NGƯỢC ĐÃI CÔ VỢ NHỎ


Cốc cốc cốc...
An Nhiễm đang chăm chú nhìn bảng màu trước mặt mình thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô cũng không bận tâm nhiều mà chăm chú nhìn bảng thiết kế trước mắt mình.

Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại âm thanh bên ngoài kia.
- Mời vào.
Cạch!
Tiếng cánh cửa phòng bị một lực kéo mạnh ra, hắn bước vào bên trong, liền ngay lập tức thấy được khuôn mặt đang say mê làm việc của cô.

Nhất thời bị hình ảnh trước mắt này thu vào trong đáy mắt, nhìn đến với ánh mắt đầy say mê.
Nếu như Tử Y mỏng manh, dịu dàng giống như đóa hoa baby trắng trước gió thì An Nhiễm lại đem đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Cô mạnh mẽ và kiên cường giống như đóa hoa hướng dương không ngừng hướng về phía mặt trời khiến cho người đối diện không ngừng bị thu hút.
Hắn vẫn đứng đó, khoanh tay đứng tựa cửa, say mê mà ngắm nhìn cô.

Rõ ràng biết cô bây giờ không còn là Tử Y của trước kia nữa, vậy mà hắn vẫn bất giác bị cô gái nhỏ này thu hút.

Nếu như không phải An Nhiễm đưa mắt lên nhìn thì chắc hắn cũng không giật mình hoàn hồn lại.
An Nhiễm nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt này.

Rốt cuộc thì tại sao hắn ta lại có mặt ở đây kia chứ? Sau chuyện hôm trước, cô rõ ràng là đã rạch ròi với hắn ta rồi kia mà.

Sao đến giờ hắn vẫn bám dai như đỉa quá vậy?
- Sao anh lại có mặt ở đây? Xem ra chuyện lần trước anh vẫn còn chưa chịu hiểu vấn đề nữa nhỉ? Nếu như chủ tịch Tống rảnh rỗi quá thì có thể đi kiếm cô gái khác để tán tỉnh, tôi không rảnh và cũng không có thì giờ nói chuyện phiếm với anh.
- Ai bảo là hôm nay tôi đến để tán tỉnh em?
Chân mày của An Nhiễm lạo càng nhíu chặt hơn.


Hắn ta đang nói cái quái gì vậy hả?
- Vậy thì anh đến đây để làm gì? Chuyện lần trước tôi đã từ chối rồi mà?
- Tôi đến đây hôm nay để làm việc.
- Làm việc? Anh đến làm việc gì ở chỗ tôi?
- Tôi đến để nhờ em may giúp tôi một bộ âu phục.

Chẳng lẽ em lại keo kiệt đến mức ngay cả một bộ âu phục cũng không chịu may hay sao chứ?
Anh Nhiễm thoáng có chút kinh ngạc trước lời đề nghị này của hắn ta.

Nếu như là người khác, cô chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng hiện tại người đưa ra yêu cầu này với cô lại là một người mà cô ngay từ ấn tượng đầu tiên đã cảm thấy không thích hắn ta.
- Xin lỗi ở London này có biết bao nhiêu nhà thiết kế, anh có thể đến nhờ bọn họ.
- Tôi không thích nhờ bọn họ.

Tôi muốn em là người may chúng.

Tôi sẽ trả giá gấp đôi so với những bộ âu phục khác, em hài lòng rồi chứ?
Trước ánh mắt nhu hòa của Tống Dịch, An Nhiễm lại chẳng hề có chút xíu gì gọi là động tâm cả.

Cô vẫn nhất quyết lắc đầu.
- Vậy giá gấp ba thì sao?.

||||| Truyện đề cử: Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng |||||
- Gấp bốn cũng không.

Tôi đã từng nói với anh rồi kia mà, tiền có thể mua được mọi thứ nhưng đối với tôi, không phải là bằng bất cứ giá nào.
Thái độ của cô thật là cương quyết, hắn rất thích.

Càng khó chinh phục hắn lại càng muốn phải có cô cho bằng được.

Dù sao thì thư ký Trình cũng đã nói với hắn rồi.

Một là từ bỏ, buông tay chúc cho cô hạnh phúc cùng Cố Thành.

Hai, là vứt lại hết liêm sỉ, một lòng theo đuổi cô, bám riết không buông.
Cái thứ nhất, hắn chắc chắn không làm được rồi.

Vậy nên chỉ có thể chọn cái thứ hai, dù sao thì năm năm qua, thứ mà hắn nợ cô cũng đã rất nhiều rồi.

Năm năm qua cũng đã giúp hắn hiểu rõ một điều, đối với hắn mà nói, không có cô bên cạnh, cuộc sống này dường như khó thở đến mức nào.
Năm năm đau khổ đối với hắn bây giờ đã quá đủ rồi, hắn sẽ không để mất cô thêm năm năm nữa.

Cho dù là bảo hắn vứt bỏ liêm sỉ theo đuổi cô cũng được, dù sao tất cả cũng là do hắn nợ cô.

Bây giờ hắn đến để trả nợ cho cô.
- Tôi không ngờ đường đường là nhà thiết kế nổi tiếng như cô An Nhiễm đây mà lại để tình cảm cá nhân xem vào công việc sao? Cô làm như vậy thật sự coi thiết kế giống như là chỗ để đặt tình cảm vậy nhỉ?
An Nhiễm nghe hắn nói, trong lòng liền bức bối, hắn lại đi xem thường khả năng trong công việc của cô sao? An Nhiễm cô rất coi trọng công việc này, cô yêu nó giống như là Đô Đô vậy, hắn có quyền kinh bạc cô nhưng không có quyền đánh giá năng lực của cô.
- May thì may, tôi sợ anh chắc.

Nhưng chẳng qua là tôi muốn chứng minh cho anh thấy tôi không phải là người đặt tình cảm lên trên công việc.

- Tốt! Rất tốt! Tôi rất trông chờ vào màn biểu hiện của cô đấy.
Tống Dịch biết rõ nếu như dùng tiền thì chưa chắc cô sẽ đồng ý nhưng nếu như nói khích cô một chút, chắc chắn cô sẽ mắc bẫy.

An Nhiễm đúng thật là đã bị lừa trắng trợn như vậy đó.
Lúc này, An Nhiễm mới nhận ra mình đã bị Tống Dịch lừa nhưng tất cả cũng đã quá muộn.

Lời đã nói ra cô đâu thể thu hồi lại được đâu, chỉ có thể nhẫn nhịn mà tiến đến bên cạnh hắn.
Tống Dịch đứng trước mặt cô, bóng lưng hắn cao lớn.

Hơi thở hắn phảng phất mùi thuốc lá của hắn không ngừng phảng phất bên mũi cô.

An Nhiễm cầm lấy thước dây muốn lấy kích thước của hắn, không hiểu sao nhịp tim của cô lại càng bấn loạn hơn.

Cô chột dạ, đứng cách xa ra khỏi chỗ hắn đang đứng, loay hoay một hồi thật sự không biết phải làm sao.
- Em sao vậy? Đứng cách xa như vậy làm sao mà đo chính xác được?
Hắn bất ngờ tiến đến một bước, bước chân có chút lớn.

Phút chốc đã đứng trước mặt cô, An Nhiễm cũng bị bóng đen cao lớn ấy bao phủ, chắn ngay trước tầm mắt cô.

An Nhiễm có chút rụt tay lại.

Cô đã che đậy nhưng vẫn không sao giấu được sự hỗn loạn trong hơi thở.

Cảm giác này trước giờ chỉ có duy nhất người đàn ông này mới khiến cho cô cảm giác run sợ như vậy.
An Nhiễm muốn nhanh chóng hoàn thành xong công việc.

Cô cầm thước dây lên, cố nén lại cảm giác bất an của bản thân, cẩn thận tỉ mỉ mà lấy kích thước cổ, vai, rồi hông rồi tới mông.

Sau đó, cẩn thận ghi vào một cuốn sổ nhỏ.
Tống Dịch nhìn người con gái trước mắt mình, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tà mị.

Hắn không phải đến đây chỉ đơn giản để may đồ.

Hắn có dụng ý khác khi kêu cô may đồ cho hắn.

Khi cảm thấy mọi thứ đã thuận tiện, hắn vòng tay kéo cô ôm vào ngực mình.

An Nhiễm cũng bị hành động này của hắn làm cho kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn về phía hắn.

Cô bây giờ giống như một chú nhím xù lông lên hướng thẳng về phía hắn.
- Em sao vậy? Không tiếp tục đo sao? Em vẫn chưa đo xong vòng ngực cho tôi mà.
Hắn cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình, ánh mắt giống như đang thiêu đốt cô vậy, cô vội vùng tay ra, đánh rơi luôn cả thước dây trong tay.

Hô hấp ngày càng rối loạn.
Cô đẩy mạnh hắn ta ra.

Tống Dịch vẫn còn có chấp chưa chịu buông tha cho cô nữa.
- Lát nữa, tôi có thể mời em đi ăn một bữa để cảm ơn được hay...
- Đương nhiên là không rồi.

Tôi không có thói quen đi ăn với người hợp tác.

Bây giờ thì anh buông ra được rồi chứ?
Cô đúng là điên rồi mới nghĩ hắn đến đây chỉ để may một bộ âu phục.

Thứ hắn muốn không chỉ có như vậy.

Hơi thở hắn ngày một tiến sát, như sắp sửa chạm phải môi cô vậy.

Nhưng hắn còn chưa kịp chạm môi cô đã bị cô co giò lên đá thẳng vào hạ bộ khiến cho hắn ngã khụy xuống sàn ôm lấy "thằng nhỏ" mà gầm rú trong đau đớn.
- Tôi xong rồi.

Bây giờ thì anh về được rồi đó.

Tôi không nghĩ thằng nhỏ của anh trụ được đến lúc ngồi ăn cơm với tôi đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi