NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?

Nhà lớn nhà họ Viên là một đại trạch xa hoa, từ cổng lớn tới cửa còn phải đi ô tô một đoạn, xuống xe một cái là có thể trông thấy rất nhiều người mặc đồng phục đang bận bịu làm việc, cả đại viện đều ngập trong bầu không khí nghiêm túc mà yên tĩnh.

Tô Hữu Điềm được Viên Duy dắt tay, linh hồn cô suýt nữa đã bị Viên Duy mút mất, lúc này đầu lưỡi tê dại, đầu óc quay quay, tất thảy chung quay đều mông lung như bị phủ một lớp vải sa, lướt qua trước mắt cô.

Viên Duy nắm lấy móng vuốt cô, nói bên tai cô: "Bước vào cửa này rồi, em đừng hòng chạy thoát."

Giọng anh rất trầm, hơi thở lạnh như băng phả lên tai cô, lập tức kéo thần chí Tô Hữu Điềm trở về.

Tô Hữu Điềm giật mình, luôn cảm thấy mình giống như một con rùa đang nằm trong tầm mắt của diều hâu, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng khẩy móng một cái là có thể chọc thủng mai rùa mà mình tự cho rằng là kiên cố không gì phá nổi.

Cô nghĩ, Viên Duy hôm nay làm sao thế, cứ như một coi quái thú cuối cùng cũng lộ nanh ra vậy, một con nhím xù lông gai nhọn, trở nên đầy tính công kích một cách khó hiểu.

Hơn nữa, mình chỉ là một con ve chó lẩn trong bộ lông của quái thú, thực sự không muốn cùng anh xông pha chiến đấu chút nào.

Viên Duy thấy Tô Hữu Điềm lại thất thần, trước đây có lẽ chỉ cười xòa cho qua, nhưng lần này lại chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Nếu em có dù chỉ là một chút ý định lùi bước..."

Anh cười, dưới chóp môi đỏ thẫm, răng trắng lóe lên: "Tôi sẽ đè em lên giường, từng miếng từng miếng cắn chết em."

Nói đoạn, ánh mắt anh lướt một vòng trên người cô, tựa hồ đang tìm kiếm xem chỗ nào thịt ngon để ngoạm.

Tô Hữu Điềm cả kinh, từng thớ thịt trên người đều run lên, cô theo bản năng che miệng lại, tiếp đến che ngực, rồi sau đó lui tay xuống đi che mông.

Khóe miệng Viên Duy cong lên, nắm chặt lấy móng vuốt cô, dẫn cô vào cửa lớn.

Ở cửa, Lý Nham mặt quấn vải băng đã sớm đứng đó chờ, mắt hắn thoáng lướt qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau, hơi khom lưng: "Viên tổng."

Viên Duy đến liếc cũng chẳng buồn cho hắn.

Lý Nham đi theo nói: "Ngài Viên đã sớm chờ cậu trên tầng. Cậu có muốn đưa cô Thịnh vào phòng cho khách nghỉ ngơi chút không?"

Viên Duy cũng không quay đầu lại: "Không cần."

Lý Nham cười rất tự nhiên: "Cậu nói sao thì là thế ấy."

Nói đoạn, dẫn họ lên tầng hai.

Cuối tầng hai có một cánh cửa lớn màu son để hé, nom tựa một cái mồm to như chậu máu, chờ cô tự động đưa tới miệng.

Một con ve chó như cô, đi vào rồi chắc máu còn chưa rỉ ra đã bị táp chết.

Một tay cô bị Viên Duy nắm, tay còn lại nhịn không được bám lấy tay anh.

Viên Duy kéo cô lại gần hơn, bỏ tay cô vào túi mình.

Vừa vào phòng, Tô Hữu Điềm đã ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, như có như không nhưng len lỏi vào mọi ngóc ngách, cô không cảm thấy thư thái mà ngược lại, cảm giác bị đè ép dậy lên.

Ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông cao tuổi tóc hoa râm ngồi sau bàn sách, nhíu mày nhìn cô.

Tô Hữu Điềm vừa nhìn khí thế đó là biết ông ta là ông nội Viên Duy, Viên Chấn.

Ngoại hình của ông ta cũng không giống Viên Duy lắm, lông mày rậm hơn Viên Duy, hốc mắt cũng lõm sâu hơn, miệng lớn hơn Viên Duy, ngoại trừ lờ mờ đường nét bén nhón thì hai người này cũng không giống người một nhà.

Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy, nghĩ đây có lẽ chính là cái gọi là tướng do tâm sinh.

Viên Duy chào một tiếng ông nội trước rồi tìm hai cái ghế, đặt đối diện bàn sách, kéo Tô Hữu Điềm ngồi xuống.

Anh bắt tréo đôi chân dài, ngồi nghiêm chỉnh, mơ hồ có tư thế ngàng hàng với Viên Chấn.

Lý Nham tự động đứng ra sau Viên Chấn, sau đó nói chút gì đó với Viên Chấn, Viên Chấn gật đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển lên người Tô Hữu Điềm.

Khóe mắt ông ta cụp xuống, nhưng con ngươi lại sáng quắc, thoạt nhìn không giống một ông già bảy tám chục tuổi.

Tô Hữu Điềm bị ánh mắt ông ta nhìn đến hốt hoảng, chỉ cảm thấy da mặt như bị lột xuống, cô không nhịn được rụt ra sau một cái.

Viên Duy vê ngón cái lên lòng bàn tay cô, nói với Viên Chấn: "Ngài không cần nhìn cô ấy, có lời gì nói thẳng với cháu là được."

Mặt Viên Chấn không chút thay đổi, chỉ có cặp môi khô đét là động đậy: "Lời ta muốn hỏi không cần nói ra cháu cũng phải biết rồi, ta cũng không muốn bổng đả uyên ương, mấy năm nay ta tận tâm tận sức bồi dưỡng cháu không phải là để cháu lấy công ty ra làm trò đùa, suốt ngày quấn lấy một minh tinh! Ta giao công ty lại cho cháu, cháu lại hồi đáp như thế này sao?"

Viên Duy nói: "Cháu có thể hồi đáp ngài bằng sự nghiệp, nhưng về tình cảm, ngài không có quyền tham dự vào."

Thần sắc Viên Duy tuy lạnh nhạt nhưng bàn tay nắm tay Tô Hữu Điềm lại hơi siết lại: "Trên thế giới này, người có thể hỏi thăm chuyện tình cảm của cháu, chỉ có người mẹ đã mất của cháu thôi."

Viên Chấn nghĩ đến người phụ nữ dù đã chết nhưng vẫn ảnh hưởng đến Viên Duy kia, lắc đầu, ông phất tay áo: "Được được được, hiện giờ ta không quản được cháu nữa, bây giờ của là tổng tài của Nguyên Điểm, ta chỉ là một lão già không nơi nương tựa, làm gì có tư cách đi quản cháu."

Viên Duy nói: "Ngài vẫn còn con trai và cháu trai cả."

Dù là nói đến hai người thân, anh cũng không muốn dùng "bố" và "anh trai" để gọi.

Trên mặt Viên Chấn hiện lên vẻ đau xót nồng đậm: "Hai người họ giờ đã thành nửa sống nửa chết nằm trong bệnh viện, ta còn có thể dựa vào ai?"

Anh trai Viên Duy, Viên Bách, bị tai nạn giao thông trọng thương nằm viện, giờ chỉ còn là người thực vật, bố anh Viên Vinh Úy trong lúc nóng nảy, bị cao huyết áp cũng phải nằm viện. Tình hình gần đây đã đỡ hơn phần nào nhưng vì ngại Viên Duy đã nắm được Viên thị trong lòng bàn tay, cũng không muốn gặp anh, bèn ở lại bệnh viện, chăm sóc cho Viên Bách.

Ước chừng trong lòng Viên Vinh Úy, Viên Bách tốt hơn Viên Duy nhiều.

Tô Hữu Điềm nhìn vẻ bi thương trên mặt Viên Chấn, không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Theo cốt truyện tiếp diễn, càng gần thời điểm về nhà, cô bắt đầu càng lúc càng nhớ bố mẹ hơn, chỉ hận không thể lập tức trở lại bên họ.

Cô có thể tưởng tượng được, nếu cô thực sự không thể quay về, bố mẹ cô sẽ đau lòng đến nhường nào.

Suy bụng ta ra bụng người, cô nghĩ Viên Chấn tuy có tiền nhưng hiện giờ không có con trai làm bạn bên người, đứa cháu duy nhất còn lại thì không nghe lời ông...

Cô nhịn không được nhìn về phía Viên Duy, sắc mặt Viên Duy càng lúc càng lạnh nhạt, tựa hồ chẳng có cảm giác gì với dáng vẻ của Viên Chấn.

Viên Chấn thở dài, nói: "Tuy giờ cháu chống đối ta, nhưng ta là ông nội cháu, ta sẽ không hại cháu. Ta cho cháu nghe một đoạn ghi âm rồi cháu tự quyết định có muốn tiếp tục với nó hay không."

Nói đoạn, ông liếc nhìn Lý Nham.

Lý Nham lập tức hiểu ý, lấy từ trong ngực áo ra một cái máy ghi âm.

Khóe mắt Tô Hữu Điềm giật giật, không hiểu sao sinh ra dự cảm không lành.

Quả nhiên, đầu ngón tay Lý Nham nhấn một cái:

"Ông nội! Cháu không cần gì nhiều, ngài cho cháu một triệu là được! Chuyển khoản WeChat hay trả tiền mặt cháu đều nhận hết!"

"Các người bắt cóc tôi không phải vì muốn ép tôi rời khỏi Viên Duy sao? Hiện giờ trả tiền tôi đi luôn cho xong chứ lằng nhằng làm gì?"

"Ông nội! Không cần phiền phức như vậy! Ngài cho cháu séc cháu lập tức sẽ rời khỏi Viên Duy! Cháu có thể lấy ngài giá ưu đãi!"

Lý Nham ấn dừng, trong phòng lặng phắc như tờ.

Lão già lòng dạ nham hiểm này!

Cô đã bảo là Viên Chấn không thể nào dễ dàng buông tha cho cô như vậy mà!

Cô vừa nhớ tới giọng nói u ám kia của Viên Duy, chỉ cảm thấy mặt như bị kim châm, vừa tê dại vừa đau nhức, sau ót như bị ai vỗ mạnh một cái, cả mảng sau tai đau đến nóng rát, trong tai chỉ toàn tiếng ong ong nhức óc.

Cô không dám nhìn Viên Duy, giật giật tay, chỉ cảm thấy móng vuốt mình đã bị Viên Duy bóp đến tê rần.

Thực ra Viên Duy cũng không dùng sức bóp cô, chỉ lấy ngón cái không ngừng xoa vòng vòng lên mu bàn tay cô, một vòng lại một vòng, cộng với khuôn mặt không chút thay đổi của anh, trông như đang suy tính nên cắn cô thế nào QAQ...

Lý Nham nói: "Cô gái này cũng không đơn thuần như cậu tưởng tượng, cô ta chỉ giả ngây giả dại thôi, kỳ thực lòng dạ thâm hiểm, cô ta nói như vậy, nếu không phải là để nhận được nhiều hơn quyền lợi thì chính là không có hứng thú với cậu. Viên tổng, cậu phải cân nhắc cho thật kĩ. Dù tôi không phản đối hai người, nhưng cậu có thể yên tâm để một người phụ nữ như vậy làm nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Viên sao?"

Viên Chấn nói: "Viên Duy, ta là người thân của cháu, ta sẽ không hại cháu."

Viên Duy quay sang nhìn Tô Hữu Điềm, con ngươi anh được ánh đèn chiếu vào nhìn trong trẻo vô ngần, lại cũng giống như một hồ nước mùa đông, lạnh thấu xương.

Hàm răng Tô Hữu Điềm cũng muốn run lên lập cập, cô thấy Viên Duy không nổi giận mà ngược lại, chậm rãi mỉm cười với cô.

Nụ cười đó trong mắt Tô Hữu Điềm từ từ biến dạng, trong hoảng hốt, khóe miệng Viên Duy như kéo dài đến tận tai, hàm răng trắng sáng từ từ biến nhọn, đầu lưỡi màu đỏ tươi như ẩn như hiện.

Tô Hữu Điềm sợ đến suýt nữa bật khóc thành tiếng.

Thời khắc mấu chốt, ý chí cấu sinh mãnh liệt lại ổn định lại tâm trạng cho cô, cô hít mũi một cái, chợt ôm lấy mặt Viên Duy, mút mạnh một cái lên mặt anh.

Không chỉ Viên Duy, đến cả Viên Chấn mặt không đổi sắc cũng sửng sốt.

Tô Hữu Điềm lấy một hơi thật sâu, cô đứng lên, đầy chính nghĩa nói: "Ông nội Viên, bất kể ngài có dùng thủ đoạn gì, cháu cũng sẽ không rời khỏi Viên Duy, ban nãy cháu chỉ nói đùa với ngài thôi, Viên Duy là người đàn ông tốt như vậy, cho cháu mười triệu cháu cũng không buông bỏ anh ấy!"

Viên Duy ngẩng đầu, chậm rãi nhìn cô đăm đăm, có vẻ như tâm trạng rất tốt, giống như liếm móng vuốt trước mặt con mồi, tạm tha cho cô một lần.

Viên Chấn cười rồi gật đầu một cái, lấy trong ngăn kéo ra một tấm séc, xoẹt xoẹt vài nét bút rồi vứt tấm séc lượn lờ bay xuống mặt đất.

"Được, ta cho cô hai chục triệu. Cô lập tức rời khỏi Viên Duy đi."

"Hai, hai chục triệu?"

Tô Hữu Điềm kinh hãi, hai chục triệu đấy! Cả đời này cô cũng chưa từng thấy số tiền lớn đến vậy!

Chợt, cô cảm thấy mãnh thú sau lưng nhe nanh ra, cô vội vàng lắc đầu quầy quậy.

"Ngài coi cháu là ai! Có cho một trăm triệu, cháu cũng không rời khỏi anh ấy!"

Nói xong, cô cảm thấy ánh mắt xong lưng chợt thả lỏng.

Tô Hữu Điềm cảm thấy mình hai mặt thụ địch, tìm được đường sống trong chỗ chết, thật con mẹ nó vừa mạo hiểm vừa kích thích.

Viên Chấn buồn cười lắc đầu: "Nhóc con đúng là có chút thủ đoạn nhỉ. Cô chỉ cần ở bên Viên Duy, sau này cái có được đâu phải chỉ một trăm triệu?"

Tô Hữu Điềm không đáp, người như ông ta sinh ra đã cố chấp rồi, cho dù cô có thờ ơ với một tỉ nhân dân tệ thì ông ta cũng sẽ cho là cô giả bộ thanh cao.

Cô còn muốn nói tiếp, Viên Duy đứng lên phía sau cô.

"Cô ấy là người thế nào cháu hiểu rõ nhất, hôm nay cháu đưa cô ấy tới không phải để trưng cầu sự đồng ý của ngài mà là tới nói cho ngài biết, cô ấy sau này sẽ là vợ cháu, cô ấy cũng sẽ không là nữ chủ nhân nhà họ Viên gì đó, cô ấy chỉ là vợ của mình cháu thôi."

Nói xong, anh hơi khom người một cái với Viên Chấn rồi lôi Tô Hữu Điềm xoay người đi.

Vẻ mặt Viên Chấn nhăn nhó, ông quay đi, nhắm nghiền hai mắt lại.

Lý Nham muốn gọi họ lại, Viên Chấn nói: "Quên đi, anh càng ép buộc chúng nó, chúng nó sẽ càng quyết chí thề nguyền bất khuất, chuyện này phải bàn bạc kĩ hơn. Nếu quả thật không quản được nó thì bắt đầu nhúng tay từ con bé kia, cũng là một quân cờ tốt để cản trở Viên Duy."

Lý Nham cúi đầu thật sâu, thầm cảm thán, gừng càng già càng cay.

Tô Hữu Điềm bị Viên Duy kéo lên xe, Viên Duy giúp cô cài chắc dây an toàn.

Cô nhìn gò má trầm tĩnh của Viên Duy, cơ hồ là khó khăn mà hỏi thành lời: "Anh anh anh vừa nói cái gì, em em em là vợ anh?"

Viên Duy khởi động xe, nói: "Tôi lừa ông ấy."

Tô Hữu Điềm có chút thất vọng, nhưng lại sinh ra cảm giác bị Viên Duy lừa gạt, cô rốt cuộc cũng nảy ra được chút thông minh, cô nói: "Anh việc gì phải đem em đến lừa ông nội anh? Anh là đang mạnh miệng!"

Viên Duy nhìn cô, nói: "Tôi có món nợ phải tính sổ với em, tạm thời thu hồi đặc quyền làm vợ tôi của em."

Vợ? Tô Hữu Điềm nghe mà tim gan phèo phổi như được ngâm trong nước đường nóng, rất ư mềm mại, có chút nhộn nhạo. Cơ mà câu Viên Duy muốn "tính sổ" lại khiến cô cảm thấy như có một lớp thủy tinh vụn vô hình trôi nổi trong nước đường, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm cho cô một nhát.

Cô đứng ngồi không yên hỏi: "Có nợ nần gì chứ, hôm nay em biểu hiện rất tốt mà."

Viên Duy cầm điện thoại nhắn tin, nhìn sang Tô Hữu Điềm cười một cái.

Cô cả kinh, sợ hãi ôm chặt lấy mình.

Lúc về tới thành phố A đã là buổi tối.

Anh đưa cô đi ăn tối bên ngoài trước. Tô Hữu Điềm đối với việc không về nhà ăn này cảm thấy rất khó hiểu, cố ý dẫn cô ra ngoài, lẽ nào trong nhà có thứ gì chờ cô?

Cô không khống chế được liên tưởng tới trong phòng bày đầy các loại xiềng xích, còng tay, roi da, nến...

Viên Duy từ đầu tới cuối không hé răng câu nào, anh chỉ nhìn chòng chọc vào điện thoại lúc ăn tối, có vẻ như là đang liên tục liên lạc với ai đó.

Tô Hữu Điềm ăn bữa cơm này mà muốn đau hết cả dạ dày.

Về đến nhà, Tô Hữu Điềm rề rà mãi không dám vào.

Viên Duy làm như mọi thứ đều bình thường mà thay quần áo ở nhà, Tô Hữu Điềm ôm chặt Nhúm Lông, nhìn Viên Duy mà run cầm cập như một con chim cút bị hoảng sợ.

Nhúm Lông lè lưỡi, khó nhọc thở dốc trong lòng cô.

Viên Duy tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, đứng trước cầu thang, từ trên cao nhìn xuống nói với cô:

"Lên đây."

Tô Hữu Điềm vội vàng nói: "Em em em muốn ngủ, không quấy rầy anh nữa."

Viên Duy không nói gì, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Cổ áo anh hơi để mở, khuôn mặt được chăm dưỡng mấy năm nay càng thêm trắng mịn, mái tóc đen mượt còn ẩm ướt, lúc nhìn từ trên xuống, trông như một hoàng tử thời trung cổ.

Tô Hữu Điềm nuốt nước bọt một cái.

Ngón tay Viên Duy không kiên nhẫn gõ gõ lên lan can.

"Ba, hai..."

Tô Hữu Điềm vội vàng nói: "Em lên ngay đây!"

Nói đoạn, vèo một cái vọt lên tầng.

Khóe miệng Viên Duy cong lên, xoáy người vào phòng.

Tô Hữu Điềm vừa tự phỉ nhổ vừa há hốc run rẩy đẩy cửa ra.

Vừa mở cửa, cằm cô lập tức không đóng lại được.

"Thật nhiều, thật nhiều... Tiền!"

Trên bàn, trên mặt đất, trên giường, khắp nơi đều là tiền!

Hơn nữa không phải là từng tờ, mà là từng xấp!

Nước bọt Tô Hữu Điềm muốn rớt hết cả ra.

Viên Duy ôm tay đi tới, nói: "Không phải em thích tiền sao? Đây không phải chỉ có một triệu thôi đâu."

Tô Hữu Điềm vội vàng hỏi: "Cho em hết à?"

Viên Duy đáp: "Không phải, em vì tiền quên tôi nên tôi chỉ cho em xem thôi."

Tô Hữu Điềm: "..."

Viên Duy hất cằm: "Ngồi lên giường đi."

Tô Hữu Điềm cả kinh, lên giường, chẳng lẽ anh muốn ở trên cái giường phủ kín tiền mà cùng cô...

Mẹ nó, quá tội lỗi quá kích thích rồi.

Viên Duy nhìn cô còn đang kì kèo, giơ ngón tay ra: "Ba, hai..."

Tô Hữu Điềm vội vàng bò lên giường, nếu Viên Duy bảo cô ngồi, cô gần như sẽ lăn trong biển tiền!

"Em ngồi rồi, sau đó thì sao?"

Viên Duy nở nụ cười, anh cầm lấy một xấp tiền, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tô Hữu Điềm.

"Hiện tại, tôi bắt đầu bỏ tiền lên đầu em, rơi một xấp, tôi sẽ cắn em một cái."

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi