NGỬI THẤY MÙI HORMONE CỦA ANH

Sau khi cô rửa tay xong, Cố Thất Thất đưa khăn giấy tới.

“Cô Vu, thật xin lỗi, lúc trước gây hiểu lầm cho cô, hại cô phải buồn bực. Có điều, cô có thể kêu Chu Nham buông tha cho mẹ tôi được không? Lẽ ra bà ấy không nên hồ đồ mà phạm sai lầm, nhưng dù sao bà ấy cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, cô nói có đúng không?”

Vu Nhiễm nhìn về phía đôi mắt trưởng thành lộ ra vẻ kiêu ngạo của cô ta, thầm than người phụ nữ này quả nhiên rất không đơn giản.

Cô tránh tờ giấy, rút một tờ khác để lau khô tay rồi thoa kem dưỡng da tay.

“Cô Cố, tôi không đồng ý cách nói này của cô. Bởi vì thầy Chu mà cô hết lần này đến lần khác nhằm vào tôi, tôi đã không so đo với cô, nhưng cũng mong cô đừng quá thiếu đạo đức mà áp đặt tôi. Cô nói dì Hứa không phạm phải sai lầm gì lớn, vậy thì tôi và thầy Chu ở bên nhau, tôi cũng đâu phạm phải sai lầm gì lớn, hà cớ gì lại bắt tôi cõng cái nồi đen này cho mấy người?”

Vẻ mặt Cố Thất Thất cứng đờ, nhìn thì có vẻ cô rất nông cạn, nhưng không lý nào người mà Chu Nham thích lại chỉ có khuôn mặt xinh đẹp. Cô rất thuần khiết cũng rất dũng cảm, nói chuyện quá mức chân thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Cô ta nói: “Tôi có thể trả tiền để bồi thường cho cô.”

“Cô nói ra lời như vậy, không cảm thấy là đang sỉ nhục tôi sao?”

Cố Thất Thất bị cô gái trước mắt làm cho tức cười: “Chẳng lẽ cô muốn tôi quỳ xuống cầu xin cô?”

Vu Nhiễm tránh ánh mắt của cô ta, sắc bén thành thục lão luyện như vậy không phải là thứ cô có khả năng chống đỡ.

Trùng hợp chính là, phòng vệ sinh lúc này không có lấy một người, cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ không có người quấy nhiễu đến các cô. Vu Nhiễm đã đi theo Chu Nham khá lâu, cái khác không nói, nhưng sự tự tin đã ngày một nâng cao.

Cô cũng không sợ Cố Thất Thất, nên nói cái gì thì nói cái đó.

“Tôi không hề nói như vậy, cũng mong cô đừng làm khó dễ người khác nữa. Điều tôi muốn nói chính là, người lương thiện cũng là có điểm mấu chốt, nếu như bởi vì cô cầu xin tôi mà tôi liền hạ thấp tiêu chuẩn, vậy thì thành ra tôi quá giả nhân giả nghĩa, nhưng sự thật tôi không phải là một người giả nhân giả nghĩa gì cả.”

“Xin lỗi, tôi không thể giúp cô.”

Từ phòng vệ sinh đi ra, Vu Nhiễm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Nham ở cuối hành lang, bóng lưng của anh thắng tắp cao ngất, đủ khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào rơi vào tay giặc.

Anh cố ý đứng đó chờ cô, Vu Nhiễm cười cười, đóng cánh cửa sau lưng rồi chạy về phía anh, khoác cánh tay anh dí dỏm nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ra khỏi cửa cô lại cảm khái: “Vừa rồi ở bên trong em đụng phải thư ký Cố.”

“Cô ta làm khó em sao? “Chu Nham dừng bước.

“Không có, vẫn là vì chuyện của dì Hứa.” Vu Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, bị khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc của anh chọc cười.

“Đừng khẩn trương như vậy, em là người được thầy Chu tận tay dạy dỗ, nào dễ dàng bị cô ta làm khó được.”

“Đúng rồi, chuyện của dì Hứa thật sự nghiêm trọng đến mức cần tạm giam sao?”

Chu Nham nắm chặt tay cô, tay kia theo thói quen nâng kính lên. “Con người luôn phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm.”

Lại qua vài ngày, Vu Nhiễm ở nhà đến nhàm chán, bèn cùng Vạn Vân một lần nữa bàn chuyện đi ra đảo du ngoạn.

Hơn nữa gần đây cô đã béo lên mấy cân, nếu không ra ngoài đi dạo nữa thì thật sự sẽ trở thành sủng vật làm ấm giường mà Chu Nham nuôi mất.

Là một ngày cuối tuần trước khi khai giảng, cùng đi với Vạn Vân còn có Uông Bân và cảnh sát Trầm Liệt.

Uông Bân là người anh em tốt lớn lên cùng Chu Nham, cũng là người ủng hộ trung thành của Chu Nham, đi đâu cũng phải đi theo anh. Vạn Vân thì rất biết tìm vị trí cho mình, cô ta lấy thân phận bạn bè của Vu Nhiễm tham gia. Mặt khác, thật ra Trầm Liệt, Chu Nham và Uông Bân là một tam giác sắt từ thời còn học sinh, Trầm Liệt còn từng cứu Vu Nhiễm đêm đó, cho nên thường xuyên qua lại, tất cả mọi người cũng đều trở thành bạn bè.

Lúc rảnh rỗi bọn họ cùng nhau tụ tập vài lần, cảm thấy hợp ý, cũng thường xuyên ra ngoài đi chơi.

Đó là một hòn đảo tư nhân phong cảnh dễ chịu, khí hậu thoải mái, Chu Nham từng hợp tác nhiều lần với chủ đảo, trước kia còn từng đặc biệt mời qua vài lần, nhưng anh bận rộn công việc không đi được, chủ đảo bèn tặng cho anh mấy vé khách quý.

Vì vậy, họ đã có một kỳ nghỉ hoàn toàn miễn phí.

Ánh mặt trời, tắm biển, bãi cát, cùng nam nữ tới đây du ngoạn, có người ở trên đầu sóng ngọn gió cuồn cuộn, cũng có người ở dưới ô che nắng cắn ống hút nghỉ ngơi.

Bầu trời xanh thẳm cùng mặt biển xanh thẳm, một tĩnh một động, nhìn từ xa giống như bức tranh, nhìn gần thì lại là cuộc sống, các cô gái mặc bikini cùng với mấy người đàn ông đều ở chỗ này thả lỏng tâm tình.

Chu Nham và Trầm Liệt đi thi bơi, Uông Bân cùng hai mỹ nữ nằm dưới tàng cây dừa hưởng thụ gió biển thổi qua.

“Vạn Vân, em có bạn trai chưa?” “Thế nào, muốn theo đuổi tôi à?”

“Nói như vậy thì đâu còn gì thú vị nữa!” Uông Bân đeo kính râm liếm môi, hơi đau đầu.

“Vậy thì ngậm miệng nghỉ ngơi đi.” Vạn Vân nhìn sóng biển xa xa, không có tâm tư để ý đến anh ấy.

Vu Nhiễm nằm ở một bên cũng sắp ngủ thiếp đi, thình lình bị đoạn đối thoại của bọn họ đánh thức, cô khó chịu nói: “Hai người nói chuyện yêu đương thì đổi sang chỗ khác được không?”

Vạn Vân, Uông Bân: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói nữa à!”

Vu Nhiễm khoát tay: “Được rồi, rất ăn ý, tiến triển không tệ.”

“…Cẩu lương mà hai người bọn cô quăng ra có thể rải hai vòng trên bãi biễn này đấy, tôi con mẹ nó đã miễn dịch với cẩu lương của mấy cặp tình nhân rồi!” Vạn Vân khoanh tay cà khịa.

Vu Nhiễm rất vô tội, “Không tới nỗi khoa trương như vậy chứ, Chu Nham nói anh ấy đã rất kiềm chế rồi…”

Hai người bên cạnh trực tiếp hộc máu: “…”

Một lát sau, Uông Bân đi mua nước, dưới ô chỉ còn lại Vu Nhiễm và Vạn Vân.

Vu Nhiễm nhớ tới một lần ở cửa nhà hàng nhìn thấy Vạn Vân và Cố Thất Thất cùng đi đến quán cà phê đối diện.

Cô hỏi: “Cô và Cố Thất Thất quen nhau sao? Lần trước tôi thấy hai người đi cùng nhau.”

Chuyện xảy ra gần đây của Vu Nhiễm Vạn Vân không biết, cho nên cô ta rất bất ngờ khi Vu Nhiễm hỏi thăm Cố Thất Thất.

“Đúng vậy, có quen biết, cô ấy là bạn đại học của tôi.”

“Vậy cô có thể nói cho tôi biết chuyện của cô ấy và Chu Nham không?”

Vạn Vân mở to mắt nhìn về phía cô, cô nói chuyện quá mức thẳng thắn làm cô ta không biết mở miệng thế nào.

“Cô… cô biết rồi à?”

“Đúng, cô ấy đã tới nhà tìm tôi.” Phản ứng của Vạn Vân quá kỳ lạ, điều này làm cho Vu Nhiễm càng tò mò chuyện của bọn họ.

“Ai da, Vu Nhiễm, cô đừng nghĩ nhiều, kỳ thật cũng không có chuyện gì đâu… Sếp Chu không nói cụ thể, có thể là bởi vì trong mắt anh ấy quả thật không có gì đặc biệt muốn nói… Bỏ đi, để tôi kể cho cô nghe vậy.”

Năm đó Cố Thất Thất và Chu Nham học cùng một trường cấp ba trọng điểm, hai người đều là học bá trong lớp, bình thường không ai nói chuyện với ai.

Mỗi lần thi, không phải Chu Nham thứ nhất thì cũng là Cố Thất Thất thứ nhất, cuộc đọ sức này giữa hai người bọn họ kéo dài ba năm.

Đều là học sinh mũi nhọn có năng lực, lại là người khác phái, giáo viên sợ bọn họ yêu sớm làm chậm trễ việc học tập (cũng là băn khoăn mà mẹ

Cố Thất Thất phản ánh với trường học), bèn tách xa vị trí của hai người ra.

Nhưng mặc dù như vậy, Cố Thất Thất vẫn thích cậu thiếu niên ưu tú như cô ta, nhưng với sự kiêu ngạo của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không chủ động thổ lộ.

Cô ta đợi ba năm không đợi được lời tỏ tình của Chu Nham, hình như đối với anh cô ta không khác gì những cô gái khác.

Cô ta sinh lòng không phục, nhất định phải khiến cho Chu Nham thích mình, ba năm qua cô ta vừa cùng mẹ đánh du kích chiến, vừa yên lặng chú ý Chu Nham, bạn học trong lớp đã sớm âm thầm coi bọn họ là một đôi, đặc biệt là mấy người bạn của Chu Nham, nhìn thấy cô ta là lại huýt sáo, tiếng huýt sáo còn vang hơn cả tiếng còi tập thể dục buổi sáng.

Cô ta không tin Chu Nham đối với chuyện này không có chút cảm giác nào, sau đó cô ta và Chu Nham thi vào cùng một trường đại học trọng điểm, duyên phận như vậy, không thể nghi ngờ giống như là ông trời đang giúp đỡ.

Mấy năm qua người bên cạnh đều đồn đãi rằng bọn họ đã quen nhau, nhưng Chu Nham vẫn luôn không có bất kỳ biểu thị gì, cô ta cũng không nản lòng, thủy chung cùng anh duy trì sự ưu tú, chỉ chờ mong anh có thể giống như cô ta, thích lại cô ta.

Cho đến một ngày, cô ta phát hiện Chu Nham đối với cô ta có cảm giác, bởi vì bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi diễn thuyết ở trường, cô ta đã quên kỳ sinh lý của mình, lại nhuộm đỏ váy trắng vào ngày diễn thuyết.

Cô ta và Chu Nham ngồi cùng một hàng ghế, cô ta vừa đứng dậy, Chu Nham liền chú ý tới vết máu phía sau lưng cô ta, anh lập tức giữ chặt cô ta sắp lên sân khấu.

“Váy cậu bẩn rồi.”

Cố Thất Thất đỏ mặt, hoàn toàn không biết nên làm sao mới phải, MC còn đang gọi tên cô ta, Chu Nham rất bình tĩnh cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô ta.

“Không sao đâu, cứ thắt trên lưng trước đã, để tôi lo liệu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi