NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Hai người đi đến giao lộ chờ xe.
Mã Tuệ nhìn gương mặt đang ngủ trầm tĩnh của Tô Hữu Điềm, hít sâu một hơi, nói: "Mấy ngày nay Thịnh Hạ thật sự không ổn."
Viên Duy rũ mắt, quay đầu nhìn cô nàng.
Mã Tuệ nói: "Có phải cậu đã từng nói qua với nó là cậu không thích nó, không thích nó nhìn cậu hay không? Mấy ngày nay nó là thật sự không ngoảnh đầu về phía cậu nhìn một cái, thời điểm đi học đều cúi đầu.

Đôi khi nhịn không được, liền lấy đầu đập xuống bàn.

Nhìn nó làm đến cái dạng như thế, tớ cảm thấy đặc biệt đáng thương."
Viên Duy mím môi không nói lời nào.
Tóc mái Mã Tuệ bị gió do xe ô tô đi qua thổi bay, cô nàng thở dài nói: "Tớ có thể nhìn ra được, Thịnh Hạ là thật sự thích cậu, tuyệt đối không phải là chơi đùa giống như bọn họ nói.

Nếu cậu vẫn còn không tin, cậu có thể quan sát nó, nó đã thật sự thay đổi.

Nếu cậu thật sự không thích nó, thì không cần để ý làm gì."

Viên Duy quay đầu, con ngươi như là nhiễm ánh sáng của hàng vạn ngọn đèn, bớt đi một chút lạnh nhạt.
Mã Tuệ dừng lại chủ đề này tại đây, cô nàng quay đầu nhìn xung quanh đường cái một chút, nói:
"Tớ đi nhìn một chút xem nên ngồi xe buýt nào, nếu chuyến xe buýt cuối cùng đã rời đi rồi thì chúng ta sẽ ngồi xe taxi, cậu ở chỗ này chờ tớ một chút, có thể chứ?"
Viên Duy gật đầu.

Tô Hữu Điềm ghé vào trên lưng của Viên Duy.

Cô bị đèn của những chiếc xe đi qua chiếu vào nên nhăn mi lại, cô mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, giây tiếp theo, đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

Cái này hơi thở này vừa gần như thế, lại vừa quen thuộc như thế, mỗi đêm, đều chui vào trong mộng của cô, trấn an linh hồn của cô.

Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt, cho rằng chính mình vẫn còn ở trong mộng, vì thế nhẹ nhàng mà nói:
"Viên Duy, là anh à?"
Viên Duy cảm nhận được ấm áp trên cổ, cùng với hơi thở của đối phương, không nói gì.
Tô Hữu Điềm hít thật sâu một hơi, cô đem liều mạng mà đem mặt dụi dụi vào cổ Viên Duy, thỏa mãn mà nhếch môi: "Em biết.....!Em biết rằng anh sẽ đến xem em mà."

Viên Duy nói: "Đừng cử động."
Tô Hữu Điềm rầm rì nói: "Vì cái gì không cho em cử động? Em cứ cử động! Em cứ cử động!"
Viên Duy nhíu mi một chút, trở tay đập nhẹ một cái ở trên trán của cô, Tô Hữu Điềm lúc này mới ngừng nghỉ một lúc.

Cô chớp mắt, đáy mắt tựa hồ chứa ánh sáng của hàng ngàn vì tinh tú, sáng lấp lánh mà nhìn Viên Duy.
Cô cong người hướng về phía trước, nói bên tai anh: "Anh như thế nào lại không hôn em?"
Hơi thở của cô nhẹ nhàng mà phả ở trên lỗ tai của Viên Duy, hơi hơi mang theo mùi rượu.

Đầu của Viên Duy đột nhiên lệch về một bên, nửa bên mặt và cổ, đều hồng thành một mảnh: "Hôn?"
Tô Hữu Điềm gật gật đầu: "Đúng vậy, em bất thình lình không nghe lời anh, lúc này anh hẳn là đang trong cơn giận dữ, dục hỏa châm thân, sau đó dưới sự giận dữ cường hôn em chứ?"
Viên Duy trầm mặc một chút, tiếp theo vươn tay ấn đầu cô trở về, nói: "Câm miệng."
Tô Hữu Điềm ủy khuất mà lại dụi dụi lên người anh: "Tại sao anh lại lãnh đạm như vậy đối với em?"
Viên Duy nhìn dòng xe cộ đi qua không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm thẹn quá hóa giận, cô hung tợn mà nói: "Anh không hôn em chứ gì, em hôn anh!"
Tiếp theo, cô đột nhiên ôm lấy mặt của Viên Duy, xoay về hướng của mình.

Viên Duy bị bắt quay đầu, đột nhiên đối diện với ánh mắt của cô, sau đó, đồng tử co rụt lại!
Ánh đèn chiếu vào đáy mắt của bọn họ, như là có sao trời xẹt qua, hết thảy xung quanh chậm rãi biến mất, trong nháy mắt này, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của đối phương.
Dòng xe cộ vẫn di chuyển, ánh đèn chợt lóe qua dáng hình của hai người, nơi đây hiện giờ, chính là phong cảnh ngọt ngào nhất trên thế gian này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi