NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Tiền Lợi Viễn giống như là được khai sáng, đột nhiên bắt đầu tiến công mãnh liệt đối với Cam Văn Văn, bất kể là đi học hay là tan học, ở trong trường hay là ngoài trường, điên cuồng bày tỏ tình yêu, Cam Văn Văn không kiên nhẫn, tan học liền lấy cớ kéo Tô Hữu Điềm đi cùng, nói là đi dạo phố.
Tiền Lợi Viễn không có cách nào, chỉ có thể bực mình mà nhìn các cô.
Tô Hữu Điềm vốn muốn cùng Viên Duy về nhà, hiện tại chỉ có thể đứng đối diện Viên Duy, lưu luyến mà vẫy vẫy tay.
Viên Duy đứng ở cửa, cũng vẫy tay đối với cô.
Cam Văn Văn lè lưỡi ghét bỏ nói: "Có thể đừng như vậy hay không, cứ làm như tớ là một mụ phù thủy già, kiên quyết mà tách hai người ra ý."
Tô Hữu Điềm cười ngượng ngùng, nhưng vẫn nhắn mấy cái "Moa moa" cho Viên Duy.
Cam Văn Văn mắt trợn trắng.
Tô Hữu Điềm cất di động, hỏi: "Cậu thật sự không định suy xét Tiền Lợi Viễn ư? Tớ cảm thấy hắn người này khá tốt."
Cam Văn Văn vung tay: "Tốt cái gì mà tốt, quê mùa một cục."
Tô Hữu Điềm phát hiện, khi nói chuyện giọng điệu của Cam Văn Văn thật ra cũng không ghét bỏ như vậy, trong ánh mắt ngược lại lại có ý vị khác.
Cô nghĩ, dây dưa thời gian dài như vậy, Cam Văn Văn không có khả năng nửa điểm xúc động cũng không có, Tiền Lợi Viễn tự bốc cháy như vậy, chắc cũng không cần cô thêm củi vào nữa.
Cô hơi yên tâm chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô hỏi: "Không phải cậu.....!có một người bạn trai ở ngoài trường học sao?"
Cam Văn Văn hừ một tiếng, hất tóc một chút: "Bạn trai cái gì, chính là tùy tiện vui đùa một chút thôi, hai ngày trước tớ thấy hắn cùng một nữ sinh hôn hôn hít hít, lập tức liền đá hắn rồi."
Tô Hữu Điềm xấu hổ mà cười một tiếng, cũng không biết là nên cảm thấy may mắn cho Tiền Lợi Viễn vì không lâm vào tình tay ba hay là nên an ủi Cam Văn Văn đã rời xa khỏi tên cặn bã kia nữa.
Cam Văn Văn nói: "Được rồi, không nói đến cái người đàn ông thối tha đấy nữa, cậu đi dạo một vòng với tớ xong thì sẽ thả cậu về."
Hai người đi dạo một vòng, thời điểm Tô Hữu Điềm trở về, sắc trời đã tối mờ.
Cô gọi điện thoại cho Viên Duy: "Đúng vậy, ở cái ngõ nhỏ bên cạnh phố Lâm Hải, không cần lo lắng, em lập tức liền lên xe.....!Anh không cần tới đâu.....!Vậy được, em ở trước cửa hàng bách hóa chờ anh."

Tô Hữu Điềm vừa mới cúp điện thoại, khóe mắt lại lướt qua một nơi.
Cô theo bản năng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cửa hàng nho nhỏ, đằng sau cửa kính treo đầy các dạng chuỗi ngọc, phía đối diện, nằm ở trên cửa quầy là một loạt đồ vật nhỏ sáng lấp lánh mà giá lại rẻ.
Yết hầu của Tô Hữu Điềm khẽ động, cô cũng không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến mà đi vào.
Trong tiệm, một thanh niên tóc vàng trẻ tuổi đang nghiêng người chơi di động, nghe thấy thanh âm cũng không ngẩng đầu lên hỏi:
"Mua cái gì?"
Tô Hữu Điềm không nói gì, cô cúi đầu, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hai chiếc nhẫn nằm trong một góc, hai chiếc nhẫn kia lẻ loi mà nằm ở trên bọt biển nhựa trắng, không có hoa văn, không có trang trí, lại ở dưới ánh đèn, dựa sát vào nhau mà lóe sáng.
Chủ tiệm nhìn bộ dáng này của Tô Hữu Điềm, sáng mắt lên, hắn cười hì hì lấy nhẫn ra: "Người đẹp, nhìn trúng cái này à?"
Tô Hữu Điềm không nói gì, hô hấp cô dồn dập, duỗi tay cầm lấy cái nhẫn nam kia.
Chủ tiệm cười nói: "Ánh mắt em thật tốt, nhẫn này người bình thường anh không bán cho đâu, em nhìn kỹ xem, bên trên có cái gì....."
Lời nói còn chưa nói xong, ngón tay của Tô Hữu Điềm đã xoay nhẫn để lộ ra bên dưới.
Chủ tiệm ngừng câu chuyện, sau đó lại nói: "Đúng vậy, chính là như thế đó, em xem, làm gì có nhẫn nhà ai có chức năng như này đúng không, người đẹp à vừa nhìn em anh lập tức liền phát hiện, em rất có duyên với đôi nhẫn này đó."
Tô Hữu Điềm trầm mặc, nắm chặt hai chiếc nhẫn ở trong lòng bàn tay, khẩn trương đến mức ngón tay đều trắng bệch.
Chủ tiệm vươn năm ngón tay cười nói: "Em xem, anh đây cũng phải đóng cửa rồi, giảm giá cho em, cái số này.....!thấy thế nào?"
Tô Hữu Điềm tiêu hết tiền mang trên người mới đi ra khỏi cửa hàng đó.
Cô đi về phía cửa hàng bách hóa, mới vừa tới liền thấy Viên Duy đang cau mày bước lại gần, tựa như muốn nói cái gì, nhưng vừa nhìn thấy mặt cô, thần sắc liền biến đổi:
"Làm sao vậy?"
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, nói: "Không có gì."

Ngực Viên Duy phập phồng thật sâu một chút, anh cúi đầu vỗ vỗ cái trán của cô.
Sau khi hai người lên xe, Tô Hữu Điềm vừa nhìn di động thì thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Viên Duy gọi.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Viên Duy.
Đôi mắt Viên Duy hơi hơi đỏ, mày cũng nhăn lại, tựa như vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Vừa rồi cô nắm chặt nhẫn, cả một đường thần sắc hoảng hốt mà đi tới nên không có nghe thấy tiếng chuông di động, nhìn dáng vẻ của anh nhất định đã tìm cô rất lâu.
Cô không khỏi áy náy nói: "Thật xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."
Viên Duy thở dài một hơi, nói: "Em không có việc gì là được."
Viên Duy đưa cô tới cửa nhà, Tô Hữu Điềm dây dưa lằng nhằng mãi không chịu vào nhà.
Anh hai tay đút túi, rũ mắt nhìn cô.
Dưới đèn đường, đầu tóc đen nhánh và hàng lông mi dài đều bị nhiễm ánh sáng ảm đạm, không khỏi có chút ôn nhu.
Anh thấp giọng hỏi: "Tại sao lại không đi vào?"
Tô Hữu Điềm bĩu môi nói: "Biết rõ rồi còn hỏi."
Viên Duy cười, hai tay buông xuống giữ chặt eo cô, hơi hơi nhấc lên.
Tô Hữu Điềm quen đường quen nẻo mà ôm cổ anh, hung hăng mà hôn lên.
Sau một lúc lâu, hai người thở hồng hộc tách ra, Viên Duy duỗi tay lau đi vệt ướt trên môi cô, nói: "Trở về đi, nếu không dì lo lắng."

Tô Hữu Điềm ôm anh thật chặt, lại hung hăng mà ấn môi lên mặt anh thêm mấy cái, nói tiếp: "Hôm nay khả năng cao bà ấy lại không ở nhà."
Ngực Viên Duy phập phồng một chút, anh nói: "Lúc đi về nếu sợ hãi, liền gọi điện thoại cho tôi.

Di động của tôi vẫn sẽ luôn bật."
Tô Hữu Điềm gật đầu.
Hai người lưu luyến tách ra, cô đẩy cửa ra, phát hiện La Uyển Vân đang ngồi ở trên sô pha, trong phòng không bật đèn, ánh sáng trên màn hình TV khiến mặt bà lúc sáng lúc tối.
Tô Hữu Điềm sửng sốt.

Cô nhỏ giọng nói: "Mẹ đã về rồi ạ?"
La Uyển Vân không quay đầu lại, bà nói: "Đã quá muộn rồi, đi ngủ sớm một chút đi."
Tô Hữu Điềm gật đầu, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Cô bật đèn lên, khóa cửa lại sau đó lấy đôi nhẫn ra.
Nhìn hai chiếc nhẫn, cô thở thật dài.
"Viên Duy....."
Một tiếng Viên Duy này, không biết là đang gọi người ở hiện tại, hay là ở tương lai.
Có lẽ trong lòng cô cũng không biết.
Sau một lúc lâu, lồng ngực cô hạ xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một con dao nhỏ, sau đó thật nghiêm túc mà khắc chữ ở bên trên.
Thế tiến công của Tiền Lợi Viễn thật sự hữu dụng, ít nhất Cam Văn Văn cũng không hề làm lơ hắn nữa, có đôi khi Tô Hữu Điềm còn sẽ thấy hai người cãi nhau ầm ĩ ở trong lớp, ánh sáng ái muội thiếu chút nữa lóe mù con mắt của cô.
Bởi vì sắp đến sinh nhật Viên Duy, hai người đã bàn với nhau sẽ đến nhà anh ăn cơm, Tô Hữu Điềm vuốt vuốt chiếc nhẫn trong túi mình, hơi hơi mỉm cười.
Thời điểm cuối tuần, là sinh nhật Viên Duy.

Ông Tư Nguyệt xin nghỉ một ngày, sáng sớm bà đã đi chợ mua đồ ăn để có thể nấu một bữa thật ngon cho Viên Duy và Tô Hữu Điềm.
Ông Tư Nguyệt xắt rau ở trong phòng bếp, Viên Duy đang hỗ trợ, lúc này, cửa lớn vang lên.
Ông Tư Nguyệt sửng sốt, hai người cô nhi quả phụ, thường ngày tới đều là người quen, làm gì có người nào gõ cửa, nếu là người xa lạ mà nói, ai lại sẽ đến nhà bà?
Viên Duy đứng lên nói: "Con đi mở cửa."
Ông Tư Nguyệt gật gật đầu, không thèm để ý mà nói: "Có lẽ lại là người chào hàng đi, lát nữa con gọi điện thoại cho Tiểu Hạ, hỏi một chút xem nó đến đâu rồi."
Viên Duy đáp lại một tiếng, rồi mở cửa ra.
Ngoài cửa, La Uyển Vân mỉm cười: "Không để ý nếu tôi đi vào chứ?"
Tô Hữu Điềm đuổi tới Viên Duy trong nhà khi, phát hiện trong phòng không ai.
Trong phòng bếp là rau dưa rơi rụng đầy đất, mấy cái ghế đổ, thuốc đổ đầy trên bàn trà và vũng nước hỗn độn trên sàn nhà, tất cả giống như đã bị một trận bảo nhỏ quét qua.
Tô Hữu Điềm luống cuống, cô theo bản năng mà nghĩ đến, Ông Tư Nguyệt đã xảy ra chuyện, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Viên Duy.
Điện thoại vang lên vài tiếng, bị tắt máy.
Tô Hữu Điềm hoảng loạn, tay cô run rẩy, trong nháy mắt bao nhiêu dự cảm xấu đều ồ ạt kéo đến.
Ông Tư Nguyệt cuối cùng vẫn xảy ra chuyện? Viên Duy không nghe điện thoại của cô có phải là vì Ông Tư Nguyệt đã......
Tô Hữu Điềm càng nghĩ càng hoảng hốt, cô điên cuồng chạy ra ngoài cửa, bắt một chiếc xe, đi thẳng bệnh viện lần trước Ông Tư Nguyệt nằm.
Sau khi tìm kiếm từng phòng bệnh một, cuối cùng cô cũng tìm được phòng bệnh của Ông Tư Nguyệt.
Tô Hữu Điềm ôm ngực, thở hồng hộc đẩy cửa ra.
Trên giường, Ông Tư Nguyệt đang nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Viên Duy ngồi ở bên cạnh bà, vừa nghe thấy, đột nhiên quay đầu lại.
Cái ánh mắt kia......!làm hô hấp của Tô HữuĐiềm ngừng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi