, dám nói còn sợ người ta nghe được sao.”

Vưu Sơn Hàm nhìn xung quanh, sợ sẽ bị người khác nghe thấy: “Đừng nói bậy ”

Đào Lập Nghi đi đến trước mặt anh, tay chống eo, nhìn chằm chằm vào anh: “Vưu Sơn Hàm, anh nói cho em biết, có phải anh thích Mộc Hội Chi hay không?”

“Đào Lập Nghi, đừng phá phách.” Vưu Sơn Hàm không muốn dây dưa với cô về vấn đề này.

Đào Lập Nghi chặn anh lại: “Không được, anh phải nói cho em biết, rốt cuộc anh có thích Mộc Hội Chi hay không?” Cô mím môi, âm thanh nhỏ dần: “Chuyện này rất quan trọng với em.”

Gió nóng thổi đến nỗi trong đầu anh chỉ toàn tiếng ù ù: “Anh cũng không biết?”

Đào Lập Nghi gấp gáp: “Không biết? Thích một người thì sao có thể không biết chứ? Thích một người, chính là lúc nào cũng nhớ đến người đó, có đồ ăn ngon hay chuyện gì vui cũng muốn chia sẽ cùng người đó, còn vì để có thể sánh vai bên người đó, cố gắng trở nên tốt hơn.”

Cô hít một hơi thật sâu, rất nghiêm túc mà nhìn anh: “Tuy em biết bây giờ nói chuyện này, rất không thích hợp, nhưng bây giờ em chỉ muốn nói cho anh biết, Vưu Sơn Hàm, em thích anh, không phải xem anh là con của bạn ba em, mà là xem anh như một chàng trai rất tốt mà thích anh.” Dừng một lúc: “Em cố gắng thi vào cùng một trường đại học với anh, không phải để trở thành bạn cùng trường với anh, mà là để đến gần anh thêm một chút, còn về việc nhận vai diễn lần này, là vì anh nên em mới nhận, em chỉ muốn đến gần anh thêm chút thôi.”

Vưu Sơn Hàm ngây người nhìn cô, kinh ngạc không nói nên lời.

“Cái này không xem như là tỏ tình chính thức, em đây là nói cho anh biết, em thích anh mà thôi, anh không cần cảm thấy có trách nhiệm gì với việc này, anh cũng không cần cho em bất kỳ một đáp án nào, em chỉ là đầu óc có vấn đề, muốn nói những gì mình để trong lòng ra thôi.”

Nói xong, Đào Lập Nghi quay người rời đi, được vài bước, lại nhìn ra sau: “Anh yên tâm, chuyện anh thích Mộc Hội Chi, em sẽ không nói ra ngoài, tuy em ấu trĩ, nhưng không phải là không có phẩm chất.”

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên im ắng.

Tay cô nắm chặt góc váy, không dám ngẩng đầu nhìn anh, sự dũng cảm của cô đều đã ném vào lời tỏ tình lúc nãy rồi.

Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với người khác, vẫn còn đang trong tình trạng không hề có sự chuẩn bị nào.

“Đây là Đào Lập Nghi nói tâm ý của mình cho Vưu Sơn Hàm biết, không liên quan đến Tiểu Oản, cho nên khi quay phim, không được nhầm lẫn.” Đợi nửa ngày trời, cũng không đợi được câu trả lời của anh, cô chỉ có thể hỏi: “Anh nghe thấy chưa?”

“Ừm.” Vưu Sơn Hàm đã mất đi năng lực thốt lên lời nói.

Nhân viên công tác ở phía xa đã bố trí máy móc xong xuôi, chuẩn bị quay cảnh đầu tiên.

Thợ trang điểm hô to về phía họ, đánh tan sự ngại ngùng giữa hai người.

Đào Lập Nghi nhìn anh một cái, âm thanh mềm mại: “Em đi trang điểm đây.”

Vưu Sơn Hàm gật đầu: “Được.”

Anh thật sự không ngờ rằng, tiểu nha đầu lúc trước bởi vì nhát gan mà phải trốn sau lưng anh khi đi trên đường, lại tỏ tình với mình.

Cô thật sự rất dũng cảm, có thể khi anh đối mặt với cô gái mà mình thích, cũng sẽ không có dũng khí này.

Cảnh đầu tiên quay rất thuận lợi, Mộc Hội Chi và Vưu Sơn Hàm vì đã hợp tác với nhau trong bộ phim trước, cho nên rất ăn ý, thuận lợi hoàn thành cảnh quay đầu tiên.

Tiếp theo đây là cảnh quay trống, nhân viên công tác xếp đạo cụ trước cây nhân duyên, máy quạt thổi bài sợi dây tơ hồng trên cây tình duyên, quay hai lần, mới quay ra được hiện ứng đẹp.

Đạo diễn đột nhiên muốn quay cảnh của Mộc Hội Chi, cô cũng rất phối hợp, hoàn thành cũng rất tốt.

Đạo diễn cầm loa nói: “Được! Cảnh này qua rồi!” Đạo diễn xoa xoa mắt: “Huỳnh Huỳnh nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Giữa cảnh quay, Mộc Hội Chi chuẩn bị bước lên xe, điều chỉnh lại thắt lưng, thắt lưng quá chặt rồi, khiến cho cô thở không ra hơi.

Tuy đã sang thu, nhưng trời vẫn rất nóng, quay phim cổ trang, quần áo tận mấy lớp, không hề thoáng khí, lớp áo bên trong sớm đã ướt đẫm mồ hoi

Lộ Thu Thu lấy một cây quạt ra: “Chị Mộc Mộc, thổi cho mát đi.”

“Không sao,” Mộc Hội Chi lau mồ hồi: “Chị chính là dễ ra mồ hôi.”

“Uống chút nước.” Lộ Thu Thu đưa chai nước cho cô.

Mộc Hội Chi vừa mở nắp ra, thợ trang điểm đã gọi cô đến dặm lại lớp trang điểm, cô cũng chỉ có thể để lại sang một bên.

“Cảnh quay bay từ trên xuống lúc nãy vô cùng đẹp mắt đó.” Thợ trang điểm lấy đồ đạc ra, dặm chút phấn lên mũi của cô.

Lộ Thu Thu tự hào nói: “Đúng không, em cũng cảm thấy chị Mộc Mộc rất đẹp.”

“Cảm ơn.” Mộc Hội Chi cười nói.

Thợ trang điểm làm xong việc thì liền rời đi, tay Lộ Thu Thu cầm hai cái quạt đưa cho Mộc Hội Chi.

Mộc Hội Chi cầm lấy một cái quạt nhỏ trong đó, đổi sang chỗ Lộ Thu Thu: “Em không nóng hay sao?”

“Em không nóng.” Nói xong, Lộ Thu Thu lấy tay lau mồ hôi.

Mộc Hội Chi cười ra tiếng: “Đợi lát nữa chị đi quay phim tiếp, em ở trong xe nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không được, chị Mộc Mộc đang cố gắng làm việc, sao em có thể lười biếng chứ?” Lộ Thu Thu lấy điện thoại ra: “Em còn phải chụp ảnh cho chị Mộc Mộc, em còn có một vlog chưa quay.”

“Mỗi tháng một vlog?” Cô nhớ ra vlog đã mấy tháng chưa quay rồi. 

Lộ Thu Thu lắc ngón tay: “Kéo khoảng cách ra, mỗi tháng biến thành cực độ, gọi là vlog cực độ.”

“Sau này sẽ không biến thành một năm ra một vlog đó chứ.”

“Xía.” Lộ Thu Thu rờ cằm: “Chị Mộc Mộc, chị đây là không đặt niềm tin vào em?”

Cô quyết định rồi, nhất định trong ba ngày cô phải làm ra một cái vlog, âm thầm đăng lên, làm cho mọi người kinh ngạc, lấy lại niềm tin của chị Mộc Mộc dành cho mình. 

“Vậy chị đợi vlog của Lộ Thu Thu.”

“OK!” Lộ Thu Thu giơ ngón cái lên, ánh sáng chiếu xuống Đào Lập Nghi đang đi về phía hai người.

Lần này kỹ năng diễn xuất của Đào Lập Nghi rất xuất sắc, tuy là lần đầu quay phim cổ trang, nhưng nhập vai rất lẹ, biểu diễn rất tự nhiên, còn tốn tâm tư thiết kế một vài động tác phù hợp với nhân vật.

Đào Lập Nghi đi qua đó, nhìn Mộc Hội Chi vài giây, cầm bình xịt chống nắng lên: “Có muốn xịt xịt chống nắng không?”

Mộc Hội Chi ngây người.

“Xịt chống năng của hãng này dùng rất tốt, cho nên giới thiệu cho chị một chút.” Trong tim của Đào Lập Nghi rất hoảng, nhưng trên mặt lại vô cùng điềm tĩnh, cô là diễn viên, tuyệt đối không thể để Mộc Hội Chi nhìn thấy sự quan tâm của cô.

“Được thôi, cảm ơn.” Mộc Hội Chi cũng không khách sáo, cầm chống nắng qua xịt một cái, nhắm mắt khen ngợi: “Đúng thật là rất tốt.”

Lộ Thu Thu đứng một bên, nhìn hai người nói chuyện một cách ngại ngùng, chân cũng sắp cong quẹo luôn rồi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Thu Thu, sau xe còn một cây dù che nắng, em giúp chị lấy đi.” Tặng quà thì phải có qua có lại, Mộc Hội Chi nhìn về phía Đào Lập Nghi, nở nụ cười: “Chống nắng vật lý cũng rất quan trọng, cây dù này cũng không tồi đâu.”

“Dù thì không cần đâu, chúng ta thêm WeChat đi.” Xin phương thức liên lạc như vậy cũng không kỳ lạ đâu nhỉ.

Đào Lập Nghi mím môi, cổ vũ cho chính mình: Đào Lập Nghi, mày làm rất tốt, diễn rất tự nhiên.

Mộc Hội Chi ngây người, trả lời nói: “Được.”

Nghe thấy cô đã đồng ý, Đào Lập Nghi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra, quét mã QR: “Tên WeChat của em là Di Sơn.”

Di Sơn? Lộ Thu Thu nghe cái tên này, cảm thấy có gì đó không bình thường.

Mộc Hội Chi lấy điện thoại ra, hai người cứ như vậy mà thêm bạn bè.

Đợi khi Đào Lập Nghi đi xa, Lộ Thu Thu kéo kéo Mộc Hội Chi: “Chị Mộc Mộc, Đào Lập Nghi thêm WeChat của chị, có phải là vì Vưu Sơn Hàm không?”

“Cái đầu của em lại đoán già đoán non gì vậy?”

“Một trăm phần trăm Đào Lập Nghi thích Vưu Sơn Hàm.”

Cô mới lấy được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, theo lý mà nói, sẽ có những kịch bản tốt hơn để chọn lựa, nhưng cô lại cứ đến đây cứu cánh, còn nhận một vai nữ phụ.

Nghe nói cô nhận vai này, fan hâm mộ đều rất bất mãn, bởi vì bộ phim xuất đạo của cô làm rất không tồi, điểm cũng cao, thì nên nhân lúc nổi chọn kịch bản phim điện ảnh tốt một chút.

“Nhưng Vưu Sơn Hàm dường như không thích cô ấy.” Họ biết nhau nhiều năm như vậy, nếu muốn ở bên nhau, thì sớm đã ở bên nhau rổi, còn đợi đến khi xuất đạo sao.

“Ít bà tám thôi.” Mộc Hội Chi dùng ánh mắt biểu thị, đoàn phim nhiều người lui tới, nếu bị người ta nghe thấy sẽ không hay.

“Chẳng qua, em cảm thấy họ sẽ ở bên nhau.”

Lộ Thu Thu rờ cằm, cô tiên đoán về phương diện này rất chuẩn, lúc trước cặp đôi mà cô gắn ghép với nhau thật sự kết hôn rồi, sau khi yêu nhau vài năm thì kết hôn, bây giờ con cái cũng lớn hết rồi.

Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Chị Mộc Mộc, chị chờ xem đi, không quá ba năm, nhất định sẽ công khai.”

“Đừng nói bừa,” Mộc Hội Chi vỗ nhẹ Lộ Thu Thu một cái: “Nếu truyền đến tai bọn họ, thì sẽ rất ngại ngùng đó.”

“Vậy chị Mộc Mộc và Phương Tử Kỳ gặp nhau có ngại không?” Mộc Hội Chi và Phương Tử Kỳ từng đóng cùng nhau trong một bộ phim hiện đại, cảm giác yêu đương rất kịch liệt, làm cho cô cũng yêu thích, mọi người đều nói Mộc Hội Chi và Phương Tử Kỳ yêu nhau rồi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Chị và Phương Tử Kỳ không có gì cả, đương nhiên không ngại.” Mộc Hội Chi sợ Lộ Thu Thu lại nói bậy, đến lúc đó truyền đến tai Kỳ Gia Ngôn, con người anh lại nhỏ nhen như vậy: “Em nói chuyện trước mặt Kỳ Gia Ngôn phải chú ý, không được lỡ lời.”

Lộ Thu Thu đột nhiên cười nói: “Ồ, em biết rồi anh rể sẽ ghen.”

“Nói bậy.” Mộc Hội Chi lập tức phủ nhận, cô mới không quan tâm anh có ghen hay không.

“Yên tâm, chị Mộc Mộc, em tuyệt đối sẽ không nói gì đâu,” Lộ Thu Thu làm động tác tay: “Em là fan cứng của hai người mà.”

“Diễn lố rồi.” Mộc Hội Chi nở nụ cười, nhìn tin nhắn mới gửi đến, là Kỳ Gia Ngôn.

Anh gửi đến một tấm ảnh mình đang nghiêm túc làm việc, còn nhắn thêm một câu: Báo cáo tình trạng công việc với bà xã đại nhân.

Ở một bên khác, Vu Húc đang dùng tay ấn nhẹ lên eo, chụp giúp anh một vài tấm ảnh, khó khăn lắm mới chọn ra được một tấm có thể xài được: “Sau này đừng kêu mình làm ba cái này nữa.”

Kỳ Gia Ngôn nắm chặt điện thoại, đợi Mộc Hội Chi trả lời tin nhắn, ngẩng đầu nhìn Vu Húc một cái: “Eo không được tốt sao?”

“Nói đùa, eo mình mà không được tốt sao?” Vu Húc nghe xong câu nói này, liền bỏ tay xuống, cố gắng đứng thẳng người lên: “Do lúc nãy mình chụp ảnh cho cậu, eo bị trẹo rồi.”

“Vậy không phải cũng là eo không tốt sao.”

——First blood. 

“Này Kỳ Gia Ngôn, cậu là đồ qua cầu rút ván.”

“Mình không hề qua cầu thì lấy gì mà rút ván chứ.” Kỳ Gia Ngôn nhìn màn hình điện thoại.

Vu Húc dựa lưng trên sofa, đổi chủ đề: “Này, Mộc Hội Chi cũng đâu có ở đây, tối nay chúng ta đi uống rượu đi?” Vừa nói đến cái này, eo anh liền không đau nữa: “Chỗ lần trước Chu Dương giới thiệu cũng không tồi đâu, đến lúc đó gặp được mấy em gái xinh đẹp, uống vài ngụm rượu, nói chuyện chút.”

“Thât sự chỉ uống rượu, nói chuyện?” Kỳ Gia Ngôn không tin nổi.

“Cậu cứ nói cậu đi hay không đi.”

“Không đi.” Kỳ Gia Ngôn tay đeo nhẫn lên: “Có nhìn thấy nhẫn trên tay của mình không?”

“Thấy rồi,” Vu Húc lấy tay xoa xoa trán: “Chiếc nhẫn đại diện cho việc tối nay cậu không có cơ hội.”

“Cậu độc thân,” Kỳ Gia Ngôn nhìn về phía anh: “Chỉ có người độc thân mới cảm thấy cô độc thôi.”

“Này này này, không được công kích người khác.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Người độc thân cô độc không đáng sợ, đáng sợ là đã độc thân rồi mà eo còn không tốt.”

——Double kill.

Vu Húc cắn răng: “Được, cậu được lắm.”

“Mình đương nhiên là được.” Kỳ Gia Ngôn nhướng mày.

Vu Húc tức chết rồi, nếu không phải ở công ty, anh sẽ solo với tên này.

Đánh hay không thì nói sau.

“Được được được, chỗ nào cậu cũng được.” Vu Húc nghiến răng, đi đến trước bàn làm việc, cầm văn án đã kỳ tên lên: “Tối nay mình và Chu Dương còn có Chu Vặc Tề tụ họp, có ba thiếu một, cậu chỉ đến cho đủ bộ là được.”

“Xem tâm trạng ra sao.”

“Nhất định phải đến, không đến mình sẽ nhắn tin cho Mộc Hội Chi, nói cuộc sống ban đêm của cậu rất phong phú.”

“Muốn đổ oan cho mình?” Kỳ Gia Ngôn lắc đầu: “Mình sẽ đi.”

“Nể tình cậu lớn tuổi như vậy mà vẫn còn độc thân.”

“Đáp ứng nhanh như vậy?”

Vu Húc trợn mắt, anh tốt tính, không chấp nhất với người này.

Vu Húc có được đáp án mà mình muốn, Kỳ Gia Ngôn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm điện thoại, sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Mộc Hội Chi.

Anh đặt ngón tay trên bàn, điện thoại rung lên, liền gấp gáp mở ra xem.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cô gửi đến cho anh một tấm ảnh trong phim trường, không chụp ảnh của mình.

Nhưng anh vẫn vui vẻ nhìn ngắm, kết hôn hai năm, đây là lần đầu tiên cô trả lời những tấm ảnh mà anh gửi đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi