NGỬI THẤY MÙI HORMONE CỦA ANH

“Cậu đang làm gì vậy!?”

“Ha ha ha.” Mộng Viên uống chút rượu, trên mặt là nụ cười lạnh lùng, trong miệng mắng những lời không sạch sẽ, “Vu Nhiễm...mày đúng là con đ.iếm trà xanh, bây giờ mày vui rồi chứ gì... không có tao, mày lập tức tìm được hậu thuẫn mới để bảo vệ mày, sao hả? Mày cũng thích mùi vị được đàn ông yêu thương à? Tụi mày có phải đã ngủ chung rồi không, hả? Con mẹ nó... chúng mày đều ăn hiếp tao.”

“Mộng Viên!! Cậu còn nói thế nữa là tớ giận đấy!”

“Mày giận đi, tao thích nhìn thấy mày tức giận, dáng vẻ thiên nga nhỏ cắn người thật khiến người khác chờ mong.”

“Ngang ngạnh!” Vu Nhiễm rút tay đang đỡ cô ta ra, xoay người đi.

“Vu Nhiễm! Đừng đi!” Mộng Viên bật khóc, cô ta khóc không thành tiếng, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi thành một đống hỗn độn.

“Xin lồi... tớ sai rồi, tớ.. tớ không nên để tên cầm thú Hồng Ba đi bắt nạt cậu... thật xin lỗi, tớ sai rồi.”

“Cậu đừng như vậy, Mộng Viên, cậu đứng dậy trước đi!” Mộng Viên trượt té trên sàn làm phần đầu bị đập mạnh, Vu Nhiễm lập tức chạy tới đỡ cô ta.

“Tớ đứng dậy không nổi rồi Vu Nhiễm... đều là báo ứng mà, cậu biết không? Cậu biết tớ ở đâu không? Buổi tối thứ sáu đó...tớ bị nhóm bạn tốt nhất của tớ lôi tới hộp đêm cưỡng h*ếp tập thể đó, cậu biết không? Ha ha ha, đúng là tốt mà! Cả một đám người đều tới bắt nạt tớ! Tốt rồi, quá tốt rồi...”

Cái gì!!!

Vu Nhiễm trượt tay, ngồi bệt xuống tại chỗ, cô không biết nên có biểu cảm như thế nào. Sàn nhà lạnh như băng, nhưng cũng giống như Mộng Viên, cô không còn cảm thấy lạnh nữa, cả người cô đều đờ ra.

Lồng ngực giật giật, không biết là đau lòng cho Mộng Viên hay là hối hận đêm đó cô không gọi điện tìm Mộng Viên.

“Chuyện này chỉ có mỗi cậu biết thôi, cậu phải giữ bí mật giúp tớ đấy! Ha ha ha...” Mộng Viên giống như phát điên mà cười một lúc lâu, cho tới khi cô quản lý ký túc xá gõ cửa phòng họ, Vu Nhiễm mới đỡ Mộng Viên nằm lên giường.

Đêm đó Vu Nhiễm không ngủ, cô vẫn luôn để ý động tĩnh trên giường của Mộng Viên, cô sợ Mộng Viên nghĩ không thông sẽ làm chuyện ngu ngốc.

May là một đêm không có gì.

Buổi sáng khi đang vệ sinh cá nhân, Mộng Viên lại như không có gì, ngồi ở đầu giường trêu chọc cô.

“Đã ngủ cùng đàn ông chưa?”

“Mộng Viên, cậu nói gì vậy? Mau chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta cùng lên lớp.” Lại nghĩ tới tình huống hôm qua của cô ta, Vu Nhiễm rất cẩn thận mà hỏi cô ta có cần xin nghỉ vài ngày không.

“Không có gì đâu Vu Nhiễm, đừng có lo, chị đây từ lớp sáu đã ăn nằm với người khác, từ lâu đã thành lão tướng ở ngoài chiến trường rồi, chút năng lực chịu đựng này còn không có thì làm sao che chở cho cậu.”

“Cậu...” Vu Nhiễm cậu hết nửa ngày vẫn không biết nên nói cái gì. “Vậy, cậu rốt cuộc đã ngủ cùng người ta chưa?”

Tại sao cô ta lại cố chấp như vậy, Vu Nhiễm đành nhận thua, “Không có không có không có!”

“Không thể nào! Cậu yêu đương với Chu Nham, chẳng lẽ thầy ấy sẽ buông tha thiên nga bé bỏng không am hiểu sự đời như cậu?”

“Tớ... tớ không có yêu đương với thầy Chu mà...”

Mộng Viên bị biểu cảm vô tội của cô làm cho kích động, cô ta trợn mắt lên trời, bỏ qua vẻ mặt thẫn thờ của Vu Nhiễm mà đi vệ sinh cá nhân.

Yêu đương cùng thầy Chu sao? Cô... cô sao dám nghĩ...

Vu Nhiễm ôm tâm trạng phức tạp này lên lớp, trên đường gặp phải Chu Nham, phản ứng đầu tiên của cô là tránh khỏi tầm mắt của anh, trong lòng như giấu một con thỏ, cô rất lo lắng anh sẽ nhìn ra tâm tư nhỏ của mình.

“Chào thầy Chu!”

“Ừm...?” Sao cô lại chạy nhanh như vậy, Chu Nham cau mày.

Giáo viên tin học Uông Bân đang đi cùng anh đột nhiên bắt đầu ho.

Chu Nham liếc anh ta một cái, “Bệnh gì mà lại ho khan như vậy, suyễn à?”

“Cút!”

Chu Nham lại nhìn về hướng Vu Nhiễm rời đi, lắc lắc đầu, cùng Uông Bân đi đến tòa nhà dạy học phía trên đài phun nước.

Trong thang máy gặp được chủ nhiệm Mộng thì đơn giản chào hỏi một câu, nhưng không ngờ bị chủ nhiệm Mộng đuổi theo hỏi ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, sao còn làm ngã bàn trà trong phòng khách.

Chu Nham nói anh uống nhiều nên chóng mặt, không cẩn thận làm ngã, đã bù tiền rồi.

“Không phải vấn đề tiền bạc, tôi nghe nói cậu còn kêu phục vụ nữ nữa.” Uông Bân ở bên cạnh nghe xong lập tức giả vờ ho khan, xoay lưng lại.

Chu Nham đau đầu liếc nhìn anh ta, “Không có chuyện này, chủ nhiệm Mộng, tôi chỉ là uống nhiều nên tông lật bàn thôi.”

“Vậy à, vậy được rồi, chàng trai trẻ, cậu nên lấy sự nghiệp làm trọng.” “Vâng ạ, tôi biết rồi, chủ nhiệm Mộng.”

Chuyện ngày hôm ấy Uông Bân sớm đã giúp anh điều tra rõ ràng rồi, nếu chủ nhiệm Mộng biết cô phục vụ không đứng đắn trong miệng bà ấy chính là con gái của bà ấy, không biết sẽ nghĩ sao.

Từ gương thang máy, Uông Bân thoáng thấy vẻ mặt lãnh đạm của Chu Nham, chuyện của Mộng Viên, anh ta đoán là vì nể mặt chủ nhiệm Mộng mà anh đã bỏ qua. Nhưng nếu cô ta có lần sau, bất kể cô ta là ai thì anh đều bắt cô ta phải trả giá cho những gì mình đã làm.

Người đàn ông này bề ngoài có vẻ lịch sự và tốt bụng, nhưng thực tế anh là một người giết chóc quyết đoán.

Tiết học buổi sáng của hôm đó, Vu Nhiễm một chữ cũng nghe không lọt, cô ngủ từ lúc mới lên lớp vài phút đến giờ ăn trưa.

Tiết cuối cùng là của Chu Nham, nhưng Vu Nhiễm thật sự không thể mở mí mắt mà nghe giảng, nên chỉ đơn giản là nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.

Lúc Mộng Viên tan học muốn đánh thức cô dạy, nhưng cô ta liếc thấy Chu Nham là người cuối cùng trên bục giảng đang chầm chậm thu dọn

giáo án, đành im lặng mà rời đi.

Tuy là không cam tâm, nhưng cô ta vẫn buông tay.

Vừa nghĩ tới kết cục của Hồng Ba, cô ta mới biết người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào, người khác không biết nhưng cô ta đã tận mắt chứng kiến anh làm cho Hồng Ba bị gãy chân và cổ tay, bịt miệng không cho cậu ta hét lên. Cuối cùng tới cái ‘chân thứ ba’ của Hồng Ba chắc cũng bị phế luôn rồi.

Hồng Ba bẩn thỉu không biết xấu hổ, chọc đúng Vu Nhiễm, cậu ta coi như là xui tới tấp.

Về chuyện xảy ra ở khách sạn ngày hôm đó, Chu Nham có lẽ cũng đã biết, nhưng vì chuyện gì đó mà khong đối phó với cô ta. Người đàn ông như vậy không phải thứ cô ta có thể khiêu khích được, cô ta là người thông minh, sẽ không bao giờ đối đầu với anh, dù có bị cưỡng h*ếp tập thể cô ta cũng sẽ cố gắng hết sức để tận hưởng điều đó.

Loại chuyện này làm sao có thể lại hồ đồ được, tiêu sái buông tay cũng là một chuyện thong thả.

Mộng Viên rời khỏi tòa nhà dạy học, ngẩng đầu lau mặt, sau đó trốn vào dòng người đang tan học.

Vu Nhiễm đang ngủ say thì bỗng nhiên cảm thấy bản thân khẽ nhúc nhích.

Cơ thể nóng bừng bừng, cô đang được người khác ôm đi, trực giác mách bảo với cô đó là thầy Chu.

Gió thoảng bên tai, mùi hương đặc trưng của đàn ông thoảng qua hai bên mũi, cô đã quá quen với mùi hương này rồi.

Đôi mắt của cô lặng lẽ mở ra, khuôn hàm sạch sẽ của Chu Nham ở ngay trước mặt, cô sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Làm sao cô có thể tỉnh lại vào lúc này, bị người ta phát hiện thì ngại chết được.

Chu Nham ôm cô tới phòng làm việc của anh, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa bằng da.

Anh không lập tức rời đi, mà ngồi trên bàn cà phê cúi người nhìn mặt cô. Giữa trưa trời nắng nhưng nhiệt độ trong phòng lại rất mát mẻ.

Anh dùng ngón tay lần theo lông mày và mắt của cô. Nếu vừa rồi không tỉnh lại, cô cũng không sợ hãi gì cả, nhưng vấn đề là cô đang giả vờ ngủ, bị anh làm cho gương mặt nhột nhột, cô sắp không kìm được nữa rồi.

“Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi.” Tiêu rồi! Bị phát hiện rồi.

Vu Nhiễm cười cười mở mắt ra, tràn đầy ngọt ngào vừa mới tỉnh dậy, “Hì hì... thầy Chu.”

“Tối qua không nghỉ ngơi tốt à?” “Vâng.”

“Đói không?” Anh hỏi. “Có chút.”

Thầy Chu sao lại trở nên dịu dàng như vậy, cô sắp hạnh phúc tới bay lên rồi, không đúng, chắc là chóng mặt tới mức không tìm được phương hướng.

“Tôi đã gọi đồ ăn của quán ăn mà em thích rồi, dậy ăn cùng tôi được không?”

“Được ạ!”

“Ngoan.”

Chu Nham cúi đầu hôn vào giữa hai lông mày của cô, một cái chạm nhẹ nhàng và ấm áp, vừa chạm vào đã rời đi.

Vu Nhiễm bị cái hôn này của anh làm cho đứng hình.

Thầy... thầy Chu sao lại hôn cô, ồ, cô nhớ rồi, hôm đó ở thang máy, thầy Chu hình như cũng hôn trán của cô.

Trời ơi! Cô sợ muốn thót tim! “Thầy Chu.”

“Hửm?” Chu Nham lấy hộp đồ ăn, cẩn thận mở từng cái một trên bàn trà.

“Thầy...thầy, thầy có phải thích em không?” Vu Nhiễm ngập ngừng hỏi xong câu này, khuôn mặt cô lập tức nóng bừng.

Trái tim cô như muốn bốc cháy, nhịp tim đập thình thịch mà chờ bị xét xử. Cô hoàn toàn đã quên mất cô là sinh viên, còn Chu Nham là giáo viên của cô.

Chu Nham ngẩng đầu nhìn cô, từ từ ngồi dậy, lúc cô nhìn về hướng anh dáng vẻ trắng nõn hồng hào quả thực rất đẹp.

Anh cong môi cười, bước tới bế cô xuống ghế sô pha, đặt cô lên bàn làm việc bên kia.

“Chưa rõ ràng sao? Tôi thích em, chẳng lẽ vẫn chưa rõ ràng sao?”

Vu Nhiễm bị anh đặt ở vị trí cao như vậy, cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô không biết phải làm gì hay nói gì, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh như một người say, nhưng lại không say.

“Sao lại không nói chuyện?”

“Không biết.... em... em...” Cô có chút choáng váng, “Em vẫn chưa biết thầy thích em.”

“Vậy, bây giờ biết chưa?” Khuôn mặt anh ngày càng gần.

Tim Vu Nhiễm lại đập nhanh hơn, hơn nữa còn cảm nhận được cảm giác bị áp bức nhẹ. Ánh mắt cô như một chú cún con, mềm mại ngơ ngác, cơ thể cô theo bản năng muốn lùi lại nhưng cô không thể lùi được.

“Biết, biết rồi ạ.”

Chu Nham vốn dĩ muốn chọc cô, không hề nghĩ muốn làm gì, nhưng cô gái này trời sinh quá thuần khiết, đôi mắt, làn da, chiếc mũi, đôi môi của cô, nhìn càng gần càng rong trẻo và mềm mại, anh hoàn toàn không nhịn được muốn hôn cô.

Anh khẽ nghiêng người, chạm vào nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cô, lần chạm này không thể ngừng lại được nữa.

Hôn mặt rồi còn muốn hôn mũi, môi, cằm…

—hết chương 11—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi