NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Đúng theo suy đoán của Nghiêm Tiểu Đao, Quách Triệu Bân ngồi xe hơi lao vút đi như bão táp, sau khi vào thành phố thì hướng thẳng đến một địa điểm tại Triều Dương.
Yên thành bị màn đêm bao phủ, đèn đuốc sáng rực lộng lẫy phồn hoa, những bóng ma vội vàng lẩn khuất trong làn sương tím.

Phía sau màn sương, bóng dáng con quái vật khổng lồ ẩn ẩn hiện hiện, được ngụy trang dưới vẻ ngoài xa hoa tráng lệ, chỉ hé lộ gương mặt thần bí khó lường…
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao vẫn ôm hi vọng Lương Thông chỉ là đối tác đầu tư của Quách Triệu Bân, hợp tác bắt tay cùng kiếm lợi, chưa hẳn đã biết sự thật về Quách Triệu Bân.
Chiếc xe tải chở rau của hai người bị giám sát chặt chẽ trong thành phố, không hữu dụng như trên đường cao tốc, chen chúc giữa ngã tư chật chội và tấp nập ngựa xe, muốn di chuyển cũng bất tiện, đã vậy còn mang biển ngoại tỉnh không được chào đón, chẳng mấy chốc đã bị cảnh sát giao thông chặn lại, nói hai người vi phạm luật giao thông.
Đám Tiết Khiêm cũng mang biển ngoại tỉnh, nhưng các tấm biển nền trắng số đen cộng thêm chữ “Cảnh sát” màu đỏ, xếp thành hàng kín đáo không còi trống lại dọa được cảnh sát giao thông, tưởng đâu là đội ngũ đang phụng mệnh phá án, bèn phất tay cho qua…
Nghiêm Tiểu Đao vỗ vai đồng chí cảnh sát giao thông, “Kính nhờ đồng chí kéo chiếc xe này đi giúp chúng tôi, tạm thời thay chúng tôi chăm sóc nó, lát nữa tôi sẽ đến chỗ các anh chuộc về.

Dưa chuột củ cải trên xe các anh có cần không? Nếu thích thì cứ chia nhau nhé!”
Lăng Hà từ phía sau thay Nghiêm Tiểu Đao tách cái tay đang kề vai sát cánh với đồng chí cảnh sát giao thông ra.
Sau khi nộp phạt, Lăng Hà bắt lấy bả vai Nghiêm Tiểu Đao, “Nói nghe coi, anh hiểu chủ tịch Lương lắm mà, thế đại bản doanh của lão ở đâu?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Tất cả khách sạn và tụ điểm ăn chơi sang trọng nhất Yên thành đều là của Lương thị, đám người đó có thể ở bất cứ đâu.”
Lăng Hà cười nhạo hắn, “Đừng có lá mặt lá trái ba hoa chích chòe với tôi, Lương Hữu Huy chưa mời anh đến đây tiêu khiển bao giờ chắc?”
Nghiêm Tiểu Đao hết cách phủ nhận, “Địa điểm nổi tiếng nhất Triều Dương… chắc là Cẩm Tú Hoàng Đình ở phố Triều Bắc, mười năm nay được ca ngợi là câu lạc bộ thương vụ số một của Yên thành, là trụ sở giao dịch nhục dục có thương hiệu đàng hoàng.

Chỗ đó ai cũng biết, ai cũng từng đến rồi.”
Lăng Hà khinh khỉnh cười, “Ngài Nghiêm ạ, có tôi chưa từng đến cái nơi phóng túng bạt mạng ấy đâu.”
“Chậc…” Nghiêm Tiểu Đao rùng mình vì lúng túng, bàn tay vỗ về tấm lưng Lăng Hà như trấn an.

Trước khi quen được ngài Lăng, đàn ông đàn ang thỉnh thoảng cũng phải xã giao chơi bời một xíu, đừng lật tẩy tôi mà.
“Tuy nhiên Quách Triệu Bân không thể nào trốn tới đó được.

Quá bắt mắt, chẵng lẽ gan lớn đến mức ấy?” Nghiêm Tiểu Đao phóng mắt ra khỏi quần thể kiến trúc bé nhỏ trên ngã tư đường, ngóng về cái nơi chìm trong ánh sáng rực rỡ như được bao bọc bởi một tầng mây tía.
Lần này Nghiêm Tiểu Đao tính nhầm, lá gan của Quách Triệu Bân lớn hơn hẳn dự đoán của hai người, thậm chí còn lớn bằng trời.
Đoàn xe của Tiết Khiêm vượt lên trước, lần theo dấu vết, cuối cùng dừng lại trên con phố Triều Bắc ồn ã và sáng rực ánh đèn.

Đúng lúc Nghiêm Tiểu Đao gọi tới, Tiết Khiêm dứt khoát nói, “Cẩm Tú Hoàng Đình ở phố Triều Bắc.

Quách Triệu Bân vừa vào cổng chính Cẩm Tú Hoàng Đình.”
Tiết Khiêm ngoái lại, trước mắt là một tòa cung điện tráng lệ nguy nga, ganh đua tỏa sáng cùng thiên địa.
Câu lạc bộ cao cấp nhất Yên thành này rất giống với Hoàng Thành chân chính tại Nhị Hoàn, nhưng so với Hoàng Thành chân chính còn náo nhiệt rộn ràng, phồn hoa tấp nập hơn.

Nơi này vốn là một tòa Hoàng Thành tư nhân do vị lãnh đạo nào đó xây dựng, nhưng lại mang sức hấp dẫn của một khối nam châm khổng lồ, thu hút tất cả quan lại, hoàng thân quốc thích và doanh nhân hiển hách nhất trong phạm vi trăm dặm xung quanh.
Các nhân vật này vây quanh khối nam châm, đan cài chồng chéo thành mạng lưới quan hệ chằng chịt rối ren, nhưng ẩn hiện trong đó lại là một mạch máu, lặng lẽ xé tấm lưới thành một lỗ hổng, xuyên thẳng vào khu vực trung tâm của cơn lốc xoáy màu đen bí ẩn…
Quách Triệu Bân là nghi can gây ra án mạng, giống như tảng đá đâm đầu xuống hồ, hốt hoảng chạy bừa vào vòng tay của lũ quái thú dưới nước, chẳng mấy chốc đã biến mất sau gợn sóng sâu không thể lường.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà chỉ đến muộn vài phút, vừa ra khỏi taxi đã thấy vô vàn cột sáng màu tím tráng lệ huy hoàng bắn lên bầu trời từ rất nhiều phương hướng khác nhau của Cẩm Tú Hoàng Đình.

Vô số cột đèn cùng tấu lên khúc nhạc ánh sáng đồng điệu nghiêm trang, chẳng cần che giấu sự xa hoa và khí thế hào hùng cực kỳ nổi bật của nơi này.
Nếu mang khí thế hoàng gia ra so bì, thì Vũ Nhuận Thiên Đường trứ danh của Lâm Loan chỉ như gánh hát rong hai người ở một vùng nông thôn nho nhỏ.
Tiết Khiêm báo cáo qua điện thoại, “Cục trưởng, chúng em đang chuẩn bị tấn công trực diện.”

Bào Chính Uy hỏi, “Không còn cách nào khác sao?”
Tiết Khiêm đáp, “Vừa nãy đã phái hai đội viên thường phục đi trước dò đường, người lạ mặt không được vào, ngoài cổng có rất nhiều bảo vệ bày trận sẵn sàng đón địch, khả năng còn có súng, e là phải mở đường máu xông vào.”
Bào Chính Uy nói, “Vậy cứ xem rồi làm đi, cho cậu toàn quyền quyết định.”
Tiết Khiêm đáp, “Xe của chúng em bao vây toàn bộ cổng ra vào, nhân lực đã đủ, nhưng khoảng gần nửa tiếng nữa, phỏng chừng đại quân đồng nghiệp của chúng ta nghe thấy động tĩnh cũng sẽ chạy tới.”
Bào Chính Uy bình tĩnh nói, “Được, tôi cho cậu một tiếng, cậu phải bắt được cho tôi.

Trong một tiếng này, tôi sẽ đích thân đi báo cáo cấp trên, xảy ra chuyện gì tôi chịu thay cậu, cậu chỉ cần phụ trách bắt người… Cố gắng đừng để xảy ra sự cố.”
Tiết Khiêm đáp, “Rõ ạ.”
Phía sau đã có cục trưởng Bào chống lưng, đội trưởng Tiết chẳng ngại ngần gì nữa.
Tiết Khiêm quay lại nhìn Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà, “Hai người cứ rút lui trước đi, tạm thời né tránh, đừng để bị thương, có vào cũng vô ích.”
Sao lại vô ích?
Nghiêm Tiểu Đao rũ mắt, thong thả bước đến, thấp giọng nói, “Đội trưởng Tiết không vào được đâu, để tôi vào cho.”
Tiết Khiêm, “… Anh vào kiểu gì?”
Tay phải Nghiêm Tiểu Đao nắm hờ, đưa lên che miệng, “Câu lạc bộ này chỉ dành cho hội viên, phải xuất trình thẻ vàng và nhận diện khuôn mặt, bọn họ sẽ kiểm tra thẻ và ảnh chụp trên bằng lái xe.”
Lăng Hà tiến lên một bước, khuỷu tay khoác lên vai Nghiêm Tiểu Đao, “Nghiêm tổng là khách quen của Cẩm Tú Hoàng Đình mà, cứ thò mặt ra là vào được.”
Hiếm khi Nghiêm Tiểu Đao đánh mắt lườm ngài Lăng: Đừng quấy.
Tiết Khiêm nói, “Bên trong đã có đề phòng, khá nguy hiểm đấy.”
Nghiêm Tiểu Đao hiểu vấn đề này, “Tôi là khách quen, đường hoàng đi vào từ cửa chính, họ làm được gì tôi? Ai cũng biết đây là dinh cơ của chủ tịch Lương, mở cửa để làm ăn quang minh chính đại, chẳng lẽ họ ngang nhiên chém chết tôi? Không đâu.”
Mấy người tụ tập trong xe của đội trưởng Tiết, lặng lẽ bàn bạc, cùng lúc đó lại có thêm rất nhiều xe cộ chạy tới tạo thành một đoàn rồng rắn, khắp nơi đều là siêu xe hoặc nhà xe di động xa hoa tráng lệ, lần lượt nối đuôi nhau lái vào bãi đỗ xe của trụ sở.
Hôm nay trùng hợp chính là ngày diễn ra cuộc họp thương vụ trong giới, thường được tổ chức mỗi năm hai lần vào mùa đông và mùa hè, là buổi yến tiệc xa hoa lộng lẫy tại Cẩm Tú Hoàng Đình.

Màn đêm chậm rãi sà xuống bầu trời thành phố, chiến hạm khổng lồ ẩn hiện sau màn sương tím dày đặc cũng hé lộ diện mạo chân thật nhất.
Nhóm người bước ra khỏi hàng ngũ siêu xe cũng không phải thương nhân bệ vệ ục ịch hay cán bộ quan chức đạo mạo nghiêm trang.

Những người này đều là thiện nam tín nữ, đều khôi ngô cao lớn hoặc xinh đẹp tuyệt trần, tất cả cùng bước vào cổng chính Cẩm Tú Hoàng Đình, kiều diễm tươi cười dấn thân vào vòng tay của chiến hạm khổng lồ…
“Chắc tối nay sẽ có buổi diễn lớn, đám tiểu mỹ nhân kia phải vào trước để chuẩn bị đâu ra đấy, sau đó khách khứa mới dần dần tới.” Nghiêm Tiểu Đao giới thiệu sơ cho đội trưởng Tiết về lề lối của nơi này.

Hắn giữ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và nề nếp, thỉnh thoảng liếc trộm Lăng Hà, phát hiện sắc mặt ngài Lăng còn gay gắt hơn cả hắn.
Lăng Hà nói, “Chúng ta chia nhau vào, nhất định phải đào ba thước đất lôi Quách Triệu Bân ra.”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Cậu vào bằng cách nào?”
Lăng Hà đánh mắt về phía bóng đêm truy hoan hưởng lạc ở đằng xa, nơi những món hàng xác thịt tươi ngon mơn mởn đang nối đuôi nhau tiến vào.

Chẳng mấy lâu sau, trước mặt thượng khách giàu sang phú quý, đám người này sẽ xếp hàng chỉnh tề, từng bước lột sạch lớp vỏ ngoài gọn gàng xinh đẹp, để lấp đầy ham muốn nhục dục và dã tâm vô biên của lũ thương gia giàu có và hoàng thân quốc thích bên trong.
Ánh mắt Lăng Hà đầy khinh miệt, “Tôi không đủ tiêu chuẩn ‘tiểu mỹ nhân’ hay sao? Lũ hoa tàn liễu dập lộn xộn ô hợp kia còn vào được, chẳng lẽ tôi không vào được?”
Không có thời gian dông dài, họ chỉ có một tiếng.
Bên ngoài vòng vây đội trưởng Tiết bố trí, một đội quân khác khổng lồ và hùng mạnh hơn hẳn có thể sẽ ùa tới bao vây họ bất cứ lúc nào.

Để tránh trường hợp quân của đội trưởng Tiết rơi vào cuộc chiến không cần thiết, họ phải tiên hạ thủ vi cường.

Chỉ cần tóm được hung thủ là có thể rút lui toàn thây, nếu không tóm được, hành động vươn tay bắt người trên lãnh thổ của kẻ khác này sẽ mang đến phiền toái cực kỳ lớn.
Tiết Khiêm bóp chặt bả vai Nghiêm Tiểu Đao, “Anh cứ yên tâm, tôi ở bên ngoài theo dõi, bất cứ lúc nào anh cấp báo, chúng tôi sẽ lập tức xông vào.”

Tranh thủ góc tối dưới thùng xe, gã đưa cho Nghiêm Tiểu Đao một khẩu súng, “Súng này của tôi, anh có cần không?”
Đây là sự tín nhiệm vô cùng lớn, Nghiêm Tiểu Đao đẩy súng về, “Cảm ơn đội trưởng Tiết, tôi thật sự không cần tới thứ này.

Tôi dùng súng không thạo, chỉ sợ bất cẩn cướp cò lại khiến anh gánh tội thay, như vậy không ổn chút nào.”
Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại, chẳng ngờ Lăng Hà đã biến mất khỏi tầm mắt hắn, chỉ còn hương kẹo bạc hà vấn vít vương lại trong gió đêm.
Hắn còn đang định giữ người này lại, không cho phép bước vào hiểm cảnh!

Bãi đỗ xe Cẩm Tú Hoàng Đình được gia cố thêm hệ thống mã hóa, xe không phận sự không được mở cổng cho vào.

Từng chiếc xe đều phải đeo chứng nhận, có chỗ đỗ riêng, mỗi xe một mã số.
Bóng dáng thanh mảnh lướt qua bờ tường, né tránh camera theo dõi.
Lăng Hà vẫn thấy bên đầu đau nhói và giật giật như bị rút gân.

Thằng hèn mạt Quách Triệu Bân suýt thì giật tung một mảng da, “mở cửa sổ” trên đỉnh đầu y! Y lặng lẽ cất bước trong bãi đỗ xe, chăm chú tìm kiếm con mồi — hội viên thẻ vàng.
Một chiếc siêu xe đỏ chót cực kỳ bắt mắt chầm chậm vẽ ra một đường cong ngả ngớn, trượt vào chỗ đậu riêng ngay trước mắt Lăng Hà.

Sườn mặt của người ngồi trong xe lóe lên qua lớp kính, ánh đèn phác họa hình ảnh một gã Tây điệu bộ kiêu căng nhưng đẹp trai vô cùng — là Tây thật.
Sau khi dừng xe, gã Tây nọ cố tình điều chỉnh gương chiếu hậu bên trong, tự dặm thêm phấn son lòe loẹt diêm dúa trên mặt.
Chẳng biết ai bỏ tiền mời gã này tới, mặt mũi dáng dấp đúng là không tệ, xem ra dạo này giới thượng lưu Yên thành ưa chuộng cả Tây lông.
Gã Tây vừa cầm túi xách lên, chẳng rõ tại sao cửa xe tự động mở ra.

Một bàn tay bổ thẳng xuống phần gáy nồng nặc mùi nước hoa của gã như ngọn đao gió, khiến gã bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ…
Gã Tây cũng lập tức được nếm chiêu “La hán đẩy xe bò”, bị gấp lại nhét vào ghế sau.

Ngài Lăng thay gã ngồi vào ghế lái, lại kéo gương chiếu hậu, tiện thể nhặt túi xách, lấy ra một cây bút kẻ mắt, dựa theo cách trang điểm của gã, y cũng sửa sang lại mình một chút.

Hai đường kẻ màu đen ánh kim viền quanh đôi mắt xanh biếc, đuôi mắt hơi xếch, vẽ lên vài phần yêu khí.

Thực ra y rất ghét trang điểm kiểu này, chẳng qua hôm nay bất đắc dĩ mà thôi.
Y ngoái lại nhìn kiểu tóc của gã Tây nọ, tiếp tục sửa lại mái tóc dài của mình…
Đàn cá tươi ngon cao cấp nhất Yên thành cứ thế nối đuôi nhau như cuộc thi chạy tiếp sức, rồng rắn nhảy tõm vào hồ rượu rừng thịt tráng lệ vàng son.
Dưới ánh sáng rực rỡ từ vô số cột đèn, ngài Lăng tóc đen mắt xanh cất bước đầy thanh nhã, hệt như một con yêu nghiệt dạo chơi, khiến tất thảy mọi thứ xung quanh ảm đạm nhạt nhòa.
Quản lý đại sảnh cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận của y, Lăng Hà dùng tiếng Pháp vô cùng trôi chảy chào hỏi quản lý, bắt chuyện cực kỳ tự nhiên.
Mái tóc y đã được tạo kiểu giống hệt gã người mẫu quốc tịch Pháp nọ, lấy một ít tóc phía sau, dùng thêm tóc giả màu vàng tết thành ba lọn nhỏ, phần tóc còn lại buông xõa trên vai.

Khuôn mặt thanh khiết như tranh thủy mặc ban đầu lúc này lại ẩn hiện khí chất Yêu Vương.
Ngài Lăng lại tuôn vài câu tiếng Pháp tràn ngập tình thơ ý họa, quản lý đại sảnh ù ù cạc cạc, thực ra nghe chẳng hiểu gì, giơ tay cho y qua.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, quản lý cho rằng một khuôn mặt mang dòng máu lai xinh đẹp như vậy, chẳng cần hỏi cũng biết chắc chắn là thành viên Cẩm Tú Hoàng Đình, chẳng nơi nào khác trong thành phố này đủ sức chứa được con cá tuyệt trần đến thế.


Đã đẹp tới mức ấy thì nhất định phải đi ‘quan hệ xã giao’, chứ y mà không bán sắc thì quá là có lỗi với bậc cha mẹ đã sinh ra y kiều diễm nhường đó!

Nghiêm Tiểu Đao nối gót theo lên thảm đỏ trải trước cổng chính.

Đây không phải lần đầu tiên hắn bước lên tấm thảm đỏ này, nơi này từ trong ra ngoài đều nồng nặc mùi vị xa hoa lãng phí, tuy trở lại chốn cũ, nhưng tâm tình hắn đã một trời một vực so với chàng lãng tử giang hồ tiêu dao phấn chấn trước kia.
Hắn đã bước vào địa bàn của Lương Thông, chẳng biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì.
Hắn lấy thẻ vàng ra, vẻ mặt rất tự nhiên.

Thẻ hội viên của hắn được chính cậu chủ Lương Hữu Huy tặng cho, nên hắn còn là hội viên cấp VIP.

Khi đó hắn và Lương Hữu Huy thường xuyên lui tới nơi này, gộp thành một đám bạn bè trác táng vừa phóng đãng vừa tùy tiện.

Chuyện này không thể tiết lộ với Lăng Hà, vì y là một chậu giấm chua lòm.
Nghiêm Tiểu Đao kín đáo gật đầu với quản lý, quản lý thăm dò, “Hôm nay Nghiêm tổng giá lâm là để tìm…”
Để tìm ai? Thực ra Nghiêm Tiểu Đao cũng chưa nghĩ ra lý do, đang chuẩn bị trổ tài vượt ải bằng sức hấp dẫn cá nhân thì phía sau chợt vang lên một âm thanh yêu kiều vô cùng quen thuộc, “Ngài Nghiêm?”
Nghiêm Tiểu Đao ngoảnh phắt lại, một nàng thơ xinh đẹp trong chiếc váy đuôi cá đang đứng trước mặt hắn.
Lâu lắm không gặp, nàng nhung nhớ khôn nguôi, lúc này cũng vô cùng bất ngờ, đôi mắt thắm thiết lấp lánh động lòng người.
Quản lý có biệt tài trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, lâp tức chuyển sang bộ dạng tươi cười nịnh nọt, thiếu ba phần cung kính, lại thừa vài phần trêu đùa cợt nhả, “Ôi? Tô tiểu thư mới đến ạ? Mau vào chờ đi thôi!”
Theo thói quen hình thành sau nhiều năm âm thầm giao hẹn, Nghiêm Tiểu Đao tiện đà nâng khuỷu tay phải lên, Tô tiểu thư nở nụ cười xinh đẹp như hoa, cũng tiện đà vịn lên tay hắn, phối hợp cực kỳ ăn khớp, không có chút sơ hở nào! Ngày trước quản lý cũng từng thấy đôi nam nữ này cùng vào một phòng riêng để qua đêm, vì vậy không còn nghi ngờ gì nữa, chạy lên nịnh hót một câu, “Nghiêm tổng à, Tô tiểu thư nhà chúng tôi càng ngày càng đẹp, càng ngày càng khiến người ta thích mê…”
Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng đưa cho quản lý một cuộn tiền, chặn ngang cái miệng liến thoắng của gã.

Hắn dắt Tô tiểu thư thoăn thoắt đi qua đại sảnh lát thạch anh rộng lớn, xuyên qua đám đông diêm dúa lòe loẹt như chim trĩ chim công, thỉnh thoảng chào hỏi vài người.
Tránh khỏi tai mắt nhộn nhạo hỗn loạn xung quanh, Tô tiểu thư thu lại nụ cười chuyên nghiệp ngọt ngào, tư thế vẫn thân mật, nhưng nét mặt trầm tĩnh, “Tiểu Đao, sao anh đến đây?”
Một tiếng “Tiểu Đao” hé lộ bao nhiêu khăng khít, Nghiêm Tiểu Đao và Tô tiểu thư quen biết đã tám năm.
Giao hẹn âm thầm này cũng đã kéo dài tám năm.

Hai người quen nhau khi Nghiêm Tiểu Đao hai mươi tuổi, Tô tiểu thư mười bảy tuổi.
Hai người vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như thường, dùng ánh mắt và khóe môi để trò chuyện.

Nghiêm Tiểu Đao nói, “Lâu rồi không đến, nghe nói hôm nay có tiệc lớn nên tôi lại xem một chút.

Còn em?”
Tô tiểu thư thẳng thắn đáp, “Đêm nay là yến tiệc ‘Cẩm Tú Phồn Hoa’ mỗi năm một lần, Lương thị là nhà tổ chức, rất nhiều người phải tham dự, mấy chị em chúng em cũng tới chào.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Chủ tịch Lương có xuất hiện không?”
Tô tiểu thư, “Khó nói lắm, có lẽ tối muộn sẽ ra tiếp đón vài vị khách quý.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Lương Hữu Huy thì sao, có đến không?”
Tô tiểu thư khẽ cười, “Chắc chắn Lương thiếu gia có đến, có năm nào cậu ấy không ra mặt uống rượu ‘gọi món’ đâu?”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nghiến răng, hắn cũng không hi vọng chủ tịch Lương bí hiểm kín đáo kia đột nhiên xông ra làm loạn, nhưng vẫn muốn gặp cậu chủ nhỏ họ Lương trước, nắm được tình hình mới dễ xử lý.

Bây giờ không giống ngày xưa, Lương Hữu Huy còn dám đến đây ăn chơi đàng điếm, dám cả ‘gọi món’? Cu cậu không sợ tâm địa xảo trá bị dùi cui đâm cho tan nát hay sao?
Nghiêm Tiểu Đao chợt ghé vào tai Tô tiểu thư.
Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn đang hôn lên vành tai cô.

Hắn nói rất nhanh, “Tô Tinh, tôi đang gặp một chuyện cực kỳ nan giải, em giúp tôi… giúp tôi tìm người trong ảnh này nhé…”
Lúc này, Bân tổng mà họ muốn tìm đang hiên ngang trong phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của cung điện nguy nga.
Quách Triệu Bân cho rằng, chỉ cần bước vào Cẩm Tú Hoàng Đình thì chẳng khác nào chui được vào két sắt kiên cố, vừa có ăn có uống lại có gái đẹp xếp hàng hầu hạ, thỏa thích chơi bời trụy lạc.
Nơi này là an toàn nhất, ai dám vào đây bắt gã?
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục Lâm Loan dám đến đây bắt người sao? Không muốn mặc quân phục nữa chắc?

Quách Triệu Bân nhàn nhã nghỉ ngơi, mồm nhai bánh ngọt, lúc này mới bấm số của chủ tịch Lương, “Chủ tịch Lương này, tôi đang trong văn phòng của ông đây.”
Lương Thông chẳng hiểu gì cả, lời ít ý nhiều hỏi ngay, “Cậu ở đâu cơ?”
Quách Triệu Bân ưỡn bụng cười, “Văn phòng của cái nhà chứa ông mở ấy — Cẩm Tú Hoàng Đình chứ gì nữa ha ha!”
Lương Thông phát xấu hổ vì cách dùng từ hoang đường xằng bậy của gã.

Những người làm ăn có máu mặt đều biết cách kiềm chế cảm xúc, nói năng tế nhị, chưa thấy ai thô tục bần tiện ba hoa chích chòe như gã này, đúng là chẳng được tích sự gì.
Nhưng giọng điệu Lương Thông vẫn rất bình thản, người khác nhìn vào không đoán được tâm tình, “Cậu đến chỗ tôi làm gì?”
“Haizzz — đến né cảnh sát ấy mà.” Quách Triệu Bân vỗ đùi, “Đội trưởng Tiết nhà hàng xóm đấy, sao lần trước các ông không trói mẹ nó lại hoặc là khử nó đi? Bây giờ nó đòi bắt tôi, tung tăng đuổi theo tôi, làm tôi đếch ra được đây này!”
“…” Lương Thông sầm mặt, “Ý cậu là sao? Tại sao Tiết Khiêm đuổi theo cậu, cậu chọc gì thằng Dạ Xoa đó rồi?”
Quách Triệu Bân rũ mắt than thở, “Án mạng từ mấy năm trước rồi, ông thừa biết thằng sĩ quan họ Lục vừa ương ngạnh vừa không thức thời còn gì… Chuyện qua từ lâu rồi, nhưng Tiết Khiêm và Nghiêm Tiêu cắn tôi mãi không nhả, bây giờ đang muốn bắt tôi.”
Lương Thông, “…”
Quách Triệu Bân dù đi chân đất hay xỏ giày thì cũng chỉ là một khẩu súng vô tri, tác dụng duy nhất là chỉ đâu đánh đó bất kể đêm ngày, tính tình ngang ngược càn quấy, nói năng không biết lựa lời, coi trời bằng vung.

Gã chỉ là con cáo đang “mượn oai hùm” nên chẳng cần phải kiềm chế hoặc giấu giếm làm gì, tất nhiên càng chẳng có ý thức pháp luật, trong đầu gã chỉ cần con hổ đứng phía sau chống lưng cho gã là được.
Thế nhưng Lương Thông không ngu ngốc, lão cực kỳ am hiểu giang hồ sâu cạn, vừa nghe thấy ba chữ “Sĩ quan Lục” là biến sắc ngay, “Cậu gây án mạng sao lại đến chỗ tôi trốn? Án mạng của cậu liên quan gì đến tôi? Cậu đi ngay cho tôi.”
“Ơ hay, cái gì cơ, cái gì cơ hả chủ tịch Lương? Cậu Đình bảo tôi qua chỗ ông lánh nạn cơ mà, ông nói thế là sao?” Quách Triệu Bân hỏi vặn Lương Thông, “Chẳng lẽ cái chuyện ba năm trước không liên quan tới ông chắc? Tôi bịt mũi chùi đít hộ ai ấy nhỉ?”
Sắc mặt Lương Thông lập tức sa sầm, hệt như bị một cái nồi thiếc úp lên giữa ban ngày ban mặt, mà cái nồi này gỡ mãi không ra!
Lịch trình nay trùng hợp lại không phải bình thường như mọi ngày, mà là yến tiệc thắt chặt tình cảm của giới thượng lưu, oanh ca yến hót linh đình lộng lẫy, nhưng ẩn sâu bên dưới lại là rất nhiều nguy cơ tiềm tàng giương cung bạt kiếm.

Lúc này chủ tịch Lương đã áo mũ chỉnh tề, tóc tai chải chuốt ngồi trên xe riêng được thiết kế chống đạn, chỉ còn cách Cẩm Tú Hoàng Đình vài cây số nữa mà thôi — Đương nhiên lão phải đến trước để tiếp đón và xã giao với thượng khách chứ!
Lão đâu có tới để “chi viện” cho nghi phạm bị truy nã.
Khuôn mặt quắc thước gầy gò của Lương Thông vẫn rất bình thản, chỉ là khóe mắt khóe miệng hằn lên vài nếp nhăn thật dài.

Kinh nghiệm và tính toán của lão đều mách bảo đêm nay sẽ có chuyện chẳng lành, bèn ra lệnh cho tài xế, “Đừng đến vội, cứ đi lòng vòng tại chỗ đã.”
Lúc này Quách Triệu Bân đang ngồi trên ghế chủ tịch trong phòng làm việc của chủ tịch Lương, đối mặt với chiếc bàn hình cung khổng lồ bằng gỗ đào.

Gã này gác hai chân lên bàn, lắc la lắc lư, phủi hết hoang mang và chột dạ, huênh hoang phách lối nói, “Chủ tịch Lương này, tôi gặp nạn mà ông nỡ bỏ mặc tôi sao, đừng bất nghĩa thế chứ? Cậu Đình nhà tôi đã bảo tôi đến đây rồi, cùng là huynh đệ trên một chiếc thuyền, tôi không tìm ông thì tìm ai?”
“Cậu Đình nhà tôi” cái đcmm… Lương Thông thầm chửi.
Ngày xưa chẳng qua chỉ kết nghĩa vớ vẩn, bây giờ mở mồm gọi “cậu” hù dọa ai?
“Thôi được rồi.” Lương Thông sốt ruột ngắt lời, lạnh lùng hỏi, “Tiết Khiêm đang ở đâu? Nghiêm Tiêu ở đâu? Chúng nó vào chưa?”
Quách Triệu Bân sửa lại bộ dạng phách lối, khẽ van nài, “Tiết Khiêm bao vây nhà chứa của ông rồi, đang lom lom dán mắt nhìn tôi ngay trước cổng, chủ tịch Lương lắm chiêu nhiều trò, ông thử nói chuyện với nó được không? Còn Nghiêm Tiêu thì… tôi chả biết ở đâu nữa.”
Nếu Lương Thông tuổi già sức yếu hoặc có tiền sử bệnh tim cao huyết áp, e rằng sẽ đột quỵ vì gã súc sinh này.
Thằng đồng đội ngu như con lợn dẫn chó sói đến, hơn nữa còn là một đàn chó sói cực kỳ tàn bạo.
Tiết Khiêm dẫn theo cả một đội quân chặn trước cổng lớn Cẩm Tú Hoàng Đình.
Bây giờ chỉ sợ không còn cách nào đuổi được con lợn này ra ngoài nữa, phải làm sao đây?
Thực ra cũng không thể trách Quách Triệu Bân quá ngu ngốc, gã này chỉ phỏng đoán dựa trên kinh nghiệm thông thường, đầu tiên, đội trưởng Tiết lẽ ra phải biết khó mà lui, không dám đuổi theo đến tận Yên thành, thêm nữa, dù có theo đến tận đây thì vẫn còn cách dùng quan hệ để thuyết phục gã rút lui mà.

Chẳng phải trong giới hay làm như thế sao?
Không ngờ bầy sói ập tới lúc này lại không tuân theo lẽ thường đó.
Trong lúc Lương Thông dùng cái đầu tinh vi để suy tính đối sách, Quách Triệu Bân lại co chân, tiện tay cầm điều khiển từ xa bật màn hình treo tường.
Trải khắp một mặt tường của văn phòng Chủ tịch Lương là hai mươi tư màn hình theo dõi, giám sát chặt chẽ mọi ngóc ngách hiểm yếu nhất của cung điện này.

Quách Triệu Bân đảo mắt cưỡi ngựa xem hoa, đột nhiên tập trung vào một màn hình nào đó.
Góc bên trái phía dưới màn hình là khu vực nhà hàng ở tầng hai.

Gã chợt liếc thấy một bóng dáng mảnh mai dong dỏng, mái tóc bồng bềnh — chẳng phải Lăng công tử đó sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi