NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?

Mút?

Mút quái gì?

Tô Hữu Điềm nghĩ ra điều gì, theo phản xạ che miệng lại.

Viên Duy nhìn cô tức cười.

Tô Hữu Điềm trừng mắt, lúng búng nói: "Không được mút!"

Nói xong, cô xoay người bỏ chạy.

Viên Duy cười hừ một tiếng không rõ là ý gì, nhìn bóng lưng cô.

Sáng sớm hôm sau, Tô Hữu Điềm bắt đầu phải quay lại làm việc, trước khi cô đến trường quay, đã chuẩn bị xong xuôi đón nhận bị đạo diễn sầm mặt, dù sao thì cô cũng đã giở bệnh ngôi sao lại còn bỏ bê công việc, không ngờ tới trường quay, thái độ của đạo diễn đối với cô vẫn như thường, chỉ nói là gần đây tiến độ rất gấp, hi vọng cô gắng hết sức không nghỉ nữa.

Tuy thái độ của đạo diễn không thay đổi, nhưng Tô Hữu Điềm có thể cảm nhận được, bầu không khí trong đoàn có chút biến hóa. Tuy những người đó ngoài mặt vẫn lễ độ cung kính với cô, nhưng rõ ràng kèm theo đó là vẻ mặt xem kịch vui, cô sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Nghê Thu Vũ.

Nghê Thu Vũ có vẻ như thực sự đã trở mình, không chỉ có dư luận đứng về phía cô, mà càng ngày lại càng có nhiều phú nhị đại người trước ngã xuống người sau tiến lên theo đuổi cô, trong đó bao gồm cả hai cậu ấm bị Viên Duy gõ đầu, thực sự đúng là dù phải mạo hiểm bị đánh cũng muốn chạy theo hậu thuẫn cho Nghê Thu Vũ.

Con người đúng là loài sinh vật đỡ cao đạp thấp, trước kia Nghê Thu Vũ dựa vào bản thân mà trèo lên được vai nữ phụ thì người ta coi thường cô, hiện giờ cô bị người khác kháo rằng có được tài nguyên này là nhờ có phú nhị đại chống lưng thì lại chẳng mấy ai dám bắt nạt cô nữa.

Dường như ý thức được Tô Hữu Điềm đang nhìn mình, Nghê Thu Vĩ quay đầu lại, sau đó gật nhẹ một cái với Tô Hữu Điềm.

Tô Hữu Điềm phát hiện, Nghê Thu Vũ lần này không còn nở nụ cười với cô nữa.

Giống như một con cừu nhỏ, cuối cùng cũng xé lớp ngụy trang của mình xuống.

Tô Hữu Điềm mím môi, thở dài.

Xem ra cô không thể không thừa nhận, nữ chính này thật sự không trong sáng vô tội như trong tưởng tượng của cô.

Trợ lí theo bên cạnh giải thích với cô, Viên Duy tăng thêm đầu tư cho đạo diễn nên đạo diễn mới không nổi nóng.

Tô Hữu Điềm hổ thẹn vô cùng, cô hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng thoát ra, không muốn gây thêm phiền phức cho Viên Duy nữa.

"Thống nhi, hôm nay có nhiệm vụ gì thế?"

[Mấy ngày này không có nhiệm vụ. Để ta xem xét đã.]

Tô Hữu Điềm lấy làm khó hiểu: "Xem xét? Xem xét gì cơ?"

[Xem xét thái độ của Viên Duy.]

Tô Hữu Điềm bị nó làm cho mờ mịt, thực ra đến giờ, cô vẫn không hiểu được hệ thống bắt cô làm những nhiệm vụ này rốt cuộc là để làm gì, lúc thì bảo cô gây ác cảm cho Viên Duy, lúc lại nói không khống chế cô tiếp xúc với Viên Duy. Lâu vậy rồi, lăn qua lăn lại lộn tới lộn lui, cô cũng phát phiền.

Tô Hữu Điềm đứng dậy, tới phòng nghỉ, quyết định nói chuyện tử tế với hệ thống một chút.

"Mi nói đi, rốt cuộc mi có âm mưu gì? Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Nếu thật sự không vừa mắt ta thì trực tiếp hoàn toàn tìm đường chết đi cho rồi."

Hệ thống lặng thinh hồi lâu, cuối cùng thở dài.

Tiếng thở dài máy móc nghe dài đến kì quặc, cũng rất lạnh lẽo, ngập tràn hơi thở kì dị.

[Câu hỏi này ta đã trả lời cô rất nhiều lần rồi...]

Tô Hữu Điềm: "Lúc nào? Sao ta không biết?"

Hệ thống đáp: [Lúc cô không biết.]

Tô Hữu Điềm nằm trên ghế, cảm thấy hệ thống là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của cô, cô cạn lời: "Có gì nói thẳng đi được không?"

Hệ thống nói: [Trước đó ta lấy nhiệm vụ thăm dò thái độ của Viên Duy đối với cô, phát hiện ra bất kể cô làm bao nhiêu chuyện xấu hắn cũng vẫn vui vẻ chịu đựng. Sau đó ta mới hiểu ra, mấu chốt không phải ở hắn, mà là ở cô.]

Tô Hữu Điềm càng mù mờ.

Hệ thống nói: [Nói cô cũng không hiểu. Giờ ta chỉ hỏi cô một câu thôi, cô có thích Viên Duy không? Có thích đến độ bằng lòng vì hắn mà ở lại thế giới này không?]

Tô Hữu Điềm nghe mà trong đầu chợt nổ tung, như thể có một nồi nước sôi đang bùng lên trong đầu cô, cô nghĩ đến câu hỏi này, chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, đầu lưỡi cũng thắt lại.

Trong nháy mắt, cô nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Viên Duy, nghĩ đến bàn tay to lớn của anh, và cả chóp môi mềm mại, cô gần như lập tức muốn thừa nhận, cô thích anh, nhưng giây kế tiếp, khuôn mặt Viên Duy dần nhòa đi, thay vào đó là khuôn mặt của bó mẹ, chút xúc động trong đầu cũng bị lý trí tách ra.

Cô thích, nhưng còn chưa tới mức bằng lòng vì anh ở lại.

Môi Tô Hữu Điềm run lên, đến nói cũng lắp bắp: "Không, không..."

Còn lại, không sao nói ra nổi.

Cô thừa nhận mình thích Viên Duy, nhưng vẫn luôn bị lý trí dằn lại, hôm nay hệ thống trực tiếp nói ra như vậy, cô có cảm giác bị một thứ tình cảm mãnh liệt đánh trúng, lúc run rẩy thừa nhận cũng hiểu rất rõ ràng, tình cảm của mình với Viên Duy thật sự không tới mức độ mà mình tưởng tượng, cô đang do dự, đang đắn đo.

Đắn đo rằng nếu như lời hệ thống, "thâm tình" Viên Duy dành cho cô có phải là trộn lẫn cả với tình cảm dành cho Thịnh Hạ không, đắn đo rằng Viên Duy liệu có thể thật sự trước sau như một, không đếm xỉa gì đến cốt truyện mà chỉ ở bên cô thôi không?

Cô nghĩ, chút tình cảm này của cô không đủ để cô có thể quyết định một mình ở lại thế giới này, đánh cuộc cho một mối tình không xác định.

Hệ thống như hiểu ra điều gì từ sự im lặng của cô, nó nói: [Ta biết cô sẽ lựa chọn thế nào, ta đây cược với cô một ván đi.]

Tô Hữu Điềm mím môi, cô có chút không hiểu hệ thống, lại bị giọng điệu nặng nề của nó dọa sợ đến giật mình, theo bản năng cô cảm thấy, cú xuyên sách này của cô cũng không đơn giản.

Cô bụm mặt thở dài một hơi.

Đột nhiên, cửa vang lên rầm một tiếng, Tô Hữu Điềm sửng sốt. Cô ngẩng lên, thấy Nghê Thu Vũ đang chậm rãi đi tới.

Nghê Thu Vũ thấy Tô Hữu Điềm ở đây, dường như không ngờ được sẽ gặp phải cô, ngạc nhiên: "Chị Thịnh Hạ, chị cũng ở đây à?"

Tô Hữu Điềm không muốn nói chuyện với cô, đứng dậy định rời đi.

Nghê Thu Vũ lại đột nhiên kéo tay cô, cắn môi nhìn cô: "Sao em vừa tới chị đã định đi vậy, có phải chị thật sự ghét em?" Cô nói mà giọng run run, tâm trạng nói đến là đến, bàn tay kéo tay Tô Hữu Điềm cũng phát run.

Tô Hữu Điềm kinh ngạc, cô quay lại nhìn Nghê Thu Vũ.

Nghê Thu Vũ nhẹ nhàng hít một hơi: "Em biết chị để ý đến chuyện em thân thiết với Viên tổng, nhưng bọn em thật sự chỉ là bạn bè bình thường, nếu chị thật sự để bụng, sau này em sẽ không tìm anh ấy nữa, được không?"

Tô Hữu Điềm mím môi, hất cánh tay bị Nghê Thu Vũ tóm chặt ra.

Cô hơi sững người một chút, im lặng đối diện với Nghê Thu Vũ.

Nghê Thu Vũ bị ánh mắt cô làm cho càng thêm hoảng sợ, cô vội vàng cười nói: "Chị đừng nóng giận, em biết vị trị của chị trong lòng Viên tổng em với không tới, nhưng em có thể giữ riêng cho mình chút tâm ý này được không? Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hai người! Em thề!"

Tô Hữu Điềm nghe ngoài cửa có tiếng động như có như không, chân mày cô khẽ nhướng, đột nhiên, cô đặt mông ngồi xuống, bám lấy đùi Nghê Thu Vũ gào lên:

"Tôi cầu xin cô đừng giành Viên Duy với tôi được không! Tôi thật sự yêu anh ấy! Dù anh ấy có bao nuôi thêm năm sao nữ nữa tôi cũng vẫn yêu anh ấy! Dù bình thường anh ấy tay đấm chân đá với tôi tôi cũng vẫn yêu anh ấy! Số tôi đã khổ vậy rồi, sao cô còn muốn giành anh ấy với tôi?"

Mắt Nghê Thu Vũ trợn to, luống cuống tay chân nhìn Tô Hữu Điềm, môi dẩu dẩu chỉ chực khóc.

Tô Hữu Điềm ngửa đầu bám chặt lấy đùi cô, gào khóc đến khàn cả giọng: "Tuy Viên Duy lăng nhăng, đa tình, hay thích chơi mấy trò đa dạng trên giường, nhưng tôi bằng lòng sống vì anh ấy, chết vì anh ấy, sinh khỉ con cho anh ấy! Nếu cô thật sự thích anh ấy, vậy đừng đoạt của tôi, thành toàn cho chúng tôi được không?"

Nghê Thu Vũ trợn mắt há hốc, cô cuống quít muốn đẩy Tô Hữu Điềm ra, nào ngờ Tô Hữ Điềm ôm rất chặt, đẩy mãi không lỏng ra chút nào.

Cô hít mũi một cái, nước mắt thành chuỗi rơi xuống: "Chị Thịnh Hạ, chị đừng như vậy, chị, chị làm em đau..."

Mắt thấy cửa sắp bị mở ra, Tô Hữu Điềm dứt khoát buông cô ra, nằm lăn ra sàn khóc rống: "Nếu cô còn thương nhớ Viên Duy nữa, tôi sẽ, tôi sẽ chết cho cô xem!"

Nghê Thu Vũ không nhịn được, cô vừa mới trừng mắt...

Rầm!

Cửa bật mở, một đám người muốn hóng kịch vui trông thấy Tô Hữu Điềm nước mắt nước mũi ròng ròng nằm trên đất và Nghê Thu Vũ mặt mày hung dữ, hóa đá.

Chuyện này, chuyện này không giống với những gì họ nghĩ?

Nghê Thu Vũ định nói gì đó, Tô Hữu Điềm lại lảo đảo đứng dậy.

Tóc tai cô rối bù, cả người nhếch nhác, trên mặt còn vương một hàng lệ nhỏ, cô gái bình thường ngang ngược, đến lúc khóc lại khiến người ta thấy mà thương.

Tô Hữu Điềm yếu ớt lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: "Nói chung, tôi sẽ không nhường Viên Duy cho cô đâu..."

Nói đoạn, cô che mặt chạy vội ra.

Cô chạy quá nhanh, suýt nữa đâm vào mấy người đang hóa đá.

"Thu, Thu Vũ, chuyện gì xảy ra vậy?"

Nghê Thu Vũ tủi thân nói: "Tôi cũng không biết mà..."

Nước mắt ban nãy của cô lại tràn lên khóe mắt, nhưng trong mắt người khác lại không còn như trước nữa.

Trước đây dáng vẻ tủi thân này của cô rất dễ sử dụng, mà giờ đứng trước sự đau buồn của Tô Hữu Điềm, tác dụng lập tức nhỏ đi nhiều.

Cô có thể tưởng tượng ra được, bắt đầu từ ngày hôm nay, trong đoàn kịch sẽ nổi lên lời đồn gì, nghĩ đến chuyện phải đối phó với mấy tay phú nhị đại khiếp nhược, cô suýt nghiến nát răng.

Tô Hữu Điềm vừa vào trường quay đã lại chạy ra, mà lần này đạo diễn cũng chẳng cản cô.

Cô đi ra đường, lau nước mắt, nói: "May mà nhân cách thứ hai không đi ra, nếu không ta sẽ bị Nghê Thu Vũ ngược chết cho coi."

Hệ thống nói: [Yên tâm đi, nhân cách thứ hai kia sẽ không ngược cô đâu.]

Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Vì sao?"

Hệ thống nói: [Ban nãy ta vừa kiểm tra số liệu dao động tần sóng, ta nghi ngờ nhân cách thứ hai đó cũng giống cô, là một kí chủ.]

"Vãi chưởng!" Tô Hữu Điềm kinh ngạc: "Còn có cả khả năng này? Sao mi không nói sớm?"

Hệ thống đáp: [Giữa hệ thống và hệ thống có sự che giấu lẫn nhau, nếu không phải ta cao cấp hơn của cô ấy thì lần này chắc cũng không phát hiện được.]

Tô Hữu Điềm ngẩn ra cả nửa ngày mới tỉnh táo lại được, cô vừa đi vừa nói: "Vậy mi cảm thấy, nhiệm vụ của cô ấy là gì?"

Hệ thống nói: [Từ đó đến giờ, cô ấy cũng chưa từng có tiếp xúc thân mật gì với Viên Duy, theo cốt truyện mà nói, chắc là hệ thống nhiệm vụ. Cô không cần phải để ý tới cô ấy, cốt truyện sắp kết thúc rồi, cô ấy chắc sẽ rời đi nhanh thôi.]

Tô Hữu Điềm thở dài một hơi. Không biết là vì kí chủ này sẽ không ngược cô hay là vì người này không có hứng thú với Viên Duy.

Có điều thực ra cô rất tò mò, là kí chủ giống cô?

Vậy thì nhiệm vụ của cô ấy cụ thể là gì? Hệ thống của cô ấy cũng sẽ giết chết cô ấy sao?

Cứ cảm thấy càng ngày hệ thống càng lộ ra nhiều tin tức.

Nếu giờ tiếp cận cô ấy, liệu có thể hỏi được gì không?

Đương nghĩ ngợi, điện thoại cô chợt rung lên.

Cô mở màn hình ra, phát hiện ra là tin nhắn của mẹ Thịnh Hạ, La Uyển Vân: "Buổi trưa về nhà một chuyến."

Cô thở dài, vị mẫu thân đại nhân lại muốn răn dạy gì rồi.

Cô không dám lề mề, lập tức gọi xe đến nhà La Uyển Vân.

Vừa vào cửa đã thấy La Uyển Vân ngồi trên salon, mày liễu môi đỏ, so với vợ bé quốc dân còn quyến rũ hơn. Nhưng mày liễu của bà vừa dựng một cái, Tô Hữu Điềm đã bị dọa sợ run.

"Cô rốt cuộc là làm sao vậy hả?"

Tô Hữu Điềm ngẩn ra: "Con, con làm sao?"

Đôi môi đỏ mọng của La Uyển Vân khẽ nhếch, vứt điện thoại lên bàn: "Cô không xem trên mạng nói cô thế nào hả? Nói cô ỷ vào được Viên Duy bao nuôi mà giở thói bệnh ngôi sao đó!"

Tô Hữu Điềm vô tội đáp: "Con không có được anh ấy bao nuôi..."

La Uyển Vân trừng mắt: "Ai hỏi cô có được "bao nuôi" hay không? Mẹ đang hỏi cô chuyện "bệnh ngôi sao"!"

Tô Hữu Điềm: "..."

La Uyển Vân hít sâu một hơi, bộ ngực cao ngất không ngừng phập phồng: "Cô mãi mới bắt được Viên Duy, sao lại không biết quý trọng thế hả! Một con đàn bà được chiều sinh hư thì ai thích hả? Cô xem thử dáng vẻ cô bây giờ xem, mặt mày suy bại, sao nắm được trái tim đàn ông?"

Tô Hữu Điềm nhìn cái váy nhăn nhúm của mình, im lặng không nói gì.

La Uyển Vân mắng mỏ xong, thở dài một hơi: "Mẹ biết ngay đầu óc cô không ra làm sao, chỉ có mặt mũi là dùng được mà. Sau này đến lúc tuổi già sắc kém, Viên Duy không cần cô nữa thì cô làm được gì?"

Nói xong, bà nhấp một ngụm trà, nói: "Mẹ cho cô một khuôn mặt xinh đẹp như vậy không phải là để kiếm chút lợi ích như thể, mục đích của cô bây giờ chủ yếu là phải giữ chặt được trái tim Viên Duy, mẹ thấy cô khỏi đóng phim đóng phủng gì nữa đi, chuyên tâm ở bên Viên Duy, đừng để mấy thứ oanh yến khác vào được mắt nó."

Bà nói một lúc lâu, thấy Tô Hữu Điềm không hé răng, cho là cô đã vào tai. Không ngờ ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy cô đang ngẩn ra nhìn mình, thần trí chẳng biết đã treo ngược lên cành cây nào.

Chén trà trong tay La Uyển Vân suýt nữa phi vào mặt cô: "Mẹ đang nói với cô đấy! Cô ngẩn ra đó làm gì?"

Tô Hữu Điềm hồi thần, cô vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của La Uyển Vân, chân thành hỏi: "Mẹ bây giờ vẫn đang độc thân à?"

Đã nhiều năm như vậy, nếu nói La Uyển Vân lẻ loi một mình là không thể nào, chỉ là gần đâu không tìm được ai hợp ý, bà nhíu mày: "Cô hỏi cái này làm gì?"

Tô Hữu Điềm nghĩ, nếu mẹ còn độc thân thì tự dựa vào mình đi chứ...

Lời bậy bạ như thế, cô không dám nói ra, chỉ lắc đầu.

La Uyển Vân thở dài: "Được rồi được rồi, nhìn thấy cô là mẹ phát phiền, mau đi đi."

Tô Hữu Điềm vội bỏ chạy lấy người.

Cô ra khỏi cổng, liếc thấy một chiếc xe thân dài màu đen đang dừng trước nhà.

Tô Hữu Điềm có dự cảm không lành.

Chẳng lẽ là tới bắt cóc cô?

Đương nghĩ ngợi, đột nhiên trong xe vọt ra mất người, cưỡng chế lôi cô vào xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi