NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Tô Hữu Điềm chạy nhanh đuổi theo.

Bước chân của Viên Duy dừng lại.
"Tôi nói rồi, không cần lại đi theo tôi."
Tô Hữu Điềm nhanh miệng nói: "Hôm nay tớ đã nhìn cậu vài lần......"
Viên Duy dừng chân, quay đầu lại nhìn cô.
Tô Hữu Điềm thuận thế mà cười nói: "Có phải cậu không tức giận hay không?"
Viên Duy mím môi không nói lời nào.
Đôi mày của Viên Duy nhíu lại, Tô Hữu Điềm theo bản năng mà mím môi, cô thận trọng nói: "Tóm lại....!Hôm đó là tớ không đúng, trừ bỏ cái việc kia, tớ còn có làm việc khác đắc tội với cậu hay không?"
Viên Duy hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, nhìn Tô Hữu Điềm hơi hơi nheo mắt lại.
Tô Hữu Điềm không khỏi cảm thấy cái loại ánh mắt này, tựa hồ muốn đem cô lăng trì, lại tựa hồ mang theo một cảm xúc không rõ ràng.


Cô rụt rụt cổ, bắt đầu nghĩ mà sợ, chẳng lẽ cô thật sự làm tội ác tày trời gì đắc tội anh rồi?
(#thgnao: lăng trì là một hình phạt tàn khốc thời xưa, người mắc tội bị chặt tay chân và xẻo thịt tới chết)
Viên Duy lấy lại tinh thần, nhanh chóng quay đầu: "Không có."
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Viên Duy cậy chân dài, một bước của anh bằng ba bước của cô mà liền biến mất ở hành lang.
"Này!"
Tô Hữu Điềm nhụt chí không theo nữa.

Cô nghĩ không hiểu, Viên Duy thật sự là ghét bỏ cô sao? Cứ một lúc lạnh xong lại một lúc nóng....
Cô thở ngắn than dài mà trở về phòng học.
Chỉ chớp mắt, liền đến kì kiểm tra khảo sát giữa kì.
Mã Tuệ cũng đã từng nói qua về việc này rồi, nhưng Tô Hữu Điềm không có để chuyện này ở trong lòng, cô cảm thấy kể cả chính mình không học hành gì, thì cũng có thể dựa vào kiến thức cấp ba hỗn loạn lúc trước thì chắc cũng đạt tiêu chuẩn được đi?
Sau khi tới trường thi, bài thi Ngữ Văn được phát xuống dưới, Tô Hữu Điềm lạnh lùng cười, cái vấn đề nhỏ này, làm sao có thể làm khó cô được?
Cô và Mã Tuệ thi ở cùng một trường.

Thời điểm lúc nghỉ ngơi, Mã Tuệ chạy tới hỏi cô: "Cậu làm bài thế nào?"
Tô Hữu Điềm cười đắc ý.
Mã Tuệ bật cười nói: "Xem ra cậu làm bài rất khá hả?"
Tô Hữu Điềm ho nhẹ một tiếng.
Mã Tuệ tấm tắc hai tiếng, rồi xoay người đi.
Tới thời điểm thi môn Toán Học, Tô Hữu Điềm vừa thấy đề, a! Cái này so với đề cô đã làm không khác lắm, đặc biệt đơn giản, còn không phải là trước tiên vẽ một đường thẳng sao?
Cô tràn đầy tự tin mà viết chữ "Giải".
Khi nghỉ ngơi giữa trưa, mấy đứa cùng lớp tụ tập thành một bàn ở nhà ăn, Cam Văn Văn nói: "Ài, câu bốn phần trắc nghiệm đề Toán, các cậu chọn A hay là chọn B đấy?"

Mã Tuệ nói: "Chọn A."
Tỉnh Lỗi nói: "Chọn B."
Tiền Lợi Viễn nói: "Tớ chọn B."
Cao Nhất Thành hỏi: "Rốt cuộc là chọn cái nào? Thịnh Hạ, cậu chọn cái gì?"
Tô Hữu Điềm giương miệng, chiếc đũa trong tay bang mà rớt xuống dưới một cái.
A hoặc B? Không phải là chọn C sao?
Cao Nhất Thành hỏi: "Tớ chọn A, cậu có phải cũng chọn A hay không?"
Tô Hữu Điềm miễn cưỡng đem cơm nuốt vào, cô ha hả cười nói: "Tớ chọn B cơ...."
Cao Nhất Thành thở dài một hơi: "Hai ta quá không ăn ý."
Tỉnh Lỗi hỏi:" Câu tiếp theo của câu Phu ai phi nghĩa nhưng mà dùng hề có phải là Ai phi thiện mà nhưng phục? hay không?"
Cam Văn Văn cười nói: "Tớ đây viết đúng rồi, sau đó còn đặc biệt nhìn lại một lần nữa cơ."
Tô Hữu Điềm đóng băng, có, có câu thơ này sao?
Tiếp theo, căn cứ vào đề bài, nhóm người tiến hành một cuộc thảo luận nhiệt liệt.
Tô Hữu Điềm toàn bộ cuộc thảo luận đều ôm đầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: "Tôi là ai? Đây là đâu? Bọn họ đang nói cái gì? Chúng ta làm chính là cùng một cái bài thi sao?"
Mã Tuệ nhìn dáng vẻ kia của cô, liền biết ngay sao lại thế này, cô nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi Tỉnh Lỗi: "Đúng rồi, không phải cậu và Viên Duy thi ở cùng một trường sao? Cậu có biết hắn làm bài như thế nào không?"

Tỉnh Lỗi nói: "Hắn là người đầu tiên nộp bài thi, mới lại tớ cũng không có hỏi hắn."
Cao Nhất Thành nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hừ một tiếng: "Mỗi lần đều là người nộp bài thi đầu tiên, có vẻ như câu nào hắn cũng đều làm được."
Tô Hữu Điềm nghe thấy tên Viên Duy liền lấy lại tinh thần, cô nghiêm túc nói: "Hắn là thật sự là câu nào cũng làm được."
Cao Nhất Thành nghẹn họng, hắn cười mỉa nói: "Được rồi được rồi, tớ đã biết là tớ không thể đề cập đến Viên Duy rồi, nhắc tới người ta là cậu liền lập tức bùng nổ."
Tô Hữu Điềm bĩu môi.
Buổi tối, cô thật sự là phiền lòng, liền bò lên trên tầng sáu, tầng này cơ hồ không có học sinh.
Tô Hữu Điềm dựa vào cửa sổ trên hành lang, nhìn không trung mà thở dài thật dài một hơi.
Xong rồi xong rồi, kiểm tra giữa kỳ lần này của cô toang thật rồi.....! Cũng không biết Trì Đức Thiệu sẽ trừng phạt cô như thế nào đây.

Nếu là lại đem cô và Viên Duy tách ra, thì chắc cô phải ở ngoài phòng học nghe giảng mất.....
Đột nhiên, cái mũi của cô ngửi được một chút mùi thuốc lá..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi