NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Tiết mục ca kịch lừng danh tại rạp hát Moulin Rouge sắp diễn ra, nam thanh nữ tú mặc lễ phục thong thả bước vào rạp hát từ các hành lang, chói chang khoe sắc, lộng lẫy lóa cả mắt người nhìn.
Đám đàn ông mặc vest bóng lộn thắt nơ nhung, trông ai cũng như kéo theo một nàng chim lòe loẹt, có chim công, có phượng hoàng, giản dị nhất cũng là gà rừng, ống áo đính hoa lá đăng ten sặc sỡ đủ màu cùng trang sức lông vũ, gu thẩm mỹ chẳng cao, nhưng tiền vung không ít.

Chỉ mình Nghiêm tổng khôi ngô Tây trang lịch sự là đẩy theo một chàng trai cũng mặc Tây trang tuấn tú ngời ngời.
Theo sau là Lương đại thiếu gia như một chiếc bóng đèn chướng mắt, mặc lễ phục nhung đỏ thắm rất lả lơi, nhắm mắt theo sát bên cạnh Nghiêm tổng, miệng liến thoắng không ngừng.
Ba anh chàng cực kỳ ưa nhìn cùng bước đi, hình ảnh này cũng đủ khiến đám người trong rạp hát xôn xao nóng mắt.
Lúc đỡ Lăng Hà trên giường dậy, Nghiêm Tiểu Đao lấy bộ vest dự phòng trong vali của mình đưa cho y, “Cùng đi chứ.

Ở lại phòng không an toàn, hành lang vắng vẻ, rất dễ bị đột nhập truy sát.

Bây giờ cả tàu tụ tập ở rạp hát, chỗ đó đông đúc nhất, nhiều khả năng sẽ có kẻ đục nước béo cò.”
Hắn mặc cho Lăng Hà bộ lễ phục màu lam sẫm kẻ sọc xám bạc.
Lăng Hà thoạt nhìn cao hơn hắn vài phân, chân rất dài, bởi vậy chiếc quần bình thường biến thành quần chín tấc cực kỳ thời trang, mắt cá chân mảnh mai xinh đẹp lộ ra.

Người này còn tiện tay vén vạt áo vest lên, cố tình quạt gió phành phạch, “Dưới nách anh chắc cũng giấu gì đó nhỉ, chứ không sao tôi mặc cái áo này rộng thênh thang mà anh mặc trông béo thế!”
Lăng Hà cười nói, Nghiêm Tiểu Đao biết người này chỉ mạnh miệng mềm lòng, giờ đang hạ mình xuống nước đây, chắc là ngủ dậy cũng tự thấy mình mồm mép nanh nọc quá, chẳng để ý gì đến ai hết.
Quả nhiên đêm nay Lăng Hà cư xử cực kỳ đúng mực, Nghiêm Tiểu Đao thật sự chỉ có thể dùng hai chữ “nhu mì” để hình dung, ngồi trên xe lăn nói đi đâu là đi đó, không la lối om sòm hoặc phun nọc độc vào quần chúng vô tội.
Chỉ cần Lăng Hà ngậm miệng, Nghiêm tổng sẽ vô cùng dễ chịu, vì tính tình của Lương đại thiếu gia bên cạnh hắn cũng vô cùng dễ chịu.
Lương Hữu Huy rất quảng đại, không để ý ánh mắt của người xung quanh, chẳng cần biết vài tên công tử cùng đến từ Yên đô lẫn trong đám người đang lén cười nhạo hắn, “Nghiêm tổng một vua hai hậu”, “Lương thiếu gia trông thế mà phải tranh giành Nghiêm Tiểu Đao với một thằng què”.
Lương Hữu Huy lão làng sành sỏi, đưa hai người còn lại tìm đến buồng riêng của họ, hắn là khách quen, ngựa quen đường cũ.

Buồng riêng được trang hoàng theo phong cách Baroque hiện đại*, chạm nổi kết hợp mạ vàng trang nhã, khăn trải bàn nhung đỏ và bộ tách trà bằng sứ tráng men hoa.
Lương Hữu Huy cảm giác hai người này đều chưa đến đây bao giờ, nên dọc đường càng không ngừng chỉ điểm giới thiệu các món đồ trang trí lộng lẫy trên mái vòm và sân khấu.

Lăng Hà tiếp chuyện rất khéo léo nhã nhặn, kiến thức rộng lớn, hai người nói qua nói lại, vậy mà trò chuyện từ ca kịch khiêu dâm tới tượng thần cẩm thạch trong nhà hát các nơi, lại nói về các vở kịch thường trình diễn tại sân khấu Paris Garnier cùng với các diễn viên phô trương ở Manhattan Broadway.

Lương Hữu Huy hào hứng, “Ôi trời, cậu xem nhiều phết rồi nhỉ?!”
Lăng Hà mỉm cười, “Hồi trước tôi từng đi du học.”
Lương Hữu Huy đặc biệt thẳng thắn, “Tôi cũng học ở một phân viện của đại học California đấy, cậu học ở nước nào?”
Lăng Hà cũng thoải mái đáp, “Nhiều nước lắm, thường xuyên chuyển địa điểm, chỗ nào an toàn không ai đuổi theo đòi chém tôi thì tôi đến học.”
Nghiêm tổng không chen miệng được, đề tài du học của con nhà giàu này hơi thiếu tôn trọng lũ nông thôn chúng tôi rồi nhỉ?
Thế nhưng hắn lại lờ mờ cảm giác hôm nay Lăng công tử đã cực kỳ tôn trọng hắn rồi, hiếm khi còn khách sáo xã giao với bạn hắn thế kia.
Nghiêm Tiểu Đao cũng không chú ý xem kịch, hắn sao có thể hứng thú với vũ đoàn ca múa khiêu dâm Watanabe vung tiền thuê về được? Hắn quan sát từng chi tiết nhỏ, buồng riêng của họ từ trên cao nhìn xuống, gói trọn toàn cảnh sân khấu và khán đài phía dưới.

Đám khách khứa quen mặt cùng bạn gái như một bầy bóng đen lúc nhúc chậm rãi phân tán về các vị trí trong thính phòng, cuối cùng chật kín cả rạp hát.
Rạp hát trên du thuyền không quá lớn, chỉ vừa đủ để tiếp đãi tất cả khách khứa, không khí vô cùng khăng khít hòa đồng.
Bốn phía tản mát mùi cỏ thơm, hắc ín, cùng hỗn hợp ngòn ngọt còn sót lại của ma túy đá và băng phiến, chắc có tên phú nhị đại nào đó vừa “trượt băng” trong buồng riêng của mình.
Nghiêm Tiểu Đao không trực tiếp chạm mặt hai người Du, Giản, nhưng hắn trông thấy hai nhóm người nọ cũng đi vào buồng riêng.

Cả ba bên cùng ôm tâm sự, nên chỉ gật đầu chào nhau từ phía xa.
Du Hạo Đông theo dãy số trên thiệp mời, vén rèm nhung bước vào buồng của mình, bên trong đã có người ngồi sẵn.
Du đại thiếu gia nhíu mày bất mãn, “Nhầm phòng hả?”
Người bên trong khom lưng tạ lỗi, bập bẹ vài chữ trọ trẹ, “A, chắc là, vào nhầm, xin lỗi ngài.

Bên cạnh, ngài cứ sang buồng bên cạnh.”
“Thần kinh!” Du Hạo Đông không có hứng chuyện trò với người lạ, ngồi buồng bên cạnh cũng được, đằng nào gã cũng chẳng muốn ngồi gần Nghiêm Tiểu Đao, ngứa mắt.
Trước bữa tối, Phía Dưới Đẹp Hết Ý vừa rời khỏi phòng Nghiêm Tiểu Đao đã bị hai người mặc đồ đen bắt vào thang máy, thực ra chính là vệ sĩ số 2 và số 3 của họ Du.
Đẹp Hết Ý đã uống rượu, ánh mắt quyến rũ, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc xộc xệch, cổ áo kimono mở rộng cùng dấu hôn bỏng mắt trên gáy, rõ ràng trông như vừa bị quần hai ba hiệp trong phòng.
Đẹp Hết Ý không nói tiếng Trung Quốc, tay sai nhà họ Du lại không hiểu tiếng Nhật, ông nói gà bà nói vịt ra hiệu uy hiếp mãi chẳng được tích sự gì, hai tay vệ sĩ thật sự cũng không nhận ra điểm gì lạ, đành phải hậm hực thả cô đi.
Nghiêm Tiểu Đao lặng lẽ chọn chỗ kín đáo nhắn tin: Hai gã Du, Giản ngồi buồng nào?
Tùy tùng trung thành của hắn tựa hồ túc trực cầm điện thoại chờ lão đại hạ chỉ thị, tức tốc nhắn lại: Du ở bên trái cách anh một gian, Giản ở bên phải cách anh một gian.

Nghiêm Tiểu Đao: Watanabe tới chưa?
Dương tiểu đệ: Chưa thấy.
Nghiêm Tiểu Đao: Hai gian bên cạnh anh là ai?
Dương tiểu đệ: Không biết luôn lão đại ơi, mặt lạ hoắc, chắc từ Yên thành đến.
Rạp tắt đèn, bởi vì bốn góc sân khấu bắt đầu chậm rãi chiếu đèn và rủ màn để tạo không khí huyền ảo.

Một con quỷ tóc bạc, thoa phấn trắng đầy mê hoặc nhịp bước theo tiếng trống tìm kiếm vật tế của mình, hắn cầm quạt giấy in hình thủy mặc, bộ đồ đỏ sặc mùi yêu khí, bất nam bất nữ, nhưng lại nửa nam nửa nữ, khom lưng cúi đầu giữa trận mưa hoa anh đào phủ kín bầu trời, khuôn mặt đê mê, quyến rũ và mỹ lệ…
Những người đánh trống mặc trang phục ca kịch gõ trống ầm ầm bốn phía trước tấm màn khói lửa…
Tay trái Nghiêm Tiểu Đao lặng lẽ vòng ra sau, ôm chặt lưng ghế xe lăn của Lăng Hà, làm thành tư thế ôm trọn, năm ngón tay nửa cố ý nửa vô tình gõ tám nhịp như đánh dương cầm.

Lăng Hà thấy hắn nhích lại thì im lặng quay sang nhìn, ánh mắt chợt ngưng đọng trên sườn mặt, thái dương hắn…
Tay phải Nghiêm Tiểu Đao giấu bên hông, tầm mắt như xuyên thủng tấm vách mỏng manh ngăn giữa hai buồng riêng, đôi tai còn phải chịu đựng Lương Hữu Huy hào hứng bô lô ba la, trước mắt là khung cảnh huyền ảo, cùng một đám trai xinh gái đẹp uốn éo múa may trên sân khấu rộng mở rực rỡ.
Ca vũ kịch thật ra chỉ là tiết mục treo dê bán chó, khách khứa tầm hoan tới nơi này tiêu khiển đâu phải thật sự muốn xem ca kịch truyền thống chính cống của Osaka hay Edo! Vở diễn này giống tiết mục trứ danh thường được trình diễn ở Bellagio Vegas hơn, cũng mô phỏng hồ nước trên sân khẩu, tuy hồ nước trông nhỏ như vũng nước; còn mô phỏng các màn biểu diễn nhào lộn trên không như thần tiên bay lượn, dù đám thần tiên này đều mặc kimono cực ngắn khoe thân, khoe ngực dạng chân trên không trung giữa tiếng hò reo ầm ĩ từ ghế khán giả…
Rất nhiều vũ nữ đứng trên đài cao gần các buồng riêng tầng hai, tay cầm dây lụa, chuẩn bị phóng mình nhảy xuống sân khấu.
Có một vũ nữ trẻ búi tóc cầu kỳ, ngực tấn công mông phòng thủ cố tình không nghe chỉ đạo, tại thời khắc quan trọng nhất còn ngoái lại tìm kiếm qua từng cửa sổ buồng riêng trên tầng hai, nhanh chóng chạm mắt với Nghiêm Tiểu Đao.
Cô gái nọ là Phía Dưới Đẹp Hết Ý.
Đôi mắt hạnh của Phía Dưới Đẹp Hết Ý lộ vẻ kinh hoảng, chăm chú nhìn Nghiêm Tiểu Đao, há miệng như muốn nói gì đó nhưng không kịp, mà có nói thì hắn cũng không nghe được, tiếng nhạc tiếng trống dưới sân khấu ồn ã rung trời.
Các cô gái nhảy xuống, đồng loạt bay lượn về phía thính phòng giữa trận mưa hoa anh đào, dùng vải lụa treo mình nhào lộn trên không trung bằng các tư thế yoga cực kỳ phức tạp để lấy lòng người xem khó tính.

Các vũ nữ dưới quyền Watanabe đều được ca tụng là nắm giữ “Một trăm lẻ tám tuyệt kỹ”, nghe nói chính là dùng những chiêu thức này để hầu hạ khách khứa tiêu khiển trên giường.
Có lẽ bởi trong lòng đang sẵn băn khoăn, Nghiêm Tiểu Đao cứ cảm giác tiểu thư Đẹp Hết Ý không ngừng nhìn về phía hắn.
Thực ra khoảng cách rất xa, các cô gái dùng đủ tư thế ‘Đảo Quải Kim Câu’ treo mình dưới mái vòm, ánh mắt quét qua quét lại khắp nơi, không thể nói là đặc biệt nhìn về phía ai.

Nhưng Nghiêm Tiểu Đao phát hiện Đẹp Hết Ý luôn cố gắng quay mặt về phía họ, dường như đang dùng mắt không ngừng báo cho hắn “Rời khỏi nơi này ngay”.

Lăng Hà và Lương Hữu Huy không nhận ra Đẹp Hết Ý, ánh mắt Lăng Hà dửng dưng không gợn sóng, cũng chẳng buồn nhìn ai.
Vị trí của Đẹp Hết Ý đối diện với cửa sổ các buồng trên hàng này, có thể nhìn thấy mặt mũi khách khứa trong từng buồng.

Hẳn là cô gái đã nhìn thấy gì đó nên mới cảnh báo bọn hắn.
Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc, một tay thình lình ôm chặt bả vai Lăng Hà, thấp giọng hỏi, “Muốn đi vệ sinh không?”
Lăng Hà cân nhắc ý tứ trong lời hắn, “Nghiêm tổng?”
Nhóm vũ nữ đang nhào lộn trên không chính giữa sân khấu bất chợt xảy ra sự cố.
Sự cố đáng sợ nhất trong các màn biểu diễn trên không đã xảy ra, tất cả mọi người không ai ngờ tới, một dải lụa đột nhiên bung ra, cô vũ nữ treo trên dải lụa thét lên rớt xuống.

Khách khứa đồng loạt kinh hãi, nhưng chẳng phải vì thương cảm cho cô vũ nữ nọ, mà ngồi gần hay ngồi xa cũng chỉ vội vàng ôm đầu cuống quýt né tránh, sợ cô gái rơi trúng vào mình.
Nghe nói hơn trăm năm trước, sân khấu Garnier từng xảy ra sự cố đèn chùm rơi xuống ghế khán giả, một phu nhân xui xẻo lìa đời, rạp hát phải bồi thường cực kỳ thê thảm.
Lần này lại là người rơi xuống.
Nghiêm Tiểu Đao giật nảy, người trượt chân rơi xuống chính là tiểu thư Đẹp Hết Ý kéo theo dải lụa rất dài, đồng loạt lao xuống vũng nước phía dưới.

Tuy độ cao chỉ vài ba mét, nhưng chắc chắn cũ ngã cũng nặng, nước bắn tung tóe hòa trong những tiếng thét chói tai, Nghiêm Tiểu Đao thấp thoáng như thấy Đẹp Hết Ý ngẩng đầu lên từ vũng nước, nhịn đau dõi theo hắn, vẫn lo lắng cho sự an toàn của bọn hắn…
Nghiêm Tiểu Đao đứng phắt dậy, không biến sắc kéo Lăng Hà lên, “Đi theo tôi, ra khỏi đây.”
Trong lòng hắn đã hiểu, dù đêm nay bọn hắn ngồi trong bất luận xó xỉnh vắng vẻ nào đó tại Vân Đoan Hào thì trận chiến này cũng không tránh khỏi.

Thế lực trên con tàu này quá lớn, rất nhiều đôi mắt chòng chọc quan sát Lăng Hà từ trong bóng tối, trốn cũng không thoát.
Vách tường ngăn cách hai buồng ầm ầm nát vụn trước mắt họ.
Tấm ván gỗ mỏng manh tức khắc chia năm xẻ bảy dưới sức công phá khổng lồ, mảnh gỗ và vụn gỗ rào rào bắn về phía xe lăn của Lăng Hà như tiên nữ rắc hoa.
Vụn gỗ đâm vào sườn mặt và thân thể Lăng Hà, khiến y vô thức nhích lại gần người y tin tưởng nhất.

Dòng máu đỏ lặng lẽ chảy xuống theo mép tóc y.
Giây tiếp theo, Nghiêm Tiểu Đao nhấc bổng Lăng Hà khỏi xe lăn, bảo vệ phía sau mình, hắn vươn bàn tay sắt thăm dò đám khói bụi mịt mù, không hẹn mà gặp nắm đấm thép của đối thủ, cứng đối cứng trực tiếp đánh giáp lá cà, lưỡi đao lấp lóe ánh kim trong gian phòng trông cực kỳ đáng sợ…
Tình tiết mà Lương Hữu Huy tưởng như chỉ có trong phim điện ảnh này lại xảy ra ngoài đời thực, tất cả những chuyện đáng lẽ không thể xảy ra thì lại đều trở thành hiện thực.
Ngay khoảnh khắc bắt đầu cuộc chiến, hắn đã lật ngửa chiếc ghế dựa đang ngồi, rúc xuống gầm bàn, tự bảo vệ điểm yếu trên đầu và ngực.

Lương đại thiếu gia cuộn mình dưới gầm bàn mãi không bò ra, đờ người như phỗng, trước mắt là quyền cước và mảnh vụn ấm chén tung bay.

Lương Hữu Huy cũng chưa từng chứng kiến Nghiêm Tiểu Đao chiến đấu, lại còn chiến đấu ác liệt đến vậy.
Trước mắt Nghiêm Tiểu Đao chỉ có sắc đỏ tươi, vai áo vest và bụng dưới đều bị xé rách.

Khuỷu tay phải của hắn bị đầu gối của đối thủ đập trúng, xương gãy khiến cơn đau bùng lên, hắn tự biết mình bị thương không nhẹ, nhưng cơn đau này lại càng khiến hắn giận dữ…
Gã sát thủ mang đường nét và màu da của người Đông Nam Á, tóc nhuộm vàng kim, nhận tiền truy sát, không biết nói tiếng Trung, mà căn bản cũng không cần nhiều lời, mục tiêu chỉ là vượt qua Nghiêm Tiểu Đao, nhắm thẳng tới Lăng Hà.
Cũng may gã sát thủ không cầm súng nã đạn, có lẽ bởi tự tin, hoặc đa phần vì sợ ngộ sát.

Không gian quá nhỏ, rạp hát đông đúc, nơi nơi là khách quý hạng sang, không dám đụng vào ai, lỡ giết nhầm người nào thì sáng mai mình sẽ thành chủ đề nóng trên internet.
Nghiêm Tiểu Đao mang theo Lăng công tử thật sự khó chiến đấu, vì vậy hắn không thể không liên tục dùng bả vai chống đỡ từng đợt tập kích của đối thủ.

Đối thủ chọn góc ngắm chuẩn, thình lình vươn móng vuốt sắt hòng tóm lấy vai trái Lăng Hà.
Tay phải gã đeo bộ vuốt kim loại.

Bộ vuốt này vồ được, không cắt đứt cánh tay của hắn thì cũng cắt đứt cánh tay của Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao buông tay, bộ vuốt sắt xé rách khoảng không giữa hắn và Lăng Hà, vẽ ra vệt sáng ánh bạc như sông Ngân.

Nghiêm Tiểu Đao tiện thể ném Lăng Hà về xe lăn, một cước đá tay vịn, để chiếc xe lăn trượt ra khỏi gian phòng.
Hắn lạnh lùng quay người lại, giơ tay bổ về phía sát thủ tóc vàng.
Lòng bàn tay Nghiêm Tiểu Đao như chứa lỗ thủng, chẳng biết dao găm sắc ngọt nhô ra từ lúc nào, từ dưới chém xéo lên, thẳng một đường từ bụng, ngực, cằm lên mũi kẻ địch! Kẻ nọ bất ngờ không kịp phòng thủ, kinh hoảng nhìn mũi dao găm gần như xé toạc bụng mình, cắt thành một đường máu, cằm gã cơ hồ bị chẻ làm đôi, máu tươi xoay vòng bắn ra theo lực ly tâm…
Vài giọt máu văng lên mặt Nghiêm Tiểu Đao, hắn xoay gót chạy ra khỏi phòng.
Hành lang rạp hát đã biến thành chuồng gà nhốn nháo ồn ã, các loài chim hối hả ngược xuôi, lông chim bay loạn xạ.

Khách khứa trong các buồng riêng nhận ra tình hình bất ổn, giờ đang cuống quýt bỏ trốn, có vị phu nhân kéo tà váy dài lướt thướt ngã dúi dụi trước mặt Nghiêm Tiểu Đao.
Bóng người xẹt qua xẹt lại trong hành lang, chiếc xe lăn trống rỗng vẫn còn nguyên vị, đang xoay vòng theo chút quán tính cuối cùng, vòng quay cuối kết thúc, xe ngừng lại, nhưng bên trên chẳng còn ai.
Trong đầu Nghiêm Tiểu Đao như có tiếng nổ bùng.
Thấu kính trên hai con ngươi hắn bắt đầu hội tụ, bạc màu, chao đảo.
Chỉ chưa tới hai mươi giây, Nghiêm Tiểu Đao ngỡ ngàng nhìn quanh, khẽ gọi vài tiếng, “Lăng Hà?!”
“Lăng Hà!!!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi