NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Sáng sớm hôm sau, trước giờ hẹn mười phút Tô Hữu Điềm chạy tới ngã tư đường, liếc mắt một cái liền thấy được Viên Duy đang chờ ở nơi đó.
Cô tiến đến, hỏi: "Sao cậu lại đến sớm như vậy?"
Viên Duy nói: "Vừa đến."
Sau đó dẫn đầu đi về phía trước.
Tô Hữu Điềm đi theo anh, hỏi: "Cuối tuần ngày nào cậu cũng đều ra ngoài làm việc, dì không hoài nghi ư?"
Viên Duy lắc lắc đầu, nói: "Không."
Tô Hữu Điềm nhìn về phía anh.
Ngực của Viên Duy nhẹ nhàng phập phồng, sau một lúc lâu, anh nhẹ giọng nói: "Cũng có thể là đang hoài nghi."
Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cô dừng bước lại, chỉ cảm thấy xung quanh tất cả có chút mơ hồ, trong mắt cô, tất cả đều là thân ảnh thon gầy của Viên Duy, rõ ràng là cao lớn như vậy, nhưng mà ở trong mắt cô sao lại yếu ớt nhỏ bé đến thế.
Ông Tư Nguyệt một mình chăm lo cho toàn bộ gia đình, bà giống như là một cái trụ cột thon dài, tuy rằng yếu ớt, nhưng nếu không có bà, cái phòng ở này cũng sẽ sụp đổ, mà gần đây, thân thể của bà càng ngày càng không tốt, cây cột bắt đầu xuất hiện vết rạn.

Viên Duy không thể không giả vờ như không có việc gì, sau đó gánh vác trọng trách chăm lo cả nhà.

Tô Hữu Điềm nhìn bả vai của Viên Duy, phảng phất nhìn thấy một ngọn núi lớn vô hình ở trên vai anh, từng chút từng chút, đập vụn lưng anh.
Viên Duy tựa hồ đã nhận ra sự chần chờ của cô, không khỏi hơi hơi dừng bước.
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy theo.
Cô áp xuống sự chua xót trong lồng ngực, cười nói: "Tuổi hiện tại của cậu, có thể làm việc ư?"
Viên Duy nói: "Tôi đã nói mình là thành niên."
Tô Hữu Điềm nhìn dáng người cao to của anh, nhịn không được nói: "Nếu cậu suốt ngày xụ mặt như thế, đúng thật là rất giống như vậy."
Diện mạo của Viên Duy tuy rằng không rất trưởng thành, nhưng khí chất của anh lại thật dễ dàng làm người ta hiểu lầm anh là một người lớn.
Viên Duy đút tay vào trong túi, nói: "Cậu xem một lát xong rồi về, trở về học từ đơn."
Lông mày của Tô Hữu Điềm lập tức liền nhăn lại, cô nói: "Kiểm tra giữa kỳ đã qua, vì cái gì còn muốn cho tớ đi học từ đơn."
Viên Duy nói: "Qua giữa kỳ, còn có cuối kỳ."
Cuối kỳ?
Tô Hữu Điềm đột nhiên nhớ tới một sự kiện, sau khi thi cuối kỳ chính là lúc phân lớp đi.....!
Cô nhanh chóng hỏi: "Năm hai cậu muốn học khoa Văn hay là khoa Lý?"
(#thgnao: Khoa Văn - Khoa học xã hội
Khoa Lý - Khoa học tự nhiên)
Viên Duy nói: "Lý."
Trong lòng Tô Hữu Điềm lộp bộp một chút, khoa học tự nhiên là điều không thuộc sở trường nhất của cô.
Cô không nhịn được mà bực bội gãi gãi đầu.
Viên Duy dừng bước chân lại, ngẩng đầu nói: "Tới rồi."
Tô Hữu Điềm nhìn bảng hiệu, là một quán cà phê.
Cô nói: "Cậu đang làm việc ở chỗ này?"
Viên Duy gật đầu.


Tô Hữu Điềm nói: "Vậy cậu vào đi thôi, tớ trở về liền."
Viên Duy vừa mới rảo bước tiến lên, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu lại, vươn ngón tay ra ấn ở trên cái trán của cô một cái: "Lập tức trở về."
Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó im lặng nói trong lòng: Tớ cứ không quay về đấy!
Sau khi Viên Duy tiến vào, cô nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, sau đó trộm nhìn.
Chỉ trong chốc lát, liền nhìn thấy Viên Duy đổi quần áo ra, anh mặc đồng phục giống những người khác, nhưng chính là nhìn càng thêm thuận mắt so với người khác, Tô Hữu Điềm không nhịn được lấy ra di động chụp hai bức ảnh của anh.
Viên Duy tựa hồ rất được hoan nghênh, cái tiệm cà phê này ở gần trường đại học, nhìn cách trang hoàng tựa hồ giá thành cũng không thấp, nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh chi tiền như mưa mà đi vào, sau đó uống cà phê ngon, cầm điểm tâm ngọt, nhìn mặt Viên Duy.
Cô nhìn đến mức trong lòng ghen tị, không tự giác mà cào vỏ cây.
Vì cái gì những đứa con gái đó có thể quang minh chính đại mà nhìn Viên Duy, cô lại phải tránh ở bên ngoài nhìn lén!
Ngày không tự giác mà đã đến 12 giờ.
Thời điểm Viên Duy chuẩn bị đi nghỉ ngơi, một tiểu ca cũng làm trong tiệm cà phê đột nhiên gọi anh lại.
(#thgnao: tiểu ca - đáng lẽ chỗ này phải là anh trai nhỏ nhưng mà ed sợ sẽ bị lặp hoặc nhầm lẫn với cách gọi Viên Duy trong lời kể nên ed vẫn sẽ để là tiểu ca nhá)
Anh quay đầu, liền nghe tiểu ca nói: "Cậu biết cái nữ sinh ở bên ngoài kia không? Vừa rồi thời điểm tôi đi ra ngoài đổ rác, thấy cô ấy vẫn luôn nhìn cậu.....!Hình như là cả một buổi sáng rồi."
Viên Duy dừng lại, tiếp theo lập tức liền đi ra ngoài.
Tô Hữu Điềm kiếm chỗ ẩn núp thật dễ tìm, anh lập tức tìm được cô ở góc tường.

Viên Duy nhìn gương mặt đang ngủ của cô, nhịn không được thở dài.
Tiểu ca làm trong tiệm cà phê lúc này chỉ tay, vẻ mặt hóng chuyện hỏi: "Người cậu quen?"
Viên Duy ngồi xổm xuống, thân ảnh cao lớn chặn không ít ánh mặt trời, mày của Tô Hữu Điềm dần dần buông lỏng ra.
Tiểu ca cũng ngồi xổm xuống, nói: "Lớn lên thật xinh đẹp....."
Viên Duy đột nhiên quay đầu lại, mặt mày chợt tắt.
Tiểu ca vẫn là lần đầu nhìn thấy anh lộ ra cái biểu tình này, hoảng sợ.

Hắn nhanh chóng nói: "Người anh em, cậu yên tâm, tôi không có ý gì khác......."
Viên Duy quay đầu lại, ngực của anh nhẹ nhàng mà phập phồng một chút, anh đem áo khoác cởi ra, sau đó khoác lên người Tô Hữu Điềm.
Tiểu ca nói: "Tôi thấy bạn gái cậu có chút không thoải mái, mang cô ấy vào trong tiệm nghỉ ngơi một chút đi."
Viên Duy dừng lại, sau đó anh nhìn sườn mặt trắng nõn của Tô Hữu Điềm, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi