NGƯỢC NAM CHÍNH

Vào ngày chào đón tân sinh, Bạch Hãn Vũ nhìn thấy Đỗ Lam, không phải không giật mình.
 
Nữ sinh cao ráo, vẻ ngoài vẫn lãnh đạm như ngăn cách bản thân với người khác ở hai thế giới. Khác với lúc trước chính xa ánh mắt cô quạnh quẽ và nhiều thêm chút u buồn, mỗi khi bị đôi mắt lạnh nhạt đó nhìn, người ta rất tỏ mò rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
 
Bạch Hãn Vũ không đến chào hỏi.
 
Anh biết chuyện của Trần Hiểu Huy năm đó, tuy tài liệu vụ án được bảo mật nhưng bố của anh là đội trưởng đội cảnh sát, ngày đó ăn cơm ông có cảm thán mấy câu, lại kết hợp với đặc thù thân thể của cậu ấy và cả tin đồn nhảm nhí về cậu ấy ở trường học nên Bạch Hãn Vũ đã lờ mờ đoán ra sự việc.
 
Khi đó anh vừa thi đại học xong, chuẩn bị nghênh đón một cuộc sống mới nên chỉ cảm khái chút thôi.
 
Lại không ngờ, hiện tại gặp lại cô, anh không thể không than: cuộc đời có đôi khi thật kỳ diệu!
 
Anh lại lần nữa tò mò, tình cảm của thiếu niên kia dành cho cô mình vừa nhìn là biết ngay, vậy…..vậy tình cảm của cô thì sao?
 
Anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống đại học ngày càng thú vị.
 
Việc học ở đại học không coi là căng thẳng nhưng chuyện ở Hội học sinh thì khá nhiều.
 
Hết tiết, Bạch Hãn Vũ cầm sách giáo trình, tạm biệt bạn cùng phòng, vội vã chạy đến văn phòng của Hội học sinh.
Trên đường, anh vừa nhét giáo trình vào cặp vừa bước nhanh tới. Khóe mắt liếc sang ven đường, bỗng nhiên, anh dừng chân.
 
Một người thích một người, rốt cuộc là gì điều gì? Vẻ ngoài? Khí chất? Tính cách? Hoặc là ----
 
Chỉ vì trong giây phút gặp nhau, tia sét ái tình lập tức đánh trúng tim bạn?
 
Anh nhìn thấy cô gái kia đang ngồi xổm ở ven đường, cúi đầu chuyên tâm, chuyên tâm ngửi một đóa hoa dại, một đóa hoa dại màu vàng cam bình thường đến không thể bình thường hơn.
 
Cô không ngắt nó, chỉ an tĩnh ngửi, giống như nó là đóa hoa đẹp nhất trên thế giới này.
 
Gió nhẹ thổi qua, cô nheo mắt lại, toàn thân cảm thụ mùi hương của nó. Cuối cùng, cô vuốt v e từng cánh hoa, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng anh chưa bao giờ thấy….
 
Sau đó, cô lưu loát đứng dậy, không quay đầu lại, vững vàng tiếp tục đi về phía trước.
 
Anh giậm chân tại chỗ, thật lâu sau mới hoàn hồn.
 
Đỗ Lam, Đỗ Lam, Đỗ Lam…..
 
Hiện tại, anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?
 

Hòm thư ở cổng trường đã sớm không có ai dùng, nhưng ngày nào cô cũng đi lật xem. Bác bảo vệ thấy cô tới, lại nói: “Lại đến à.”
 
Bác cúi đầu tìm nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu.
 
Đỗ Lam gật gật đầu, mất mát xoay người về.
 
Bạch Hãn Vũ nhìn bóng dáng cô đơn của cô, trái tim như bị một con vật lông xù cào cào, mềm mại và ngưa ngứa.
 
Nếu cậu ta mang cho em sự cô đơn, vậy có phải anh có thể tới gần em không?
 
Đỗ Lam vẫn giống như trước, rất khó tiếp cận, cô không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào, mỗi ngày ngoài lớp học thì chỉ có ba địa điểm: thư viện, nhà ăn và ký túc xá.
 
Anh dùng thời gian gần nửa học kỳ để làm quen với bạn cùng phòng của cô, sau đó tìm cớ mời bạn cùng phòng của cô đi ăn cơm.
 
Đương nhiên Đỗ Lam không tới.
 
Anh cũng không thất vọng.
 
Có lẽ môi trường đại học khá tự do và cởi mở nên mọi người đã trút bỏ sự gò ép và bó buộc thời trung học, trở nên thành thục và bao dung hơn.
 
Đối mặt với điều khác biệt, không còn ghen ghét và bài xích đơn thuần nữa.
 
Bạn cùng phòng của Đỗ Lam là ba cô gái nhiệt tình, rộng rãi, tuy cô không trở thành bạn thân của ba người họ nhưng cũng coi như ở chung hòa hợp.
 
Không biết bắt đầu từ khi nào mà trong chủ đề tám chuyện mỗi ngày của các bạn cùng phòng nhiều thêm một người tên Bạch Hãn Vũ. Cô cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ mình từng nghe ở đâu. Huống hồ, cô không phải là người có lòng hiếu kỳ nặng, cho dù ngày nào bọn họ cũng treo tên người này bên miệng thì cô cũng chưa từng hỏi thăm.
 
Mãi đến một lần bạn cùng phòng đang gội đầu, nhờ cô giúp đưa tài liệu xuống lầu thì cô mới gặp người này.
 
Nam sinh kia đứng dưới ký túc  xá, dáng người cao ráo thẳng tắp, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, thấy cô đi ra thì lộ ra hàm răng trắng.
 
Cô đưa tài liệu cho anh ta.
 
Đối phương cười tiếp nhận.
 
Cô xoay người chuẩn bị về phòng ký túc xá thì nam sinh gọi cô lại, “Đỗ Lam, cảm ơn em.”
 
Đỗ Lam nhíu mày, “Sao anh biết tên tôi?”
 
“Chúng ta học chung trường cấp ba mà, em không nhớ sao?”
 
Đỗ Lam nghiêm túc suy nghĩ, “Không nhớ rõ.”

 
Tuy Bạch Hãn Vũ sớm có chuẩn bị nhưng trong lòng vấn thấy hơi thất bại, “Đại hội thể thao, Hồng Diệp Cốc, Bạch Hãn Vũ, nghĩ ra chưa?”
 
Vừa nghe anh ta nói thế, Đỗ Lam có chút ấn tượng, chính là nam sinh chạy tới bắt chuyện với mình.
 
Cô truy hỏi, “Sao anh biết tên của tôi?”
 
“Cấp ba anh đã biết rồi.”
 
Cô lại nghiêm túc quan sát hai mắt của anh ta, ánh sáng trong đôi mắt ấy quá quen thuộc. Vì tránh phiền toái, cô lập tức mở miệng: “Tôi không có hứng thú với anh, tôi đã có bạn trai rồi.”
 
Bạch Hãn Vũ cười thầm, cô vẫn như trước kia, cũng không nghĩ nếu nói như thế, vạn nhất đối phương phủ nhận có ý với cô thì cô sẽ mất mặt như nào, nhưng mà, anh thích kiểu người thẳng thắn như này, “Bạn cùng phòng của em không nói thế.”
 
Đỗ Lam nhíu mày, cũng đúng, ở trong mắt bọn họ, có đôi tình nhân nào mà không nấu cháo điện thoại, không hẹn hò, hơn nữa còn chưa bao giờ lộ mặt?
 
Bạch Hãn Vũ tiếp tục, “Anh chỉ muốn làm quen với em, dù sao chúng ta vừa là đồng hương vừa là bạn cùng trường, kết giao thêm một người bạn thì tương lai cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
 
Đã nói đến nước này thì cô cũng không thể phản bác, vì thế đành khẽ gật đầu, lại lần nữa xoay người vào trong kí túc xá.
 
Bạch Hãn Vũ đứng dưới lầu, không ngăn được nụ cười tươi trên môi, một hàm răng trắng dưới ánh mặt trời thiếu chút nữa lóe mù mắt người qua đường.
 
Bắt đầu từ hôm đó, Đỗ Lam bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của anh ta ở mỗi nơi cô tới, từ dưới kí túc xá, trên đường đến lớp, thư viện hay nhà ăn.
 
Nhưng mà lần nào anh ta cũng không dây dưa, chỉ là đến chào hỏi đơn giản, mỗi lần đối mặt với vẻ mặt tươi cười của anh ta là cô không thể nói nên lời phũ phàng.
 
Thời gian lâu dần, hai người coi như quen thuộc hơn.
 
Có khi tới thư viện không tìm thấy chỗ ngồi thì lại trông thấy anh ta ngồi vẫy tay với cô từ xa, bên cạnh là một cái ghế trống.
 
Anh ta cũng không làm phiền, biết cô không thích nói nhiều nên cũng sẽ không lải nhải, lần nào hai người cũng an tĩnh làm việc riêng.
 
Dần dà, Đỗ Lam cũng coi anh ta thành một người bạn bình thường.
 
Cuối học kỳ, Đỗ Lam thi được hạng nhất toàn khoa, đương nhiên học bổng thuộc về cô.
 
Trước khi tạm biệt, cô mời bạn cùng phòng đi ăn một bữa, bạn cùng phòng nhiệt tình mời cả Bạch Hãn Vũ tới.
 
Năm người đi ăn lẩu, Đỗ Lam không biết xây dựng bầu không khí tốt, Bạch Hãn Vũ bèn điều tiết không khí, thường kể một ít chuyện cười, chọc cho ba cô bạn cùng phòng cười ha ha liên tục.

 
Một bữa cơm, khách và chủ đều thoải mái.
 
Khi về kí túc xá, ba người kia cười thần thần bí bí, bỏ hai người lại rồi chạy về kí túc xá trước.
 
Đỗ Lam không đuổi theo, như vậy sẽ làm Bạch Hãn Vũ càng xấu hổ.
 
Hai người chậm rãi đi về trường học.
 
Bạch Hãn Vũ mở miệng trước, “Em định về như nào?”
 
“Tôi đã mua vé tàu hỏa.” Hiện tại từ đại học về nhà mất hơn 4 giờ xe.
 
Bạch Hãn Vũ cười cười, “Vậy là tốt rồi.”
 
Đưa cô về dưới kí túc xá, anh ta vẫy vẫy tay nhìn cô đi vào.
 
Đỗ Lam quay đầu nhìn anh ta, trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Dưới ánh đèn mờ nhạt, nụ cười tươi rói, môi hồng răng trắng của anh ta dần hòa làm một với thiếu niên kia.
 
Chỉ là, hiện tại thiếu niên kia đang ở đâu?
 
Hơi nóng trong mắt nhất thời không nhịn được mà muốn trào ra ngoài, cô lập tức bước nhanh lên lầu.
 
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Lam thu thập hành lý, một mình đến ga tàu hỏa. thời gian này ga tàu hỏa là một biển người tấp nập, một đường chen chúc lên xe, tìm được chỗ ngòi, cất balo, an tĩnh ngồi xuống ghế nghe nhạc.
 
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một gương mặt cười quen thuộc.
 
Là Bạch Hãn Vũ.
 
Anh ta đặt balo lên trên cái giá rồi ngồi đối diện cô, cười trầm ngâm nhìn cô.
 
Cô gỡ tai nghe xuống, hỏi: “Anh cũng đi xe này?”
 
“Đúng vậy, anh cũng mua vé trước, không ngờ khéo thế, chúng ta ở chung thùng xe. Anh đổi chỗ với chị gái bên kia.” Anh ta chỉ vào một phụ nữ trung niên ngồi sau họ ba hàng.
 
“À, rất khéo.”
 
Bạch Hãn Vũ cười, lấy trái cây ra đặt lên bàn, sau đó lấy ra một quyển sách để đọc, Đỗ Lam nhìn lướt qua, tên sách là  --- [ Sơn dương trầm mặc ].
 
Đỗ Lam đeo tai nghe, tiếp tục nghe nhạc.
 
Đột nhiên, di động rung rung, là một tin nhắn.
 
“Đỗ Lam, chắc hẳn bọn cậu được nghỉ đông rồi nhỉ? Trên đường trở về phải chú ý an toàn nhé. Tớ đang chiến đấu hăng hái, khắc khổ học tập ở trường, khi nào về đến nơi thì nhớ rút thời gian đi thăm tớ đấy nha, có cái gì cứ truyền lời
 
----- Lưu Lỗi.”
 

Bởi vì thành tích thi đại học không quá lý tưởng nên Lưu Lỗi lựa chọn học lại 1 năm, vẫn là ngôi trường trung học cũ, trực tiếp vào lớp học lại.
 
Nửa năm qua, thi thoảng hai người sẽ nhắn tin thăm hỏi nhau.
 
Cô cũng có lúc nghe được tin tức về cậu ấy từ miệng Lưu Lỗi.
 
Đỗ Lam trả lời một chữ, “Được.”
 
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông ở phương Bắc, đồng ruộng mênh mông bát ngát, cây cối trụi lủi và cỏ dại, gió Tây thổi qua, thổi bay một mảnh cát bụi, hiện ta một cảnh sắc mênh mông.
 
Tuy rằng Bạch Hãn Vũ cầm sách nhưng thực tế mắt vẫn luôn nhìn theo Đỗ Lam. Dáng vẻ nhìn ngoài cửa sổ của cô khiến lòng anh căng thẳng.
 
…….Cô lại đang nhớ đến ai?
 
Anh biết đáp án, vẫn luôn biết, nhưng anh lại cố tình xem nhẹ.
 
Đến trạm xe lửa đã là 12 giờ trưa, hai người đều chỉ đeo một balo, tránh thoát sự phiền não vì xách hành lý. Ra khỏi nhà ga, Bạch Hãn Vũ muốn đưa Đỗ Lam về nhưng Đỗ Lam cự tuyệt, anh không kiên trì nữa.
 
Đỗ Lam ngồi xe bus về tới nhà, ở nhà, Trình Ngọc Lan đã sớm làm xong cơm rồi.
 
Đồ ăn rất phong phú: thịt kho tàu, thịt xay xào cà tím, nấm hương nấu canh cải dầu, đều là món cô thích ăn. Trên bàn cơm, Trình Ngọc Lan vẫn than mãi cô gầy rồi, không ngừng gắp đồ ăn cho cô; Đỗ Đức Vĩ cũng thầm cảm thán con gái lớn rồi, càng ít nói hơn trước kia.
 
Ăn cơm xong, Đỗ Lam về phòng, phòng vẫn là dáng vẻ cũ, khăn ga màu lam và cái màn, tủ quần áo màu trắng và bàn học, không có đồ trang trí dư thừa, vô cùng đơn giản, sạch sẽ ngăn nắp.
 
Mặt bàn học không nhiễm một hạt bụi, có thể thấy Trình Ngọc Lan thường xuyên quét dọn. Cô kéo ngăn kéo thứ hai của bàn học ra, búp bê gỗ bên trong vẫn được xếp chỉnh tề.
 
Cô vuốt v e từng con một, nhiều năm qua, chúng nó đã bị cô vuốt v e sáng bóng tới nỗi có thể soi bóng người.
 
Kéo ngăn kéo đầu tiên ra, bên trong đặt một quyển notebook trơ trọi, mở notebook ra, không có ghi chú bất cứ thứ gì, chỉ kẹp một bông hoa dại màu vàng cam.
 
Bông hoa khô quắt dễ rách, cô cẩn thận cầm lên, đặt dưới mũi nhẹ ngửi, nhiều năm qua, thực tế nó đã sớm không còn mùi hương gì cả nhưng dường như cô vẫn ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt, y như mùi hương trên người cậu ấy.
 
** 
 
Giữa trưa hôm sau, cô đến trường học tìm Lưu Lỗi.
 
Giữa trưa tan học, đám học sinh chen chúc ùa ra cổng.
 
Hiệu sách cạnh trường vẫn bật bản nhạc cũ – [ Bản giao hưởng định mệnh ] của Beethoven.
 
Bản nhạc quen thuộc, cổng trường quen thuộc, cửa hàng quen thuộc, bộ đồng phục quen thuộc.
 
Những kí ức tươi đẹp và đau thương cùng dâng trào trong lòng cô.
 
Trong lúc hoảng hốt, hình như cô nhìn thấy chàng trai của mình mỉm cười, khập khiễng đi về phía mình……

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi