NGƯNG HOAN, TRỤC HOAN KÝ



Vương Thái hậu thở dài, đảo mắt nhìn Sở Hạo: “Sương Lăng còn có người thân trên đời, con biết rồi sao vẫn không nói cho ta biết?”
Sở Hạo lười biếng liếc nhìn Diệp Ngưng Hoan một cái, cười: “Nay không phải người đã biết rồi sao? Lúc trước nàng bị người ta đâm trong đống cỏ, Sương Lăng không ngờ sẽ lỡ tay làm dân thường bị thương, liền cứu giúp, không ngờ người được cứu lại là biểu muội! Khi đó hắn có việc trong người, đành phải cầu con, cho người an trí ở trong Tịnh Viên trước. Vừa khéo người dọn sạch hết người trong viện của con, cũng coi như thành nơi tịnh dưỡng.”
Diệp Ngưng Hoan nghe hắn nói ý ở ngoài lời, vội vàng cúi đầu ngày càng thấp.
“Thế nào? Chê ta đuổi người trong viện con, bây giờ lại còn tức giận với ta?” Giọng Thái hậu để lộ sung sướng, rõ ràng cho thấy yêu quý đứa con trai này thế nào.
“Nào dám ạ.” Sở Hạo nói.
Thái hậu thở dài, đôi mắt rưng rưng, xoa xoa khóe mắt nói: “Lúc ấy ai lại nghĩ có thể xảy ra chuyện như vậy? Đứa trẻ Chính Diêu này là ta nhìn nó lớn lên, tự thấy không thua thiệt nó, cũng không biết nó lại có tâm tư như vậy! Lúc trước Hoàng thượng nói cho ta biết, ta vẫn không tin, nghĩ là bản thân hắn lo không bớt việc. Nào biết đâu rằng, nay nó thật sự một đi không quay lại… Sao nó lại phụ lòng phụ thân nó? Sao nó lại phụ lòng Tiên đế?”
Sở Hạo nói: “Mẫu hậu cũng đừng quá khó chịu, lần này con đi nhìn một cái. Hoàng huynh thừa dịp tra Nhã Nhạc Cư, cũng thu được một ít manh mối của Ảnh Nguyệt Môn, sợ là bọn chúng đang che giấu Chính Diêu. Nếu tìm ra thì mang về là được.”
Thái hậu gật gật đầu: “Nó là cháu đích tôn của Tiên đế, con đi cũng tốt, bớt làm khó nó. Giết hại tôn thất là sỉ nhục thiên hạ, ta thà là trái tim băng giá, cũng không muốn thấy những thứ này.”
Sở Hạo nói: “Mẫu hậu yên tâm đi, hoàng huynh lúc trước thi hành chính sách dòng họ, cũng là làm gương cho người trong thiên hạ. Chính Diêu nhất thời mê muội, nếu nó nhận sai, hoàng huynh sẽ niệm tình cảm con cháu, chắc là sẽ không làm gì nó đâu.”
Thái hậu thở dài, còn nói: “An quốc công Phạm Úc là nhạc phụ của nó, Trấn quốc công Phùng Xương Tiến là ông ngoại của nó. Phùng Công Hoàn là em họ Đôn Nguyên Hoàng hậu của Tiên đế, đều tám mươi mấy tuổi, ta e là làm sợ nó, lại chạm đến thể diện bọn họ, đè nặng lên quyền lực của Hoàng thượng, đành lặng lẽ tìm Phạm Úc với Phùng Tứ Diễn nói chuyện. Hoàng thượng gần đây cũng phiền đến luống cuống, con khuyên nhủ hắn đi.”
Sở Hạo nói: “Dạ, con sẽ nói với hoàng huynh, đi sớm cũng khiến bọn họ sớm an tâm. Chỉ nói với bên ngoài là con đi tuần đông phiên.”
Thái hậu xoa xoa khóe mắt, còn nói: “Như vậy cũng tốt. Thật ra con cũng đã đến tuổi, năm trước vốn nên cho con về phiên, chỉ là con còn chưa thành gia thất, vẫn không thể yên tâm. Chỉ muốn thay con tìm một người vừa ý. Cũng sáng tỏ nỗi lòng. Ta già rồi, không quản được con. Trước mắt con đã nhìn trúng một người, lại là muội muội của Sương Lăng, tất nhiên phải cho danh phận. Nhưng lập Vương phi thật sự là không ổn lắm…”
Diệp Ngưng Hoan vốn quỳ hai chân đến tê, eo mỏi lưng đau, thấy hai người trò chuyện giết thì giờ quên cả nàng, cũng không có người kêu đứng dậy, nàng cũng không dám đứng dậy, cứ cuống quýt trong lòng. Đột nhiên nghe Thái hậu nói một câu như vậy, trong đầu run lên, không khỏi nâng đầu nhìn bóng lưng Sở Hạo.
Sở Hạo ngươi hào phóng nhỉ, Vương phi cũng dám nói? Để biểu hiện thâm tình chân thành cũng không cần phải nói như vậy nhỉ? Không sợ Thái hậu thật sự đi tra rõ ngọn nguồn của nàng hả?
Thái hậu thấy Sở Hạo không nói gì, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Sở Hạo ngoẻo đầu, liếc mắt nhìn lướt qua Diệp Ngưng Hoan: “Diệp Ngưng Hoan, nàng bị đần sao? Tính quỳ đến ngày mai hả?”
Nghe giọng điệu này, dường như rất là bất mãn việc Thái hậu không đồng ý mong muốn lập phi cấp bách của hắn. Diệp Ngưng Hoan ngây người, nhất thời cứng ngắc không biết nên làm thế nào cho phải.
Thái hậu liếc mắt nhìn Diệp Ngưng Hoan, trên mặt lộ ra ý cười: “Nhanh đứng dậy đi, mải nói chuyện nên quên mất.”
Diệp Ngưng Hoan vội vàng cúi đầu tạ ơn, ngoan ngoãn đứng lên đứng ở bên cạnh.
Thái hậu từ tốn nói: “Con cũng đừng buồn, chuyện Lục gia qua gần hai mươi năm mới có người nói, huống hồ liên lụy không ít, cho dù Hoàng thượng có lòng thương cảm đề bạt, cũng phải từ từ không phải sao? Lục Sương Lăng nay chẳng qua là đình úy lục phẩm, nếu mượn một biểu muội đã trèo cao, đừng nói mấy ông già trong triều không cam lòng, bên dưới có thể không hận sao? Đến lúc đó cho dù Hoàng thượng muốn trọng dụng cũng không thể, ai cũng nói hắn dựa vào bám váy mà lên chức, ai còn nhớ đến tài cán của hắn? Chính hắn cũng không muốn tiếp nhận, trèo cao không nhất thiết là chuyện tốt… Nếu con cưới Cố thị, lúc này có lập trắc phi ta cũng không mảy may có ý kiến, dù sao có Cố gia chống đỡ ở phía trước thay con. Nay lại gây ra chuyện như vậy, Vũ Ninh Hầu sợ quá mức, sợ cuốn vào tôn thất phân tranh, ngay cả cái mặt già này cũng không cần chạy tới mách ta, tức giận đến ta…”
“Ra sức xách con vào đây, chỉ để nói mấy thứ này.” Sở Hạo hừ, “Người thấy nàng ấy xinh đẹp, một mực cho nàng tiến cung thật? Mỗi ngày phụng bồi nhà chồng tương lai!”
“Cái đám phi tần kia không ai làm cho ta bớt lo, đừng nói Vũ Ninh Hầu đau lòng con gái không vui, ngay cả ta cũng không nỡ.” Nói xong, Thái hậu liếc mắt nhìn Diệp Ngưng Hoan, làm như an ủi nàng: “Dù sao cũng không thua thiệt con bé. Tạm phong một cái đồng để đi, nếu sinh con trai, ta liền cho các con tự quyết, nâng làm trắc phi!”
Nói xong, bà nhìn Sở Hạo, làm như đang quan sát vẻ mặt của hắn. Diệp Ngưng Hoan cúi đầu ra vẻ thẹn thùng, trong lòng thầm nghĩ, sinh con trai? Coi như hết. Nàng đã bị cái thứ canh thuốc đen sì làm cho cả đời không sinh nở được nữa.
Sở Hạo nói: “Người nói thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng tươi lên: “Như vậy cũng tốt! Gần đây chuyện hậu cung cũng phiền, ca ca con nói với con rồi chứ? Thục phi lại mang thai, vẫn là nàng ta không chịu thua kém! Lần trước chỉ sinh một cô Công chúa, lại còn sinh thiếu tháng, đứa trẻ đã hơn hai tuổi mà còn gầy như không lớn nổi. Nếu lần này là một tiểu tử trắng mập, vậy thì thật tốt quá! Ca ca con khốn khổ có người nối dõi, ngoài bốn mươi rồi mới có hai đứa con gái, lại còn nhỏ như vậy! Hậu cung nuôi một đống tất cả đều là phế vật, lúc vào đông cung chỉ biết mỗi ngày tranh tới tranh lui, nay lại càng quá đáng.”
Sở Hạo rất xem thường chuyện này: “Thuận theo tự nhiên đi, người đi theo quan tâm vất vả làm gì? Hoàng tẩu cũng không tận tâm, người mệt mỏi cả buổi cũng vô dụng.”
Thái hậu cằn nhằn: “Cái vị hoàng tẩu kia của con, con cũng không phải không biết? Ca ca con trừng mắt một tí là nàng ta có thể vùi ở trong cung nửa tháng không gặp người, ta nhìn mà sốt ruột! Cha nàng ta Thân Quốc Lãng anh hùng ra sao, sao lại sinh ra đứa con gái hèn nhát thế này?”
Chăm chú cúi đầu nghe, trong lòng thầm than. Trong triều ai mà không biết, Hoàng thượng sủng ái Thục phi và Uyển phi, cũng không để Hoàng hậu vào mắt. Hoàng thượng hiếm muộn con trai, nhưng cũng không phải là hắn không sinh được. Chỉ nhìn như vậy, sợ là bên trong tranh đấu con trai nhiều đến mệt mỏi, Hoàng thượng có thể tính kế quần thần, nhà mình lại rối loạn như thế. Cũng không biết là hắn trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hay là thật sự mưu tính đám nữ nhân này?
Nay nàng thành đồng để của Sở Hạo, không biết sau này có thể cũng phải đi theo đám phu nhân chơi đùa thủ đoạn này? Nghĩ vậy lại đột nhiên cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, hừ hừ hừ!
Nàng chính là một nhược điểm, để cho hắn đi Yên Ninh, nàng không hữu dụng không chừng lại có kết cục gì. Vẫn là trước hết ngẫm lại làm sao có thể thoát thân lại không liên lụy đến Sương Lăng mới đúng!
Nhất thời, Thái hậu lại nói đông nói tây với Sở Hạo, không biết nói một vòng lại quay trở về Diệp Ngưng Hoan, hỏi nàng: “Thương thế của ngươi ổn rồi chứ? Nhìn yếu ớt quá, vẫn là tuyên Hồng thái y xem một chút, điều trị cho tốt.”
Diệp Ngưng Hoan định thần lại, cung kính tạ ơn: “Tạ Thái hậu đã thương xót, nô tì nay đã không còn gì đáng ngại.”
Điều trị cái gì chứ, nàng không sinh con được, Thái hậu người đừng hi vọng.
Thái hậu nói: “Nên điều dưỡng một chút, ta thấy ngươi quy củ cũng không có trở ngại, học chuyện trong phủ nhiều tí. Có gì không rõ thì hỏi Phương Thụy.”
Diệp Ngưng Hoan thấp đầu đủ để vùi vào ngực, miệng lẳng lặng nói: “Tạ Thái hậu ân điển, nô tì tất nhiên sẽ phụng dưỡng cho tốt.”
Sở Hạo liếc Diệp Ngưng Hoan, nhìn bộ dáng thấp mi thuận mắt đầy lương thiện của nàng, trong mắt bất giác lộ chút ý cười.
Hắn hôm nay mặc thường phục, một phần tóc được búi thành bím lớn, cài một viên minh châu. Một đôi mắt đầm đen như nước sơn, rõ ràng âm thầm lóe ra.
Thái hậu chú ý tới ánh mắt của hắn, cười nói: “Tuy rằng không phải chính phi nhưng cũng không thể qua loa, không thể trở về Tịnh Viên, không về phủ thì không thể ở nơi nào tệ quá. Ta thấy vẫn là đợi mấy ngày ở Thụy Ánh Đài, đến lúc đó thì đi từ đây ra ngoài. Lục Sương Lăng kia cũng chưa cưới vợ, hay là ở Cư An Phủ mấy ngày, thay con xử lý được không?”
Sở Hạo cười cười: “Được.”
Đang nói, một thái giám thấp giọng tiến vào: “Thái hậu, phu nhân An quốc công đã tới, đang chờ ở ngoài điện.”
Thái hậu nhíu mày: “Trễ như vậy sao lại tới nữa? Phạm Úc kia nhát gan sợ phiền phức, nhất định sợ chuyện Chính Diêu ầm ĩ liên luỵ tới hắn, mỗi ngày đều cho vợ hắn lại đây quấy rầy ta!”
Sở Hạo cười nói: “Nếu bà ta tới đây, ngươi phải giúp đuổi bà ta đi. Ta đây cũng nên trở về thay đổi xiêm y…”
Thái hậu kéo lấy hắn: “Con cũng không thể lại về Tịnh Viên. Tháng tám con bị thương, ta sợ tới mức mấy ngày ngủ không được. Cho con hồi phủ dưỡng thương con lại không chịu! Ở đây điều dưỡng mấy ngày, chốc nữa Hồng thái y nhìn con một cái, xem có gì nghiêm trọng không.”
Diệp Ngưng Hoan thấy nực cười, đột nhiên cảm thấy Thái hậu thật đáng yêu. Vừa mới nói nàng không về phủ, ở lại Tịnh Viên cũng không tốt, để cho nàng ở đây, lập tức cũng để cho Sở Hạo ở lại! Chính là muốn quần Sở Hạo ở đây chăng?
Sở Hạo như đứa trẻ được dỗ dành: “Được, không đi. Thật là trở về thay y phục, chốc nữa lại tới với người.”
Thái hậu đành phải buông tay, liếc mắt nhìn Diệp Ngưng Hoan nói: “Đi theo chủ tử nhà ngươi đi, hầu hạ cho tốt.”
Diệp Ngưng Hoan khom người nói: “Nô tì hiểu rồi, nô tì cáo lui…” Nói xong, nàng liền cúi đầu theo Sở Hạo vòng qua bên hông điện đi ra ngoài. Ra khỏi cửa hông Lâm Hải Lâu, Sở Hạo vẫy tay đuổi mấy tên thái giám chờ ở bên ngoài cửa hông chuẩn bị nâng liễn đi, cười như có như không nhìn nàng.
Diệp Ngưng Hoan chạm phải đôi mắt đen như nước sơn của hắn, ngượng ngùng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy khóe miệng hắn nhếch lên, một nụ cười nhợt nhạt như vậy hoá thành chỗ sâu trong đôi mắt đen như mực của hắn, khiến nàng có cảm giác mê muội.
“Biểu ca hả…” Mày hắn hơi giật giật, nhất thời cũng không rõ là hắn giận hay vui.
Diệp Ngưng Hoan cảm thấy chấn động, đành phải ảo não nói: “Dù sao vẫn tốt hơn so với việc nói là người Sương Lăng tiến cử với điện hạ?”
Diệp Ngưng Hoan liếc nhìn vẻ mặt của hắn, đành phải tiếp tục tự mình nhận tội: “Ta ở trong viện, tin tức gì cũng không có, điện hạ cũng không phân phó một tiếng, lúc ấy ngay cả Thụy Đại cô cô muốn đi theo cũng không được… Nghĩ trước nghĩ sau, vết thương cũ này sợ cũng không thể giấu giếm, cũng chỉ ở núi Phong Duyệt mới có cơ hội nhận biết Lục đại nhân, sau này có thể quen biết điện hạ… Cho nên liền nói như vậy…”
Sở Hạo hiển nhiên vẫn chưa khai báo thân phận thật sự của nàng với Thái hậu, lại nói dối thế này, chỉ có nói núi Phong Duyệt mới ổn thỏa.
Về phần những chuyện đã trải qua, cái gì mà mấy năm nay nương nhờ người ở quê, tới núi Phong Duyệt giặt đồ nhà ai, loại lông gà vỏ tỏi này khiến Sở Hạo chu toàn ngon lành.
Trước đó Sở Hạo đã xác định tỏ vẻ cho hai người đặt quan hệ, bây giờ nàng chủ động thắt chặt quan hệ hai người hơn, Sở Hạo phải càng vui mừng mới phải. Chỉ là phản ứng của Thái hậu thật sự làm cho nàng bất an, nay lại bị nét mặt kia của Sở Hạo hù doạ đến trong lòng bất ổn, liền nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ ta nói không ổn?”
“Cái gì không ổn?” Hắn liếc nàng một cái, “Không phải nàng rất có bản lĩnh sao? Bịa gì chứ.”
Nàng vừa nghe xong liền nóng nảy, kết quả chạm vào bệnh cũ, thốt ra: “Vậy bịa thế nào, ngươi cũng không nói một tiếng, ngươi không phải cũng bịa sao? Chính phi cũng nói được!”
Rõ ràng nhìn thấy lông mi Sở Hạo nhảy dựng lên, nàng thật muốn cắn đầu lưỡi của mình, đã nói rồi, không thích hợp lăn lộn trong phạm vi của quý nhân!
Sở Hạo không để ý tới nàng, quay đầu bước đi. Diệp Ngưng Hoan ngẩn người, đành phải giậm chân đi phía sau.
Sở Hạo sải bước, Diệp Ngưng Hoan nhìn động tác kia của hắn, chợt thấy vết thương tên khốn này sớm đã ổn rồi. Nghĩ đến gần đây hắn ra vẻ ốm yếu ở trên giường không dậy nổi, lôi nàng đến hô tới quát lui, làm cho nàng mấy ngày nay vô cùng thê thảm, lửa giận trong đầu nổi lên. Nhưng ở Thụy Ánh Đài, nàng sợ mất thể diện lại sợ bị người ta coi là kẻ gian mà đánh chết, cũng chỉ lúc lắc mông đi sau hắn.
Đi theo hắn rẽ hai ba khúc, tới một chỗ tên là Minh Hi Điện. Hai bên điện bày đèn cầy hạc mạ vàng đứng thẳng, lúc này rọi sáng cả điện, ngay cả tám tấm bình phong một kiểu điêu khắc hỉ thước đạp mai chạm ngọc lưu ly đều phản chiếu ánh cầu vồng.
Thái giám và cung nữ tiến lên đón, Sở Hạo khoát tay cho bọn họ lui xuống. Đóng cửa điện lại, hắn đi sang một bên giường ngồi nghiêng ngả, tay hướng về mấy cái chén nhỏ đã dọn lên trên bàn con, cả phòng chói lọi, ngay cả tay của hắn cũng thấy óng ánh.
Hắn sờ sờ cái chén rồi bưng lên, nói: “Lạnh.”
Ấm trà này đặt ở trên bàn, tất nhiên vừa vào cửa thì trà nóng, nếu lạnh thì sớm sẽ có người cầm đi đổi. Thật sự là bé cưng nhõng nhẽo, ngại đông ngại tây. Nàng lấy cái chén qua, nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa bên cạnh bàn bày một cái thùng trà, liền đi đổi nóng cho hắn.
Diệp Ngưng Hoan thấy nét mặt hắn chẳng lành, trong lòng càng bắt đầu bất an. Ngộ nhỡ trước đó hắn bịa với Thái hậu không giống mình, làm không tốt sẽ liên luỵ tới Sương Lăng… Nàng chịu đựng lo lắng, lại không muốn lúc này lại trêu chọc hắn, đành phải e thẹn cười hỏi: “Trà được không?”
Đôi mày dài rậm của hắn run lên, tay đụng vào chén, không khách khí chút nào: “Nóng, lại đổi chén khác.”
Diệp Ngưng Hoan nhảy dựng chân lên, mắng to trong lòng, con bà nó nhà ngươi! Giết chết cả hai người bọn ta thì có ích gì cho ngươi hả?
Nhưng lần này trí nhớ quá tốt, không mắng thật, đành phải cố nén phẫn nộ lại đổi một chén khác cho hắn.
Diệp Ngưng Hoan càng nghĩ càng lo lắng, sợ chốc nữa Thái hậu đi tìm Sương Lăng thì toi. Nay Sở Hạo và nàng đều ở trong cung, tâm phúc Sở Hạo Thụy nương và Phùng Đào cũng đều không theo tới, lúc này Sở Hạo lại ra vẻ đức hạnh, vốn còn rất tự tin, nhưng bây giờ nàng thật là có chút hối hận, không nên bịa mấy lời nói dối kia.
Nàng lại dâng trà lên, thật cẩn thận làm giọng càng ôn nhu: “Điện hạ… Ta muốn…”
Sở Hạo thản nhiên nâng mắt hỏi nàng: “Sương Lăng nói hết cho nàng rồi?”
Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta luôn cảm thấy, Thái hậu năm đó cứu Sương Lăng không phải ngẫu nhiên, thật sự rất khéo… Thái hậu, hẳn là có lòng muốn thay Lục gia giữ lại hậu duệ.”
Ngọn nguồn Thái hậu và Lục gia rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, Diệp Ngưng Hoan cũng không biết, nhưng rõ ràng từ chuyện Sương Lăng, đó chính là, hắn có thể bảo toàn mạng sống tuyệt đối không phải dựa vào vận may.
Sở Hạo hơi hơi giật người, nhíu mày hỏi nàng: “Nàng cảm thấy Sương Lăng là loại người gì?”
Diệp Ngưng Hoan không chút nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Đương nhiên là người thành thật.”
Sở Hạo mỉm cười: “Đúng vậy, người thành thật bình thường sẽ không nói dối.”
“Cho nên ta mới lo lắng, ngộ nhỡ Thái hậu tìm Sương Lăng đối chất…” Diệp Ngưng Hoan nói một nửa, đột nhiên ngậm miệng. Nhìn Sở Hạo hơi cong mắt lên, nàng nhất thời hiểu ra.
Quả thật, Sương Lăng sẽ không nói dối, dưới tình huống hắn không biết đáp lại thế nào, cũng chỉ có một loại phản ứng, đó là cái gì cũng không nói!
Lời thì không thể nói, nhưng lại không biết bịa như thế nào, biện pháp tốt nhất chính là ngậm chặt miệng. Ngay cả khi Thái hậu tìm Sương Lăng đến đối chất, Sương Lăng cái gì cũng không nói, cũng tuyệt đối không có vấn đề gì. Diệp Ngưng Hoan nhắc tới núi Phong Duyệt, bên ngoài xem ra, Lục Sương Lăng và Sở Hạo chưa bao giờ đi núi Phong Duyệt, lại càng chưa đấu võ với giang hồ nhân sĩ Vĩnh Thành Vương phái tới bao giờ, cũng không có chuyện Công chúa trốn đi. Chuyện này quyết không thể thông báo cho dân chúng. Diệp Ngưng Hoan định thần lại, vẫn có chút lo lắng: “Mấy lời ta vừa nói trùng hợp cũng không ít, Thái hậu…”
Sở Hạo nói: “Bịa không tệ, trật tự rõ ràng cũng không có lỗ hổng gì.”
Diệp Ngưng Hoan lúng túng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Sở Hạo thở ra một hơi, có ý tốt giải thích nghi hoặc cho nàng: “Lục Huyền rốt cuộc có mấy tỷ muội, đối với Thái hậu căn bản không quan trọng, quan trọng là, Lục Sương Lăng hiện giờ có biểu muội tên là Diệp Ngưng Hoan, hiện giờ là người trong phủ ta.”
Diệp Ngưng Hoan bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thái hậu muốn tra ngọn nguồn của nàng rất dễ, nhưng nàng căn bản không xứng!
Thái hậu để ý là con trai nhà mình, không chỉ có Sở Hạo, còn có Hoàng thượng, dù sao hai đứa con trai này đều do bà sinh ra. Thái hậu tung hoành cung đình hơn ba mươi năm, ngồi tới địa vị ngày hôm nay tuyệt đối không phải gặp đại vận.
Diệp Ngưng Hoan dám nói mấy lời này ở trước mặt Thái hậu, bà cũng đã đoán được dụng ý Hoàng thượng. Khó trách vừa rồi vẻ mặt của bà sững sờ lại bi thương, khó trách Sở Hạo căn bản không nói với nàng trước, mặc nàng tùy tiện bịa chuyện. Sở Hạo khá là hiểu bà, trái lại Hoàng thượng lại xem nhẹ tâm tư Thái hậu. Sở Hạo kéo nàng đến đây, làm ra vẻ đứa trẻ ngoan, Thái hậu nhất định sẽ đau lòng.
Muốn che chở con nhỏ, tất nhiên tiếp nhận toàn bộ lý do của Diệp Ngưng Hoan, chỉ cần nói không có chỗ hở, bà đều tiếp nhận.
Nếu Hoàng thượng đã biết chuyện hôm nay, nhất định cũng sẽ vô cùng hài lòng. Nắm nhược điểm trong tay, hắn sẽ yên lòng để Sở Hạo đi.
Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ cẩn thận như vậy, nhất thời vừa sinh lòng tôn kính vừa sợ Thái hậu, sau một lúc lâu mới cúi đầu lẩm bẩm nói: “Điện hạ anh minh.”
Sở Hạo khịt mũi: “Bớt cái vẻ này đi.”
Diệp Ngưng Hoan thay đổi vẻ mặt cười gượng, nói: “Thân phận ta hèn mọn, không thể đặt cược gì, đành phải làm ra vẻ cho quý nhân vui đùa, nhưng điện hạ là lá ngọc cành vàng, dẫu cho bùn nhão không trát được tường thì cũng phải ra sức, không phải sao? Bằng không thì mặt mũi chủ tử phải để đi đâu? Ta là bị dồn ép mới có thể nói hươu nói vượn…”
Đôi mắt đen như mực của Sở Hạo tắt ngúm, không đầu không đuôi bị Thái hậu nói một câu như vậy, không biết nửa phần tình hình bên ngoài, lại có thể thật thật giả giả bịa rất đầy đủ. Cái kiểu khiến hắn kinh ngạc không đơn giản này, nhìn thế nào thì nàng cũng là một người có tâm tư kỹ lưỡng, làm được việc, nhưng lại ngu ngốc cực kỳ, quái thai!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi