NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Nghiêm Tiểu Đao làm nhà cái, ván thứ ba kế tiếp, chỉ có Du tổng tử chiến đến cùng.
Du Hạo Đông tự biết chẳng làm được gì nữa, bớt hung hăng hẳn, tuy nhiên vẫn cần chỗ để giải sầu và trút căm phẫn, mỗi lần ra bài lại duỗi tay về phía người nằm ngang giữa bàn, lần lượt xếp từng cây bài chỉnh tề lên ngực Lăng Hà.
Cả căn phòng chỉ còn tiếng bốc bài đánh bài giòn giã, không ai nói chuyện.

Hình ảnh này trông khá biến thái, lồng ngực Lăng Hà gần như trần trụi, vài cây mạt chược tròng trành xếp dưới xương quai xanh.
Lăng Hà ngửa mặt nhìn lên trần nhà, tay chân cũng lười động đậy, ngón tay không viết chữ cho Nghiêm Tiểu Đao nữa, nhưng nụ cười vẫn thấp thoáng trên khóe miệng.

Dường như tâm can phế phổi của người này không giống bình thường, bị làm nhục trước mặt kẻ khác như lúc này cũng chẳng cảm thấy gì, không xấu hổ, không thấy nhục, thật sự chẳng coi họ Du ra cái thá gì.
Watanabe Yozan ném y lên bàn là để làm nhục y, để trông y có vẻ dơ bẩn, dâm đãng.
Nhưng đám người ở đây không ai dâm nổi y, đều bị y đẩy lùi, chẳng biết hạ miệng động thủ với y thế nào cho phải.
Chẳng mấy chốc đã qua vài lượt, bài ăn đã ăn, bài mò đã mò.
Giản Minh Tước ngồi chơi chán muốn chết, cũng chẳng thiết gom bài hay chạy bài, muốn thế nào cũng được, lúc này bèn nháy mắt với Nghiêm Tiểu Đao, “Chậc, cảnh Xuân phơi phới, lộng lẫy yêu kiều ghê…”
Nghiêm Tiểu Đao cười đáp lễ, “Anh Giản hạ miệng được sao?”
Giản Minh Tước lắc đầu quầy quậy, miệng méo xệch, chiếc cằm vồ thiếu điều rụng xuống tách trà, “Không hạ được miệng, nhưng thật lòng rất muốn ra tay!”
Gã đảo mắt, “Mỹ nhân ngay bên cạnh, hay là chơi một trò nho nhỏ đi, bằng không chỉ có một người thắng, những người còn lại chỉ được giương mắt nhìn.”
“Chúng ta ai ăn bài hoặc chồng bài thì được cởi một lớp quần áo của em ấy nhé, thế nào? Ha ha…”

Mạch Doãn Lương nghe vậy, phản ứng còn mãnh liệt hơn cả Lăng Hà, ánh mắt tối sầm, đôi mắt đỏ ngầu lên khiến khuôn mặt tuấn tú chợt rơi vào dòng phẫn nộ và khổ sở người ngoài không nắm bắt được.

Có điều thứ phẫn nộ này lập tức bị nuốt chửng, đè nén dưới cổ họng, phập phồng nơi lồng ngực, giống như thật sự không muốn tham dự vào trò này, hoặc như “đồng cảm”, buồn thay cho Lăng công tử, hoặc càng giống như tự thấy hổ thẹn mà chẳng biết làm sao.
Du Hạo Đông lại xếp một cây bài lên người Lăng Hà, dãy bài sắp chạm tới rốn, lúc này chợt cáu kỉnh phán một câu, “Giản tổng ra bài đi chứ, có muốn ù nữa không?!”
“Đây đây đây…” Giản Minh Tước xuề xòa cười, “Không dám câu giờ nữa, ai bắt được cây ù thì ‘đút’ cho Lăng công tử ăn nhé.”
Lăng Hà cười khẩy, đuôi mắt sóng sánh như phủ sương đảo qua Giản Minh Tước, “Nói như thể anh bắt được rồi ấy nhỉ?”
Mạch Doãn Lương vã mồ hôi trán, như thể bị ký ức khó chịu nào đó ập về bủa vây, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, chỉ muốn vịn bàn nôn khan.
Giản Minh Tước nói câu này bởi vì gã sắp hết bài, chỉ cần bắt được Ngũ Vạn hoặc Bát Vạn là xong.

Nghiêm Tiểu Đao hiểu được ẩn ý trong lời gã, biết Giản lão nhị đang mưu đồ hạ lưu bẩn thỉu, cũng biết gã đặt hết vận may vào cây bài này!
Hắn thật sự rất muốn bóp nát cây bài trong tay, trò này dông dài quá rồi, đã đến lúc dẹp xới ra về.
Lăng Hà quay lại, mỉm cười với hắn, đôi mắt xanh biếc như phát ra lực hấp dẫn, hút trọn ánh mắt hắn.

Y không lên tiếng, nhưng dường như đã thổ lộ tất cả, dường như y vừa lặng im nói với hắn rằng: Nghiêm Tiểu Đao, tôi có ra được khỏi căn phòng này hay không, tất cả phụ thuộc vào cây bài trên tay anh đó.

Nghiêm Tiểu Đao thình lình hạ mắt, thản nhiên rút điện thoại trong túi quần ra.
Động tác này rất nổi bật trên xới bạc, những người khác lập tức chú ý, Du Hạo Đông lạnh lùng hỏi, “Giở trò quỷ gì à?”
Nghiêm Tiểu Đao giương mắt, vô tội đáp, “Giở kiểu gì? Có ai nhìn thấy bài của anh đâu?”
Phía sau Du Hạo Đông chỉ có một vệ sĩ, cả gian phòng cũng chẳng còn ai không phận sự.
Nghiêm Tiểu Đao tiện tay gửi một đoạn tin nhắn nhuốm máu đào, sau đó cất điện thoại, “Trấn an anh bạn Lương Hữu Huy chờ bên ngoài một chút, kẻo cậu ta nghĩ tôi bị chém chết rồi.”
Du Hạo Đông trợn mắt lườm, rõ ràng không tin, nhưng cũng đâu thể chạy sang cướp điện thoại của hắn.
Giản Minh Tước thấy túi quần Âu của mình rung lên vài cái, vì thế cũng lơ đãng lấy điện thoại ra.
Du Hạo Đông hết nói nổi, khó chịu quăng một cây bài, hai chúng mày cùng giở trò à, mặt dày thế nhỉ!
Giản Minh Tước cúi đầu đọc tin nhắn: 22 giờ 05 phút đêm mười lăm tháng này, có hai người rất quen đi vào phòng 1608, khách sạn Bách Duyệt Trung Đình, phiền Giản tổng nhận mặt giúp tôi với.
Theo sau là ảnh chụp một nam một nữ quấn quýt lấy nhau, thời gian chụp ảnh, nhân vật, khung cảnh và biển số xe đều đủ, hết đường chối cãi.
Giản Minh Tước ngẩng phắt đầu lên nhìn Nghiêm Tiểu Đao.
Mép gã giật giật, lúc này khớp xương thật sự không níu kéo nổi cái cằm, cằm gã rớt xuống sàn tới nơi!
Ước chừng mất một phút im lặng trân trối.
Sắc mặt Giản Minh Tước hết vàng lại trắng, hết trắng lại đỏ tía, cuối cùng chuyển về màu vàng nguyên thủy, da mặt gã chẳng khác gì tắc kè hoa, từ lâu đã xuống nước không chìm, vào lửa không cháy, tôi luyện thành thép rồi, “Ha ha ha ha” Gã phá lên cười.
Được, được lắm.
Nghiêm Tiểu Đao, mày được lắm.
Giản Minh Tước im lặng chỉ vào Nghiêm Tiểu Đao, tự nhấc cằm lắp vào vị trí cũ, buông vũ khí đầu tiên.

Nghiêm Tiểu Đao có qua có lại, nở nụ cười hóa thù thành bạn với gã, khẽ nhún vai.
Thế là giải quyết xong.

Mánh khóe này thật sự không nằm trong kế hoạch của Nghiêm Tiểu Đao, hắn thấy không cần thiết phải làm như vậy.

Hắn không hề muốn xen vào bê bối mục nát của nhà họ Giản, hắn và Giản Minh Tước không thù không oán, hắn còn quen biết chủ tịch Giản Minh Huân, hắn không nên làm thế.
Nhưng vì sao hắn vẫn làm thế?
Không hề trù tính, có lẽ bởi khi đó hắn mềm lòng, không đang tâm, có lẽ câu nói bỉ ổi hạ lưu vừa rồi của Giản Minh Tước kích thích hắn… Hoặc cũng có lẽ bởi cái nhìn sâu thẳm của Lăng Hà, nhẹ nhàng như bàn tay gạt hoa vén liễu, vươn tới, chạm vào lòng hắn.
Giản Minh Tước ném cây Bát Vạn vừa mò được ra, đau thương bi đát tràn trề.
Tới lượt Nghiêm Tiểu Đao mò bài, hắn thong thả định cầm cây Bát Vạn chiến hữu vừa nhường cho hắn.
“Đợi đã Nghiêm tổng!” Giản Minh Tước chợt kéo tay hắn, không cho hắn sờ vào cây Bát Vạn, “Vừa nãy nói rồi mà? Ván này người nào thắng thì mang cây đó ‘đút’ Lăng công tử ‘ăn’ mà.”
Đây là trò tiêu khiển của lũ công tử nhà giàu xa hoa trụy lạc ở chốn gió trăng, vật dùng để nhét vào là bóng tennis, bóng gôn hay cây bài mạt chược phụ thuộc vào lúc đó trong tay cầm bóng tennis, bóng gôn hay cây bài mạt chược.
Đối với những kẻ này, nhét bài mạt chược là anh thương em lắm đó, chiều em lắm đó, trân trọng em lắm đó, vì nhỏ hơn bóng gôn mà?
Nghiêm Tiểu Đao cầm lấy cây Bát Vạn, ngón tay vuốt ve thưởng thức, đứng dậy, rướn người qua bàn.
Mạch Doãn Lương cúi gằm mặt, không muốn chứng kiến những kẻ này lấy tra tấn tục tĩu làm vui.
Ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao lướt từ ngực Lăng Hà, lên cổ, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt y, lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhẹ nhàng nắm lấy cằm y, bắt y mở miệng, đặt cây bài giữa bờ môi y, khép lại.

Mạch Doãn Lương hồn bay phách lạc, lúc ngước mặt lên mới ngớ người ra, lặng lẽ hóa thành tượng đá giữa những tiếng vang ồn ã trong phòng, không thể không liếc Nghiêm Tiểu Đao thêm vài lần.
“Ha ha ha…” Giản Minh Tước bất đắc dĩ phì cười, “Nghiêm tổng đúng là cao thủ tình trường mà, thương hương tiếc ngọc thế này mới đốn tim người ta chứ, con rắn độc này độc cách mấy cũng bị chú nhổ hết răng… Ha ha ha, bái phục, bái phục! Hôm nay anh nhận thua!”
Giản Minh Tước chỉ là nhành cỏ đầu tường gió chiều nào xuôi chiều ấy, không dám làm phật ý bên nào hết, lúc này bèn xòe tay với Du Hạo Đông đang giận sôi máu, “Ấy kìa… Du tổng, Du lão đệ, thắng bại là chuyện thường trên chiếu bạc mà, ngài thích xinh đẹp kiểu gì, bộ poker trong tay tôi có hết…”
Du Hạo Đông biết Nghiêm Tiểu Đao và Giản lão nhị thông đồng gì đó, lén lút cấu kết dưới gầm bàn, nhưng gã làm gì được người ta?
Vẫn chưa chơi hết lượt, nhưng chẳng cần thiết nữa, Nghiêm Tiểu Đao thắng chắc rồi.
Du Hạo Đông biết hôm nay mình thất bại thảm hại, hết cách cứu vãn, càng dây dưa càng mất mặt cha gã mà thôi.

Trước kia gã cũng thường xuyên lui tới Vân Đoan Hào, gã là khách quen, nhưng chuyến đi này đúng là do cha gã chỉ đạo, không thì gã cũng chẳng biết con “cá lớn” là cái gì.
Là cha gã sai gã mang người lên tàu để tìm xem có Lăng công tử thật không, nếu bắt được thì bắt, không bắt được thì đừng để lọt vào tay kẻ khác, ai ngờ gặp phải đối thủ khó xơi như thế, đang yên đang lành đụng trúng xui xẻo.
Bây giờ chắc chắn không bắt được Lăng Hà, nhưng khí phách vương tôn công tử của mình bắt buộc phải giữ, bằng không nói ra chỉ tổ bị cười thối mũi, gã đường đường là con cháu chính tông nhà phó chủ tịch thành phố, chẳng lẽ lại thua cái thằng tay sai chẳng biết con của ả gái điếm nào được Thích gia nhận nuôi hay sao? Du Hạo Đông đeo kính râm lên, sầm mặt rời khỏi bàn, mang theo vệ sĩ phía sau, thình lình tung chiêu, thò tay xuống hất cả cái bàn lên!

Người nằm trên bàn không kịp phản ứng.
Lăng Hà không có cơ hội trở tay, khi mặt bàn đột ngột dựng thẳng, y rớt xuống đất, nhưng vẫn bướng bỉnh giơ tay chống đỡ.
Chiếc bàn vuông này rất nặng, được làm từ gỗ đào thượng hạng của Sumatra*, Du Hạo Đông cũng chẳng ngại trật vai trật khớp, lần này vận sức rất mạnh, nện chiếc bàn thẳng xuống Lăng Hà.

(*Một trong các hòn đảo thuộc Indonesia)
Khi đó Nghiêm Tiểu Đao vẫn trong phạm vi năm bước, không hề do dự khom người, trước khi Lăng Hà đập xuống đất, hắn đã kề bả vai hứng lấy y.

Lăng Hà như người không xương, toàn bộ thân thể cao ráo mảnh mai đáp xuống vai hắn, đôi chân theo sau, nện xuống đất như búa tạ, “Ầm” một tiếng nghe cũng thấy đau.
Một cánh tay khác của Nghiêm Tiểu Đao giơ lên chặn chiếc bàn vuông nặng nề giáng xuống, khuỷu tay vạm vỡ giật lên một cái, nhưng hắn vẫn chống được.

Vụn gỗ văng tung tóe, nhảy nhót trong ánh sáng mập mờ, đống bài lách cách nện xuống hai người…
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao mới nhận ra điểm bất thường, thực ra hắn đã phát hiện từ lâu, Lăng Hà bị ép dùng thuốc? Cứ như bị liệt nửa người.
Hai tay Lăng Hà bấu chặt cánh tay hắn, móng tay cắm vào thịt hắn, dùng hết sức di chuyển thân thể, nhưng đôi chân không mảy may nhúc nhích.
Giản Minh Tước liếc mắt nhìn, đau lòng nói, “Tiếc thật đấy Nghiêm tổng ạ, sao anh chưa nhận ra?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Cái gì?”
Giản Minh Tước lại ra vẻ từng trải, “Người này tàn tật, chân bị phế rồi.”
“…” Nghiêm Tiểu Đao khựng lại, dù đã nghi ngờ từ sớm, nhưng hắn vẫn không khỏi ngỡ ngàng – chân bị phế rồi?
Vị công tử họ Lăng tính tình độc địa này, khi không lên tiếng thì đôi môi mỏng khép chặt, toàn thân như được bao phủ bởi răng nanh và gai góc sắc nhọn, thật sự không phù hợp với hình tượng một người tàn phế vô năng, mối tương quan này không ai có thể liên tưởng đến.
Khuôn mặt Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao gần trong gang tấc, đủ để hắn ngắm kỹ và cảm nhận từng biến hóa tâm trạng của người này.

Dường như có chút buồn thương, nhục nhã và nhợt nhạt vừa lướt qua nét mặt Lăng Hà, nhưng vẻ yếu đuối chỉ khẽ thoáng qua rồi lẩn khuất vào giữa chân mày, giọng nói du dương như tiếng ngân nga truyền vào tai hắn, “Thất vọng hả? Muốn chửi bới lắm phải không? Cảm thấy tối nay công cốc, phí công phí sức giành giật một thứ rác rưởi phải không… hả Nghiêm tổng?”
Giản Minh Tước ra vẻ khôn ngoan thở dài, “Haizzz, tám chín phần mười chuyện trên đời này là không như ý.

Viên kim cương khổng lồ trông có vẻ hoàn mỹ không tì vết lại thủng một lỗ ngay dưới đáy chứ! Ngắm mặt trước mê mệt cả người, nhìn mặt sau lại sợ chết khiếp! Nghiêm tổng ạ, tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, hai chân em ấy tàn phế lâu rồi.”
Watanabe Yozan méo xẹo chụp mặt nạ ô-xy bên cạnh cuối cùng mới tìm về được chút an ủi, phụ họa Giản lão nhị, “Đúng thế đấy, nó là thằng què vô dụng… Giỏi thế chứ giỏi nữa cũng chỉ là thằng què thôi, ha ha ha…”
Du Hạo Đông cũng nhanh chóng tự tìm đường lui, kiêu ngạo lắc lắc cái đuôi gà trống, “Nghiêm tổng phí bao sức lực để giành giật một thằng què à? Ai cần thằng què như nó đâu, anh cứ mang đi đi.”
Nghiêm Tiểu Đao nghiêng một vai đỡ Lăng Hà dậy, một mình hắn đơn thương độc mã, những người xung quanh chòng chọc nhìn hắn, không tiến cũng không lùi, đứng chật kín cả phòng.
Lương đại thiếu gia Lương Hữu Huy tâm linh tương thông hăng hái giúp người gặp nạn, chắc lúc này vừa ăn khuya xong, thấy không yên tâm nên chạy về mở cửa xông vào sòng bạc, “Tiểu Đao, đánh bài xong chưa?”
Nghiêm Tiểu Đao thấy có người đến hỗ trợ, bèn nhanh chóng phân công, “Hữu Huy, giúp tôi cõng người này ra ngoài!”
Hắn quay lại nói với ông chủ sòng bài, “Ngài Watanabe, hôm nay rất cảm ơn ngài giúp đỡ, những gì chúng ta đã trao đổi, chắc chắn không thiếu của ngài một xu, đợi lúc rảnh tôi sẽ tìm ngài bàn chuyện kinh doanh tàu bè trên bến cảng.”

Lương Hữu Huy mới gặp Lăng công tử lần đầu, còn chưa thấy rõ mặt mũi đã hoảng hồn vì trọng trách Nghiêm Tiểu Đao giao cho, “Em, em cõng cậu ta á?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp rất đương nhiên, “Cậu ta không đi được thì cậu phải cõng chứ còn gì.”
Lương Hữu Huy, “Em… Ơ? Sao em phải cõng cậu ta?!”
Lương đại thiếu gia cảm thấy yêu cầu vô lý này thực sự vớ vẩn.

Không phải hắn không đủ nhiệt tình nghĩa hiệp, cũng không phải hắn không muốn cứu khốn phò nguy, bảo hắn quăng một xấp tiền thì được, bảo hắn viết séc cũng được luôn, nhưng bảo hắn cõng một người sống sờ sờ thì, không, được! Bởi vì Lương đại thiếu gia con nhà giàu có nho nhã phong lưu được nâng niu từ bé chưa cõng ai bao giờ!
Hơn nữa, vóc dáng Lương Hữu Huy cũng chẳng phải cao, ước chừng chỉ 177 cm.
Mà Lăng tiên sinh đang ngóc đầu dưới đất kia, dù chưa đo với ai bao giờ nhưng trông ít nhất cũng phải 183 cm.

Lương Hữu Huy cho rằng, dù người này có đẹp cách mấy thì cũng vẫn là một bao tải khoai tây khổng lồ, vừa nặng vừa vướng víu, hắn không thể cõng được.
Vì sao Nghiêm Tiểu Đao lại bảo Lương Hữu Huy cõng?
Từ phòng đánh bạc riêng này, phải qua vài cánh cửa và một con đường quanh co rất dài mới ra tới sòng bạc bên ngoài.

Trước mắt và hai bên đứng đầy người, đám mặc đồ đen lượn lờ, mặt mũi thân phận còn chưa rõ.
Watanabe Yozan muốn bắt Lăng Hà.
Du Hạo Đông muốn bắt Lăng Hà.
Thực ra Giản Minh Tước cũng rất muốn bắt Lăng Hà.
Những người này chặn kín bốn phía, ai cũng mưu mô xảo quyệt, ai cũng có mục đích riêng.
Nếu chỉ có một mình, Nghiêm Tiểu Đao nắm chắc mình có thể thảnh thơi đi ra sòng bạc bên ngoài, những người xung quanh không ai dám liều lĩnh xông lên cản hắn.
Nhưng mang theo Lăng công tử không thể nhúc nhích, hoàn toàn ỷ lại vào hắn, hắn rút lui toàn thây bằng cách nào?
Nghiêm Tiểu Đao quay sang nhìn Watanabe Yozan.

Hắn định ném lão già nọ lên sô pha, vì hắn cần chiếc xe lăn kia.
Đúng lúc đó, Lăng Hà dùng cùi chỏ chống người dậy, thò tay bắt được ống quần Âu của Nghiêm Tiểu Đao, ngước mắt thành khẩn nhìn hắn.

Hình như biết Nghiêm Tiểu Đao đang suy tính điều gì, y không nhịn được xen mồm, “Tôi không ngồi cái xe lăn cho người già sắp chết kia đâu.”
“Tôi không cần người khác cõng, tay chân vụng về lóng nga lóng ngóng, mà tôi cũng không tin người khác.”
“Tôi muốn ngài Nghiêm cõng tôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi