NGỨA

Lục Bán mới vừa đỗ xe xong, có cuộc gọi đến. Mắt nhìn cuộc gọi đến, bên trên hiển thị “MAY tỷ”, chân mày anh nhíu lại, có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy bên kia hò hét ầm ỉ cãi nhau ồn ào, một bên vừa nhăn mày nói với ai đó cái gì mà được được anh cứ ngồi đi tôi gọi xe cho sếp đã, vừa nói với Lạc Bán: “Đường tổng ở trên Thiên Doanh uống nhiều quá, còn phải tiếp mấy vị khách nữa, cậu mau đến đón sếp đi, nhanh lên đấy.”

Lục Bán muốn nói mình rất không tiện, vừa mới mở miệng ra, bên kia đã cúp.

Anh bực mình ném điện thoại ra ghế sau.

Uống nhiều rồi gọi anh làm gì? Anh nuôi hai tài xế kia để ăn không ngồi rồi à?

Ngồi ở chỗ cũ xoắn xuýt bảy tám giây, anh quyết định gọi điện thoại bảo người khác đi đón, chìa tay qua bên cạnh mò tìm điện thoại, không tìm được, nhớ tới vừa ném ở ghế sau, quay đầu lại nhìn, chỗ ngồi phía sau chất cả đống vải vóc và quần áo ngổn ngang, không biết điện thoại bị chôn trong góc nào.

Anh thấp giọng mắng một câu, quay đầu trở lại, đốt ngón tay ở trên tay lái bóp đến trắng bệch.

Xe ở bãi đỗ xe đậu không tới ba phút, lại chạy ra ngoài.

2.

Quán rượu Thiên Doanh cách phòng làm việc của Lục Bán không tính là xa, lái xe chừng mười phút. Lúc này lại là nửa đêm, suốt đoạn đường đều không bị cản trở, rất nhanh đã đến nơi. Đậu xe xong Lục Bán không vội vã đi vào tìm người, trước tiên mò tìm điếu thuốc hung ác hít vài hơi…

Anh và Đường Nhận đã nửa tháng không liên lạc. Nói một cách chính xác, hai người bọn họ đã tan vỡ, bây giờ đường ai nấy đi, định chết già cũng không lui tới với nhau. Cái gì mà sau chia tay vẫn là bạn bè, cái gì mà gặp lại nhau nở nụ cười quên hết thù oán chứ, không có chuyện đó đâu, ai thích làm bạn ai thì làm đi, anh không làm được.

Bóp tắt đầu thuốc thứ hai, trong đống vải phía sau xe lần nữa truyền đến tiếng chuông điện thoại.

… Bọn họ cười tôi là một cái dưa nhỏ ngây ngô, tôi không bỏ đi, cũng không sợ…

“…”

Tiếng chuông này là số dành riêng cho Đường Nhận, nửa tháng qua không vang lên. Lục Bán rũ mắt nhìn chằm chằm vị trí chuông reo, đốt điếu thuốc thứ ba, hít sâu một hơi, lần nữa phun lên cửa sổ xe.

Trong lòng cũng không rõ là tư vị gì.

Anh và Đường Nhận chia tay, hoặc nên nói, là anh “Bị chia tay”.

Chia là chia ngay, bên nhau tám năm, cảm xúc mạnh mẽ cái gì, tình yêu Dopamine[1] cái gì, hiệu lực đã qua thời hạn lâu rồi, ai xa ai mà không được chứ?

[1] Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh giúp các tế bào truyền hóa chất xung. Loại bài tiết não này có liên quan đến ham muốn và cảm giác của con người, nó truyền tải sự phấn khích và thông tin hạnh phúc.

Thời điểm bảy năm chi dương hai người bọn họ còn dính nhau như keo, hồi đó Đường Nhận còn đơn giản dự tính, nói cần phải có thêm một cái bảy năm nữa.

Lời nói còn văng vẳng bên tai….

Lục Bán thu hồi ánh mắt, bóp tắt nửa điếu thuốc còn sót lại phóng vào thùng rác, xoay người đi đến cửa quán rượu.

3.

Tửu lượng Đường Nhận quả thật chẳng ra gì, bên nhau nhiều năm, Lục Bán quá hiểu cậu ta, người này trên cơ bản là ba chén ngã. Nhưng mấy năm gần đây cậu ta rất ít khi tiếp khách hàng đến mức xảy ra tình trạng say rượu, thân là lão tổng tập đoàn, mặc dù làm ăn lui tới thường không thể từ chối hết mấy bữa tiệc, có thể ngày mai, Nam Thành sẽ không tìm được mấy lý do nào để làm phiền đại nhân vật như Đường Nhận phải xả thân bồi rượu nữa.

Lục Bán ở đại sảnh quán rượu gặp được Sở Mi trợ lý của Đường Nhận.

Sở Mi đang co quắn trên ghế salon bên cạnh với ba người trung niên mập đầu hói bụng bia, một người trong đó còn kéo cánh tay cô không buông, trề môi thì thầm, không rõ đang nói gì.

Lục Bán rất chán ghét đi tới, không hề khách sáo gạt phăng cái tay của tên mập kia trên cánh tay Sở Mi. Tên mập kia say đến rối tinh rối mù, bị anh gạt tay như vậy đã xiêu vẹo từ trên ghế salon ngã xuống.

Sở Mi thoáng thở phào, cầm trong tay điện thoại và một tấm thẻ phòng của Đường Nhận đưa qua.

“Đang nghỉ ngơi ở trên lầu đấy, cậu đi đi, tôi chờ bọn tiểu Phi đến thu xếp mấy người này.”

Lục Bán cúi đầu nhìn điện thoại và thẻ phòng, không nhận.

Anh nói: “Chị cho tôi mượn điện thoại đi.”

Sở Mi kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì?”

Không phải là không tiện cho mượn điện thoại, cô chỉ không hiểu rõ ràng điện thoại Đường Nhận ở đây, nhưng Lục Bán không cần, lại muốn mượn điện thoại cô, trò gì nữa đây.

Lục Bán nói: “Tôi tìm Đường Sơ.”

Đường Sơ là em trai Đường Nhận.

Lục Bán dùng ba điếu thuốc để cân nhắc thời gian, vẫn quyết định không đi xem người kia. Thế nhưng anh không đi thì cũng phải tìm một người đáng tin cậy nhất đến đón cậu ta.

Sở Mi càng nghe càng mơ hồ: “Hôm nay Phó tổng mới bay từ Hải Nam về, bây giờ chưa chắc đã mở máy.”

Cô đầy mặt không hiểu: “Cậu đang có chuyện gì gấp muốn làm sao?”

Lục Bán dứt khoát nói: “Tôi không muốn gặp Đường Nhận.”

Sở Mi run lên, lại cười, vẻ mặt như nhìn một đứa trẻ càn quấy: “Ầm ĩ cái gì chớ, các cậu tự mình về nhà đóng cửa ầm ĩ đi, để Mi tỷ được tự do tan việc sớm một chút có được không, chồng tôi đi công tác, sáng mai tôi còn phải đưa Đường Đường đi học nữa.”

Lục Bán trầm mặc nhìn cô một lúc, anh hỏi: “Cậu ta chưa nói sao?”

Sở Mi: “Nói gì?”

Lục Bán: “Tôi và cậu ta chia tay rồi.”

4.

Lần này Sở Mi thật sự mất hứng, cầm điện thoại và thẻ phòng kiên quyết đập vào tay Lục Bán: “Hơn nửa đêm cậu lên cơn gì đó, đi đón người nhanh đi, cậu nhìn tôi bây giờ có rảnh rỗi cùng cậu tám chuyện tào lao không?”

Lục Bán thật bất đắc dĩ: “Tôi nói thật mà chị không tin?”

Nhìn anh không giống như loại nói đùa, hơn nữa chuyện này quả thật cũng không phải chuyện tín khẩu hồ sưu[2], Sở Mi thoáng cau mày: “Lúc nào?”

[2] Tín khẩu hồ sưu (信口胡謅): Buột mồm nói mò, thuận miệng bịa ra.

Lục Bản nói: “Hơn một tháng.”

Sở Mi nói: “Hôm trước cậu ta vừa đến bờ sông xem căn hộ, bảo là muốn đưa cho cậu, theo cậu nói như vậy, đó là phí chia tay?”

Bờ sông là khu biệt thự tân hưng, khoảng đất tốt, hai năm nay nhà được bán với giá trên trời. Có thể Nam Thành nhiều người giàu, nhưng nhà giá trên trời cũng không phải có tiền là mua được, một căn khó cầu.

Lục Bán nghiêng đầu cười lạnh: “Cậu ta có tiền tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai.”

Phí chia tay? Là chuyện Đường Nhận có thể làm ra, cậu ta thật hào phóng.

Đổi thành người khác có lẽ sẽ vui vẻ nhận lấy, đáng tiếc Đường Nhận không phải người khác. Anh biết, tiền với Đường Nhận mà nói, ước chừng chỉ là con số. Thứ có giá trị đối với cậu ta mà nói cũng không đáng một đồng.

Cậu ta coi anh là cái gì chứ?

Anh nhìn thẻ phòng trong tay, xoay người đi về phía thang máy.

5.

Thang máy dừng ở tầng năm. Lục Bán cầm thẻ phòng trong tay, không mất công gõ cửa, trực tiếp cà thẻ vào phòng.

Sau khi đi vào anh từng muốn bỏ ra ngoài, hai chân giống như bị trát cao su dường như dính chặt trên sàn nhà.

Căn phòng này vừa lớn lại thoải mái, mắt nhìn qua một lượt. Trên giường lớn không một bóng người, trong phòng tắm bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Tình cảnh này khiến anh hốt hoảng cảm thấy anh vừa mới tùy tiện mở ra cánh cửa, hiện tại anh đã thông qua đường hầm thời gian đi đến tám năm trước.

Đi nhầm phòng, cầm nhầm thẻ phòng, là đầu nguồn dây dưa của bọn họ tám năm trước.

Tám năm trước, năm đó Đường Nhận còn chưa phải là Đường tổng, lão Đường cha cậu ta vẫn còn, cậu ta vẫn đang trong tuổi niên hoa, Đường đại thiếu có tiền nhàn rỗi vui chơi nhân gian.

Mà một năm đó Lục Bán lần đầu rời nhà tranh[3], vừa trở thành một tên thiết kế thời trang, còn chưa hề bộ lộ tài năng trong giới thời trang, càng chưa biết tương lai mình sẽ đạt được thành tựu như thế nào.

Anh thiết kế một bộ tác phẩm dành cho nam, cần có một người mẫu dành riêng. Do lúc đó anh chỉ là một nhân vật nhỏ bất kiến kinh truyền[4], thế nên anh mới nhìn trúng siêu mẫu chướng mắt anh, sẵn sàng hợp tác với cái cậu chướng mắt hắn đó. Từ trước đến nay anh rất coi trọng tài hoa, sau khi thầy anh giúp tìm hiểu tình hình, vì anh mà tiến cử một ứng cử viên thích hợp, hai người mới hẹn thời gian xong, ở quán rượu gặp mặt.

[4] Bất kiến kinh truyền (不见经传): chưa nghe nói đến.

Giống như anh bây giờ, từng bước một đi đến trước cửa sổ bên ghế salon, ngồi xuống, chờ cái người kỳ quái kia, ngay lần gặp mặt đầu tiên lại chạy đi tắm trước, có thể trở thành đối tác của anh.

Không bao lâu, tiếng nước ngừng chảy, cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đang lau tóc, toàn thân trần chuồng bước ra.

Đối với gian phòng nhiều hơn một người, hắn hình như cũng không thấy bất ngờ, quan sát nhìn Lục Bán mấy lần, thuận miệng chào hỏi một tiếng: “Anh tới rồi.”

Lục Bán bắt bẻ nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới từ đầu đến chân mấy lượt.

Anh thoáng cau mày: “Cậu hình như thấp hơn tôi nghĩ, hơi gầy.”

Người đàn ông kia lau tóc xong ném khăn lông lên bàn trà nhỏ, mò qua cầm cái áo ngủ khoác lên người, nghe vậy thì nhíu mày nhìn anh, động tác đang muốn đeo thắt lưng liền dừng lại: “Có ý gì, anh nói dáng người tôi không đẹp?”

6.

Đường Nhận người này, lúc nhỏ thân thể không được tốt, còn suýt nữa chết yểu. Do đó, mặc dù hắn là con trai trưởng trong nhà, thế nhưng cũng không bị áp đặt phải gánh bao nhiêu trọng trách nặng trên vai. Sự yêu thích mà hắn nhận được từ trưởng bối khác xa so với em trai Đường Sơ của hắn rất nhiều.

Cơm ngon áo đẹp nuông chiều từ bé mà lớn lên, nuôi hắn thành cà lơ phất phơ, người nào cũng không để trong lòng. Nếu như ai mà phê bình hắn theo hướng này, hắn chắc chắn sẽ cười thừa nhận. Nhưng ở vài phương diện nào đó, trong nhóm bạn bè đều tự đánh giá hắn là người trọng tình trọng nghĩa.

Là một người hào phóng, bất luận hắn đối với người nào đối với chuyện gì, từ trước đến nay đều ra tay hào phóng, chưa bao giờ tính toán chi li. Tuy rằng bình thường người này làm một bộ công tử lang thang, nhưng hắn lại đặc biệt thông minh hơn hẳn, vô cùng có đầu óc làm ăn, đã sớm có thể giúp cha hắn một tay, dung nhập vào trung tâm quản lý tập đoàn. Vì giá trị con người của hắn, tiền vốn mà hắn nắm trong tay có thể vận dụng khác xa với những người cùng thế hệ khác đến hai, ba đời công tử. Mà mặt khác thứ mà hắn khá tự đắc chính là, hắn cho rằng trong giới của họ mình là người có khuôn mặt đẹp trai nhất.

Tất nhiên, nếu muốn so sánh với đại minh tinh hay siêu mẫu các loại thì, chỉ có kém hơn, nhưng trong số những người bình thường đó, so với với người thanh niên đẹp trai tài giỏi bên cạnh, quả thật hắn có thể bỏ rơi người ta hai con phố.

Đường Nhận hắn, thân cao 182cm, cân nặng 76kg, mỗi thứ tư đều kiên trì ngâm hai tiếng trong phòng tập thể hình, cả người không hề dư miếng thịt nào, vui sướng trong cảnh mê đảo không biết bao nhiêu nam nữ, bây giờ uổng công để người khác nhìn một lần, hắn đã không nói gì, người nọ còn dám chê dáng người hắn không đẹp?

Nếu không phải nhìn anh ta có phần đẹp trai hơn hắn, hắn đã trực tiếp để người này cút rồi, một con vịt, có thể nói chuyện với kim chủ như thế sao?



Tác giả có lời:

Tiết mục đoản văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi