NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Rạng sáng, Nghiêm Tiểu Đao vốn định để ngài Lăng ở nhà, nhưng tự biết không nói được Lăng Hà, vì vậy đành phải cùng nhau ra ngoài, hắn theo sát người này.

Hai người lại đến cầu cảng số 5 từ sớm tinh mơ.
Cầu cảng đã bị phong tỏa, không có tàu bè ra vào, người không phận sự không được lại gần.
Toàn bộ khu vực trung tâm cầu cảng đã bị cảnh sát bao vây phong tỏa bằng ba dải niêm phong, giao thông xung quanh cũng bị kiểm soát.

Thoạt nhìn có vẻ nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.

Bắt giữ Cổ Diệu Đình sẽ đánh động nhân vật đứng sau, phía Yên thành và phía này vẫn phải kín đáo phối hợp hành động.
Phỏng chừng có người rất muốn bịt miệng Cổ Diệu Đình một lần và mãi mãi, miễn không nói được thì sẽ không bao giờ gây chuyện thị phi hay phát tán ảnh chụp bừa bãi, nhưng lúc này tuyệt nhiên không có thời cơ diệt khẩu, Cổ Diệu Đình đã rơi vào vòng vây tầng tầng lớp lớp của cảnh sát… Nhìn chung, gã đã bị vây chết tại đây, chạy đằng trời không thoát, bọn Nghiêm Tiểu Đao chỉ đang chờ cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết báo tin nghi phạm đã sa lưới mà thôi.
Giả sử nghi phạm trì hoãn đến giữa trưa, từ chối buông vũ khí đầu hàng, chắc chắn đội trưởng Tiết sẽ lệnh cho đội đặc công cưỡng chế bắt giữ, tình hình này chỉ kéo dài vài tiếng mà thôi.
Đàn hải âu bay lượn giữa bầu trời bến cảng, bên trên khói súng là trời biển một màu, mênh mang mờ mịt.

Sắc trời như tấm gương treo tít trên cao, sẽ không vì nguyên tội trần ai mà ô uế.
Cầu cảng này chính là nơi đã từng xảy ra rất nhiều sự việc, cố nhân đã rời xa thế tục, chuyện xưa vẫn như vết nhơ chậm rãi lượn lờ trên bờ biển, khiến tâm trạng con người nặng nề phiền muộn.
Lăng Hà rất thính mũi, từ xa lắc đã biết ven đường có một tiệm hạt dẻ ngào đường lâu đời, lập tức thèm ăn, muốn đi mua hạt dẻ.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi không cần nghĩ, “Tôi đi mua cho em nhé?”
Lăng Hà giữ vai hắn, ấn hắn đứng yên tại chỗ, “Không cần, tôi có phải trẻ con không tự làm được gì đâu.”
Nghiêm Tiểu Đao lại nói, “Vậy em mua thêm cho tôi một túi.”
Lăng Hà định nói anh có thích hạt dẻ mềm nhũn kiểu này đâu, nhưng lại chợt nhận ra tâm tư dụng ý của Tiểu Đao, tuy nhiên không vạch trần hắn.
Nghiêm Tiểu Đao một mình đứng trên bờ kè đón gió, ngắm nhìn phong cảnh phía xa, để gió biển lạnh cóng càn quét từ đầu tới chân, cho tâm tư mát rượi, tỉnh táo.
Hắn quay lại cốp xe, xách ra mấy chai bia.

Hắn yên vị ngồi trên một băng ghế bên bờ biển, đối diện với sóng cả cuồn cuộn mịt mờ, dõi mắt quan sát những chấm đen loáng thoáng giữa cơn sóng, nhưng sau đó hắn phát hiện, các chấm đen nhỏ bé nọ hoặc bay lên trời biến thành chim biển giương cánh, hoặc bị sóng cuộn nuốt chửng bặt vô âm tín, tâm trạng phiền muộn không thôi…
Hắn mở hai chai bia, đặt một chai bên chân, chai còn lại cầm trong tay.
Hắn nâng chai kính biển rộng, “Ba nuôi, ba con mình uống một ly nhé.”
Thích Bảo Sơn còn chưa rõ sống chết, không biết tung tích, tin tức bị giấu kín đến tận lúc này, bởi vậy Nghiêm Tiểu Đao không thể quấn khăn tang, không thể đắp mộ, không thể thông báo ra ngoài, đành phải thỉnh thoảng ngồi một mình bên bờ biển, tế lễ với đại dương xa xăm, làm tròn chữ hiếu một cách tạm bợ.
Trên băng ghế vẫn còn mấy chai bia chưa mở, hắn dùng răng và ngón tay mở nắp chai, rắc hết bia xuống cầu kè, nhìn nước bia vàng nhạt theo gió chầm chậm vẩy ra.
Phần này dành cho cha con họ Du và lão heo chó Watanabe.
Sáng sớm vắng người, xung quanh lại đang trong giờ phong tỏa, đảo mắt chẳng thấy ai.
Phía sau vang lên vài tiếng cọt kẹt, ban đầu Nghiêm Tiểu Đao không để ý, lười ngoái lại.

Tiếng động nọ gần trong gang tấc, hình như lượn vòng sau lưng hắn, là một ông lão ngồi xe lăn, một mình chậm rãi lăn bánh xe đi dạo trên bờ biển.
Ông lão ngồi xe lăn cố gắng cúi xuống, nhặt lon nước rỗng bị người ta vất xuống đất, thảy vào thùng rác cách đó không xa.

Lon nước vẽ một vòng cung trên bầu trời, cú ném rất chuẩn.
Ông lão này rất buồn cười, kéo xe lăn kẽo kẹt đi loanh quanh, tựa như mắc chứng cuồng sạch hoặc ám ảnh cưỡng chế, không thể chịu đựng dơ bẩn khắp nơi, chẳng mấy chốc đã thu dọn hết rác rưởi trên bãi biển.

Cuối cùng lão mới quay lại bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao, khom lưng thò tay với chai bia bên chân hắn.
Nghiêm Tiểu Đao chưa kịp mở miệng, lão đã nhếch miệng cười, “Ồ, chưa uống hết hả?”
“Ông uống một chai không?” Nghiêm Tiểu Đao khách sáo gật đầu.
“Được, cho xin một chai.” Lão thật sự không khách sáo, giơ tay nhận chai bia đã mở nắp cuối cùng, tu ừng ực mấy hớp thật to.
Có lẽ duyên cớ cũng bởi người nào đó, hiện tại Nghiêm Tiểu Đao cảm giác xe lăn rất thân thương, kìm lòng không đặng nhìn thêm mấy lần.


Có lẽ ông lão này cũng bị bệnh ở đầu gối, hai chân đã bại liệt, bắp thịt teo tóp, yếu ớt quắt queo đặt trên ghế ngồi, bộ dạng liệt giường nhiều năm.

Sự tương phản này vừa nhìn đã biết, trước kia Lăng Hà chỉ ngụy trang mà thôi, bắp thịt trên hai chân Lăng Hà không hề teo tóp.
“Hay đến ngắm biển lắm hả chàng trai?” Lão có vẻ cũng nhàn rỗi, đặc biệt tán gẫu với hắn.
“Không thường xuyên, thỉnh thoảng đến hoài niệm thôi.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
“Còn trẻ thế mà hoài niệm cái gì?” Lão ung dung hỏi.
“Ba tôi ra khơi, không ở bên cạnh gia đình, tôi ra bờ biển ngóng, biết đâu có ngày ba và tàu của ba lại về.” Nghiêm Tiểu Đao kín đáo nói.
“Ồ – con trai ngoan quá!” Lão cười, nụ cười kỳ quặc, vừa nhếch miệng đã lộ ra phần lợi đỏ sẫm bắt mắt, kiểu cười này khiến người ta không thoải mái lắm, “Lão đây cũng ra biển hoài niệm đấy.

Lão ấy à, lão có một người bạn già quen biết đã nhiều năm, tuổi tác xấp xỉ lão, nghe nói bạn già cãi cọ với con trai, bị con trai bỏ mặc, lẻ loi hiu quạnh một mình, nhất thời nghĩ quẩn, nhảy xuống biển chết đuối ngay tại đây, lão đến thăm ông ta một lát!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
“Ha ha ha ha…” Lão lại bật cười, chẳng buồn giấu giếm tâm trạng vui vẻ, không giống như tế lễ bạn cũ, ngược lại còn giống chạy ra bờ biển hả hê gào mấy tiếng “Cuối cùng ông vẫn chết sớm hơn tôi nha!”
Người này cũng chẳng tiếc rẻ gì, vãi nửa chai bia theo hướng gió!
Khi ấy Nghiêm Tiểu Đao chợt phát hiện, ông lão chẳng biết từ đâu xuất hiện này có gì đó đặc biệt quái dị và khó tả.

Quan sát kỹ, tuổi của lão chưa quá già, chẳng qua chỉ gầy yếu vì bệnh tật, nửa thân trên mềm oặt tựa vào xe lăn.

Da mặt lão ngả màu nâu vàng, vầng trán và khóe mắt phủ đầy dấu vết phí hoài năm tháng, mái tóc lưa thưa vuốt về phía sau, sơ-mi quần dài là hàng hiệu đắt đỏ, thoạt nhìn cũng là người có máu mặt…
Mí mắt khá sâu, tròng mắt lồi ra trên hốc mắt lõm, láo liên sắc sảo đảo khắp xung quanh.

Giọng nói mang khẩu âm miền Nam rõ rệt, chắc chắn không phải người bản xứ, tựu chung không thuộc về nơi này.
Nghiêm Tiểu Đao cảnh giác nhìn quanh, “Ông đi một mình, không có người nhà đi cùng sao?”
Các đường giao thông đã bị phong tỏa, một ông cụ đơn độc ngồi xe lăn vào đây bằng cách nào? Trừ phi người này sống ngay gần cầu cảng, nhưng chất giọng địa phương và kiểu tóc, kiểu áo quần này không phù hợp với bầu không khí nơi đây.
Nghiêm Tiểu Đao phản ứng nhanh, bất chợt hỏi, “Xin hỏi quý tính của ngài?”
Lão đáp không cần nghĩ, “Kẻ hèn họ Cố.”
Họ Cố?… Nghiêm tổng quả thật không biết cụ ông nào họ Cố.
“Thôi, gió to choáng đầu hoa mắt quá, đúng là ru rú trong phòng lâu quá rồi!” Lão vung tay, rất có phong thái lãnh đạo, “Chàng trai này, nhờ anh đưa lão đi một đoạn, đẩy lão lên cầu thang đằng kia, chân lão bất tiện, không tự leo được.”
Nghiêm Tiểu Đao vốn đang chờ Lăng Hà, chờ mãi đợi mãi, ngài Lăng nói đi mua hạt dẻ nhưng chẳng biết mua hạt dẻ tận đâu!
Một ông lão ngồi xe lăn chủ động mở miệng nhờ giúp đỡ, quãng đường cũng chỉ hai ba mươi mét, vì thế hắn giúp lão đẩy xe lăn vòng qua các bậc thang dài, thẳng lên đường cái bẳng phẳng.
Quẹo hai lần theo lão chỉ điểm, Nghiêm Tiểu Đao không thấy nhà dân, vị trí nơi này vốn là của các kho hàng trên bến cảng.

Ngoại trừ ký túc xá tập thể của công nhân đóng tàu thì làm gì có nhà dân chính quy?
Ông lão chỉ vào một kho hàng lớn, vươn tay chậm rãi mở cổng sắt.

Một luồng gió mạnh thình lình ùa ra từ bên trong cánh cổng đen ngòm, mang theo mùi phế liệu ẩm mốc đặc trưng của các kho hàng, “Lão ở trong này, vào chơi một lát không?”
Nghiêm Tiểu Đao đơn độc, âm thầm cảnh giác, đứng bất động ba mét trước cánh cổng, khách sáo nói, “Ông cứ tự nhiên, tôi có việc đi trước.”
“Đừng đi vội!” Lão già lại phô ra phần lợi không mấy mỹ quan, nụ cười phô trương thoạt nhìn đầy ẩn ý, “Anh Nghiêm cứ vào chơi, lão và anh chưa từng gặp mặt nhưng cũng là người quen cũ đấy.

Lão rất tò mò về anh, anh cứ vào tán gẫu, đừng sợ lão!”
Nghiêm Tiểu Đao biến sắc, “Ông là ai?”
Lão già bi thảm cười, dùng nụ cười thê lương phóng đãng che giấu thân hình tàn tật và linh hồn đã méo mó biến dạng qua nhiều năm, “Lão là ai ấy hả, anh Nghiêm đoán thử xem?”
Nghiêm Tiểu Đao đoán ra một cái tên, cảm thấy khó lòng tin nổi, “Ông bại liệt? Ông què thật sao?”
“Ha ha ha ha!” Lão già suồng sã bật cười, giọng điệu cay nghiệt, “Nó giả què lừa anh thôi, chân lão mới què thật!!”

Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Tại sao ông lại què?”
Lão già hừ một tiếng, “Tại sao lão què ấy hả? Anh đi hỏi Tiểu Hà thử xem.”
Chắc chắn Nghiêm Tiểu Đao sẽ hỏi Lăng Hà, nhưng hắn tuyệt đối không muốn dây dưa với nhân vật thân phận mập mờ trước mặt này.
Hắn lùi một bước, định quay gót bỏ đi, lại bị lão già trên xe lăn rướn người lên bắt lấy cổ tay! Nửa thân dưới của lão bại liệt không thể nhúc nhích, nhưng lực cánh tay không hề nhỏ, lôi kéo kìm hãm hắn, hắn thử né một lần nhưng không được, lại không đành lòng ra tay đánh đập người tàn tật.
Hơn nữa hình như lão già nọ nhắm vào vật trên cổ tay hắn, tức khắc chộp lấy chuỗi hạt sáp ong hắn đang đeo!
Ngay tại khoảnh khắc hai người giằng co, một bóng trắng từ xa lao tới, nhảy xuống hơn mười bậc thang.

Gót chân Lăng Hà như tóe lửa, nộ khí xung thiên vung thẳng tới trước mặt Nghiêm Tiểu Đao, tung cước nhanh như chớp!
Cú đá này không nhắm vào tay Tiểu Đao, mà đạp thẳng vào cánh tay lão già nọ, dùng biện pháp thô bạo mà sạch sẽ gọn gàng giúp Tiểu Đao thoát khỏi kìm kẹp của lão.
Lăng Hà tung thêm một cước, hung hãn đá vào tay vịn xe lăn.
Nghiêm Tiểu Đao còn chưa kịp giải thích can ngăn, chiếc xe lăn và lão già đã văng lên không trung, từ cổng lớn văng chéo vào kho hàng, lăn lông lốc hơn mười mét!
Chuỗi hạt cũng văng lên không trung, đứt tung ngay trước khuôn mặt kinh hoàng của Nghiêm Tiểu Đao.
Chuỗi hạt màu mật ong bị kéo đứt thành từng hạt nhỏ.
Lão già nọ dù sao cũng là người bại liệt, lăn một lần đã hiện nguyên hình nhếch nhác chật vật, bị hất ra khỏi xe lăn, ngã nhào xuống đất.
Lăng Hà kéo Tiểu Đao ra sau lưng bảo vệ, cảnh giác nhìn người đang gắng sức ngọ nguậy dưới đất, giống như thứ bò dưới đất là quái vật, chẳng mấy chốc sẽ hiện rõ nguyên hình dị dạng.
Tuy nhiên lão già nọ không phải yêu ma quỷ quái, không giương nanh múa vuốt, lúc này mười ngón tay chỉ cố bấu vào kẽ xi măng, khuôn mặt vẫn mang biểu cảm vừa khóc vừa cười, “Haizzz, Tiểu Hà à, sao con vô tình vô nghĩa với ta như vậy.”
“Cút ra xa, đừng đụng vào anh Nghiêm!” Lăng Hà hung hãn tuyệt tình.
“Tiểu Hà, đừng thế mà.” Nghiêm Tiểu Đao vẫn không đành lòng, còn muốn bước lên đỡ.

Hắn bị Lăng Hà giữ chặt cổ tay không cho đi, như thể trên người lão già nọ có độc, có bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, hoặc bản thân lão là tên hung đồ tội ác chồng chất không thể dung tha.
Lão già hổn hển tự ngồi dậy, có vẻ cũng đã quen với việc thường xuyên bị bạo hành, lắc lắc bả vai cười ra tiếng, “Haizzz, để anh Nghiêm trông thấy trò hề của gia đình lão rồi.”
Lăng Hà giơ tay chỉ vào lão, “Lùi lại, lùi xa ra.”
Lão già bất đắc dĩ xòe tay tỏ vẻ già yếu vô tội đáng thương, “Tiểu Hà đừng vậy mà, ta sẽ không đụng vào con mà.”
Lăng Hà lớn tiếng ra lệnh, “Đã nói hai mươi mét cơ mà? Ông lùi lại ngay!”
“Đây đây đây… Ta lùi đây, ta lùi, ta lùi.” Không ngờ lão già rất ngoan ngoãn, tuyệt đối chiều theo Lăng Hà, khúm núm lùi lại vài mét, tựa vào tường kho hàng thở phì phò.
“…”
Nghiêm Tiểu Đao quá đỗi kinh ngạc, ngàn tính vạn tính, lại không tính đến mối quan hệ ly kỳ của hai người họ Lăng này.
Hắn ghé sát vào Lăng Hà, khẽ chứng thực, “Ông ta là Lăng Hoàng, cha nuôi của em.”
Lăng Hà không đáp, chính là thừa nhận, nhưng nét mặt lạnh nhạt thờ ơ, vừa trông thấy cha nuôi đã chán ghét từ cả sinh lý và tâm lý.

Đôi bên nhất định phải cách xa nhau hai mươi mét mới trò chuyện được.
Nghiêm Tiểu Đao lại nhìn đôi mắt Lăng Hà, “… Vậy ai mới họ Cố?”
Đôi mắt Lăng Hà như bị tấn công bởi những ký ức đau đớn, hai con ngươi xanh biếc diễm lệ tựa hồ bị xé toạc, máu tươi trào ra.
“Là người mà ta và Tiểu Hà quan tâm nhất, người đó họ Cố!” Nhắc tới dòng họ này, Lăng Hoàng vô thức ngẩng nhìn lên bầu trời, dường như có người đang quan sát họ từ nơi nào đó trên cao.

Biểu cảm của Lăng Hoàng cũng trở nên trang nghiêm cung kính, thay Nghiêm Tiểu Đao làm rõ nghi vấn mấu chốt này.
Lão già bị Lăng Hà mắng té tát, vẻ mặt rất khôi hài, thoạt nhìn trói gà không chặt, thậm chí hoàn toàn không có ý thức già trẻ lớn bé, cũng không chống đối uy thế của Lăng Hà, chỉ dở khóc dở cười xòe tay, “Ha ha, ta chính là Lăng Hoàng.

Ngưỡng mộ đại danh anh Nghiêm đã lâu.”
Nghiêm Tiểu Đao nghẹn họng, bình thường xã giao cực kỳ hoạt bát tinh tế, bây giờ lại chẳng biết tiếp đón vị trước mặt như thế nào… Quan hệ này gọi là gì được nhỉ? Cha nuôi của vợ phải không nhỉ?
Nghiêm Tiểu Đao khách sáo gật đầu, “Ngài Lăng, ngưỡng mộ đã lâu, hân hạnh.”

Lăng Hà lạnh lùng chất vấn Lăng Hoàng, “Ông ra ngoài làm gì?”
Lăng Hoàng nói, “Kho hàng tối thui, trời tối lắm rồi, ba ra ngoài hóng gió hít khí trời, tình cờ gặp anh Nghiêm.”
Bình sinh Lăng Hà không bao giờ tin vào hai chữ “tình cờ”.

Chính bản thân y cũng mượn cớ “tình cờ” để thực thi kế hoạch của mình, cho nên từ trước đến nay y không tin vào chữ “tình cờ” trong miệng người khác.
Lăng Hà vẫn chưa nguôi giận, “Biết thế đã chẳng cho ông về nước.”
“Con không cho ba về thì ba đi đâu được nữa?” Lăng Hoàng ngóc cổ cười nói, “Vì anh Nghiêm đây, con bán cả nhà của ba con, ba chẳng còn chỗ dung thân, đành phải về đây nương tựa Tiểu Hà vậy!”
Nghiêm Tiểu Đao vội nhìn về phía Lăng Hà, “Vì tôi?”
Trong mắt người ngoài, quan hệ của hai cha con họ Lăng này thật sự ngược ngạo hoang đường, nhưng trong mắt Lăng Hoàng, có lẽ lão thấy quan hệ của Lăng Hà và Tiểu Đao thú vị hơn, ban đầu hai người này đâu có hợp nhau, sao tự nhiên lại thành đôi tình nhân khó rời khó bỏ rồi?
Lăng Hoàng hổn hển cười, “Cái chân của anh Nghiêm chữa mất một nghìn năm trăm vạn, anh phải nâng niu trân trọng nhé, đừng có để trẹo chân, sái chân, anh đang mang một cái chân vàng đấy!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Tình cờ ngay lúc đó, một viên đá sáp ong xoay tít lăn tới bên chân hắn, Nghiêm Tiểu Đao khom lưng nhặt lên, vài viên đã rơi vỡ, hắn khá tiếc nuối, dù sao cũng là món quà Lăng Hà tặng hắn.
Lúc cúi xuống nhặt, hắn mới chú ý đến nửa viên “sáp ong” đã vỡ.

Hắn thình lình khựng lại, ngơ ngẩn nắm viên đá trong tay thật lâu… Viên đá sáp ong hoàn mỹ như vậy mà vừa rơi đã vỡ làm đôi, chính là bởi nó được ghép lại từ hai mảnh riêng biệt, mà tinh hoa nằm giữa hai mảnh ghép là một chiếc máy định vị, còn một viên khác chứa máy nghe trộm.
Hèn chi dạo này trực giác cứ mách bảo có người theo dõi hắn, thì ra là như vậy.
Lăng Hoàng tận dụng cơ hội, tranh thủ chế nhạo mối quan hệ tình nhân được coi là bất chấp lý lẽ trong mắt lão, “Hmm, Tiểu Hà quan tâm anh Nghiêm biết bao, dùng cách này để ở bên anh như hình với bóng, sớm sớm chiều chiều quan sát anh đấy nhỉ, ha ha!”
Nghiêm Tiểu Đao thậm chí không cần nhìn biểu cảm phức tạp của Lăng Hà lúc này.

Hắn nhìn thẳng vào Lăng Hoàng, không chút do dự đáp lễ, “Tôi biết Tiểu Hà yêu mến tôi, muốn ở bên tôi như hình với bóng.

Nếu cách này có thể mang lại cảm giác an toàn cho cậu ấy, thì tôi cũng muốn cậu ấy sớm sớm chiều chiều quan sát tôi, đi theo tôi! Tôi còn chẳng ngại, ông bận tâm làm gì?”
“…” Lăng Hoàng nghẹn họng, khịt mũi ra chiều khinh bỉ.
Đối với Nghiêm Tiểu Đao, chuyện riêng của hai người thì cứ giải quyết nội bộ, tuyệt đối không để người ngoài có cơ hội châm ngòi.

Lát nữa hắn sẽ thảo luận cặn kẽ với ngài Lăng chuyện máy định vị và máy nghe trộm, ngài đã nghe được nội dung quan trọng gì rồi?
Tôi còn bí mật gì giấu giếm em nữa? Tôi gạt em cái gì?
Em nghe lại giọng tôi hàng đêm sao? Có êm tai không? Nghe trực tiếp rồi còn nghe cả ghi âm nữa hả?!
Còn chuyện một nghìn năm trăm vạn là sao, không ngờ em lại bán nhà?…
Nhưng trước mặt Lăng Hoàng, hắn và Lăng Hà là một thể thống nhất.

Chút hư hỏng nho nhỏ này không đến mức phải bới ra hiềm khích, hắn siết chặt tay Lăng Hà, trực giác mách bảo hắn phải cảnh giác với ngài Lăng lớn tuổi kia.
Có lẽ so với người khác, Nghiêm Tiểu Đao dễ đồng cảm hơn, hiểu rõ hơn về thứ tình cảm phức tạp khó lòng dứt bỏ, lại gần như biến thái này, lấy ví dụ hai cha con bất bình thường đang đứng trước mặt hắn đây.
Thích Bảo Sơn cũng từng đứng giữa bước ngoặt của vận mệnh vô thường, không đành lòng bỏ lại đứa con nuôi, không tiếc quên thân vì nghĩa, sẵn sàng vất bỏ cơ hội tự thú hoặc chạy trốn trót lọt, cuối cùng quăng mình xuống đại dương mênh mông, tình nghĩa bao năm trôi theo dòng nước, dùng phương thức oanh liệt ấy để đoạn tuyệt ân nghĩa.

Còn quý ngài Lăng Hoàng trước mắt đây, xem ra tuổi tác chưa quá cao, nhưng cơ thể gầy yếu vì tàn tật, biểu cảm co giật do rối loạn thần kinh, ưu tư hóa thành nếp nhăn trên khuôn mặt, ánh sáng bất định lập lòe nơi đáy mắt thẩm thấu nỗi niềm quyến luyến biến thái với đứa con nuôi.
Xét cho cùng, đều là đặt chữ “tình” lên sai đối tượng mà thôi.
Hai mắt Lăng Hoàng vẫn dõi theo nhất cử nhất động của Lăng Hà.

Cũng may hai chân người này đã bại liệt, không có xe lăn hỗ trợ thì không bước nổi một bước, đành phải liên tục đảo mắt trắng trợn nhìn Lăng Hà, ánh mắt như mang theo mũi giáo, lao tới xé toạc quần áo Lăng Hà!
Nghiêm Tiểu Đao nhận ra đây là một kho hàng dùng để ở tạm, tràn ngập mùi vị khó ngửi và khói bụi công nghiệp, có lẽ trong lúc vội vàng tìm nơi ẩn náu, Lăng Hoàng bị Lăng Hà giấu tạm ở đây.

Lăng Hà ghét bỏ nói, “Ông lỗ mãng xuất hiện trên đường, nếu bị cảnh sát bắt gặp thì quay lại nhà tù luôn đi, tôi khỏi phải quan tâm ông chết hay sống!”
“Tiểu Hà vẫn ghét ba sao?” Lăng Hoàng gượng cười.
“Đừng tưởng bở, tôi không rảnh để ghét ông.” Lăng Hà lạnh lùng đáp.
“Ha ha, ba sẽ không bao giờ làm hại Tiểu Hà mà.” Lão già Lăng Hoàng này mặt cũng dày lắm, rất nhiều điều biết rõ còn hỏi, má trái bị phun nọc, lại tức tốc giơ má phải ra hưởng thụ từng lời cay nghiệt của Lăng Hà, thực ra chỉ để được nghe Lăng Hà nói nhiều hơn vài câu.

Chỉ cần Lăng Hà lên tiếng, ham muốn đói khát của lão sẽ được thỏa mãn tạm thời, thậm chí giọng nói của Lăng Hà cũng giống hệt với cha ruột y, chỉ có điều khí chất một trời một vực, tính tình Lăng Hà vừa hung ác vừa độc địa…
Lăng Hà đáp lễ bằng một cái lườm, cực kỳ lạnh nhạt với cha nuôi, kiêng kị mọi tiếp xúc thân thể, tuyệt đối không lại gần Lăng Hoàng, quả nhiên vẫn máy móc duy trì khoảng cách hơn hai mươi mét.

Nghiêm Tiểu Đao cảm giác nếu Lăng Hà ác độc hơn một chút, có lẽ sẽ móc mắt Lăng Hoàng ra chôn, để thoát khỏi việc bị thị gian không ngừng.

Lăng Hà gọi Mao Trí Tú và mấy cận vệ tới.
Trông thấy Lăng Hoàng ngồi trong góc tường, bộ dạng lôi thôi rõ ràng như vừa bị ai đánh, Mao cô nương cũng không tỏ vẻ kinh ngạc chút nào, quả nhiên đã quen với tình cảnh này, không còn lạ lẫm gì nữa.
“Haizzz, chủ tịch Lăng đứng dậy nhanh lên, để anh Nghiêm trông thấy thì chết…” Mao Trí Tú rất nhiệt tình đỡ lão lên.

Đám cận vệ ít nhiều vẫn giữ phong độ kính già yêu trẻ, đặt Lăng Hoàng vào xe lăn, lau vết bẩn trên mặt lão, dọn dẹp sạch sẽ.
Lăng Hà tuyệt đối không tự làm, cách được bao xa thì cách.
Xưa nay Lăng Hà vẫn luôn dùng hành động để thể hiện lập trường cao ngạo quật cường của y.

Y không thích nảy sinh tiếp xúc thân thể không cần thiết với bất luận kẻ nào.

Phàm không phải Tiểu Đao thì cút hết đi cho ta!
Lăng Hoàng một lần nữa được ngồi ngay ngắn ra hình ra dạng, tự sửa sang lại áo sơ-mi, khôi phục bộ dạng nhàn nhã ung dung, chẳng ngờ còn giải thích thay cho con nuôi, “Anh Nghiêm đừng cười nhé, tính tình Tiểu Hà là thế đấy ha ha, bị tôi chiều hư từ nhỏ rồi.

Dù sao nó vẫn chưa giết tôi, tôi còn phải cảm ơn nó săn sóc tôi mấy năm nay, rất nhân từ và khoan hồng độ lượng, thường ngày chúng tôi chung sống cũng vui lắm, nó rất hiếu thảo với tôi, cha con tôi hòa hợp vô cùng ha ha ha!”
Lăng Hà rùng mình vì buồn nôn, không thể chịu nổi lão già thần kinh bất bình thường hết thuốc chữa này.

Một cơn gió biển thổi vào nhà kho, rót khí trời tươi mát vào không gian bí bách, để mọi người cùng được xả hơi.
Khi xưa Thích Bảo Sơn dạy con nuôi rằng, giang hồ hiểm ác chớ tin lòng người, có lẽ Lăng Hoàng chưa chết, hai cha con vẫn sống cùng nhau suốt bao năm qua.

Chẳng ngờ Thích gia đã đoán đúng.
Lăng Hà bối rối ra mặt, quay đầu tránh đi.
Nghiêm Tiểu Đao bất giác ôm chầm lấy Lăng Hà, vội vã hôn lên hai má người ta, “Từ nay ổn rồi, đã qua hết rồi.”
“Anh khó hiểu và khó chấp nhận đúng không, thấy tôi vô tình vô nghĩa đúng không?” Lăng Hà đột ngột cất lời bộc bạch, ngơ ngác nhìn hắn, “… Dù sao Lăng Hoàng cũng đã cứu tôi.”
Lần đầu tiên Nghiêm Tiểu Đao được nghe Lăng Hà thẳng thắn nói về mối quan hệ cha con kỳ quặc này.
“Lúc tôi mất mẹ mất cha không nơi nương tựa, Lăng Hoàng đã cứu vớt tôi.

Năm xưa ông ta vận dụng quan hệ ở Yên thành, dùng một vài mánh khóe cứu tôi ra khỏi hố lửa, còn nhận nuôi tôi.

Tất nhiên mỹ kỳ danh là bỏ tiền góp sức tạm thời ‘nuôi nhốt’, nuôi đến mười lăm tuổi có thể sử dụng sẽ gửi tôi về, cam đoan hoàn trả.

Lăng Hoàng đưa tôi rời khỏi Yên thành về phương Nam, không có ý định trả tôi lại, ông ta lên kế hoạch bí mật đưa tôi ra nước ngoài sinh sống, không lâu sau lại xảy ra vụ án Trần Cửu và một loạt biến cố sau này.”
Nghiêm Tiểu Đao bừng tỉnh, “Ra là vậy sao?”
“Ừm, nếu không có nghĩa cử thiện tâm của Lăng Hoàng lúc ấy, tôi sẽ là một trong số Mạch Doãn Lương, Dịch Hàn, Lư Dịch Luân, Bối Gia Hồng, tôi hai bàn tay trắng, bơ vơ không chốn dung thân, tuyệt đối không trốn thoát vận mệnh bi thảm.

Nhưng cuối cùng tôi lại may thoát được, trốn được ra ngoài, chắc chắn những kẻ đó giận tới điên rồi.

Vì vậy thật sự tôi nên mở miệng gọi Lăng Hoàng một tiếng ‘cứu tinh’, cho dù ông ta cứu tôi cũng chẳng phải vì tốt bụng gì!”
Lăng Hà chưa dứt lời đã bị Lăng Hoàng vểnh tai phía xa xa xen ngang.
“Haizzz —” Lăng Hoàng trưng bản mặt tươi cười bi thảm, “Ba thuần túy là vì tốt bụng mà, con là tâm can nửa đời sau của ba đó Tiểu Hà ơi!”
“Biến thái.” Lăng Hà phun hai chữ đầy khí phách.
Sau đó Lăng Hà bất đắc dĩ khẽ hỏi Tiểu Đao, “Dù cha nuôi của anh là hung thủ giết người tội ác tày trời hai tay dính máu, chung quy anh vẫn không đành lòng hại ông ta, vì ông ta đã cứu mạng anh, cho anh một con đường sống, đúng không?”
Cảm giác tim phổi bị móc ra, bất cứ người nào cũng không chịu nổi, tâm trạng lúc này của Lăng Hoàng tiên sinh có lẽ cũng đau đớn không khác gì Thích Bảo Sơn khi nhảy xuống biển.

Tâm can của lão sao? Hiện tại cả người cả tâm của Lăng Hà đều thuộc về Nghiêm Tiểu Đao rồi.

Nếu bây giờ Thích gia có thể leo lên bờ, nhất định sẽ rất muốn chuyện trò tâm sự với ông bạn già này, cảm thông lẫn nhau, ôm đầu hối hận thút thít giãi bày!
Thú vị ở chỗ, Lăng Hoàng có vẻ thực sự e ngại Lăng Hà, phương thức chung sống của hai cha con là đơn phương quỳ liếm.

Lăng Hà chẳng thèm hòa nhã, còn Lăng Hoàng hao tâm tổn trí cười bồi dỗ dành đứa con nuôi khó chiều xấu tính.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi