NGƯỢC TÀN VỢ YÊU: TỔNG TÀI XIN ĐỪNG HỐI HẬN

Chương 486

Sau khi sửa xong, Tô Lương Mặc đặt cuốn nhật ký vào túi đựng tài liệu, sau đó khoác chiếc áo vest, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi đi về phía cổng, vừa đi vừa nói với Lục Trầm: “Đi thôi”

Đi… đi? Đi đâu?

“Đi đâu cơ?”

“Tên quỷ đó chẳng phải muốn tôi tìm ra cậu ta hay sao?”

Tô Lương Mặc hờ hững nói: “Vậy thì đi” anh liếc nhìn Lục Trầm: “Tìm cậu ta”

Hả?

Quyết định có hơi vội vàng quá rồi không? Nói đi tìm là đi tìm?

“Sao, không ai biết tên quỷ đó ở đâu? Ở nước Z, hay ở nước ngoài? Thành phố nào? … Cậu cứ thế mà đi tìm ư?” Lục Trầm vội vã đuổi theo: “Hơn nữa, nếu như cậu đi, thì ai sẽ xử lý chuyện trong công ty?”

Tô Lương Mặc đi đăng trước cuối cùng cũng dừng lại, quay sang nhìn Lục Trầm: “Vì vậy cậu định ở lại giúp tôi xử lý chuyện công ty?”

“Hả?…” Có chết anh cũng không làm: “Đi! Đi ngay lập tức!”

Cả hai trực tiếp vào thang máy xuống hầm gửi xe rồi nhanh chóng lên xe. Tô Lương Mặc đăm chiêu suy nghĩ, đôi môi mỏng chậm rãi phân tích: “Không thể ở nước ngoài được.

Bưu kiện đó được gửi bởi một công ty chuyển phát nhanh có quy mô nhỏ ít người biết đến, vì vậy không thể nào có khả năng mở rộng quy mô ra ngước ngoài được. Ngoài ra, tôi nghe thấy tiếng sóng biển cùng với tiếng hải âu qua điện thoại, đó chắn chắn phải là một thành phố dọc bờ biển.” Nói đến đây, Tô Lương Mặc dừng lại, quay sang liếc nhìn Lục Trầm: “Còn nữa, cảm ơn cậu vì đã kéo dài thời gian giúp tôi.”

“Hửm?… Có ý gì?”

Người đàn ông khẽ cong môi: “Khi cậu cùng tên đó nhắn tin qua lại cho nhau, tôi đã lặng lẽ tìm ra được địa chỉ ID của hắn. Nhưng tên kia cũng coi như lợi hại.”

… Lục Trầm không biết phải nói gì, anh chọn cách im lặng … Cậu ta đã làm từ lúc nào cơ chứ? Thật điên rồ! Ấy vậy mà anh không phát hiện ra bất kỳ điều gì cả!

Quả nhiên, có thể là kẻ thù với Tô Lương Mặc, đều là một lũ không bình thường! … À không, chỉ có tên quỷ đó và Tô Lương Mặc mới bất thường!

Chiếc xe dừng lại trong nơi đậu xe của sân bay. Đồng thời lúc đó tin nhắn từ Vân Đồ gửi đến: Hạ Môn Hạ Môn…?

Một nơi vô cùng đẹp đẽ nha!

Tô Lương Mặc nhướng mày: “Lục Trầm, đi”

Máy bay ngay lập tức cất cánh rồi đáp xuống thành phố Hạ Môn không lâu sau đó.

Bật nguồn điện thoại, chắc hẳn Vân Đồ đã gửi tin nhắn đến rồi.

Nhìn vào địa chỉ trên màn hình điện thoại, Tô Lương Mặc mỉm cười.

Bên ngoài sân bay của thành phố Hạ Môn, một chiếc Bentley đen sang trọng đã đợi ở đó từ lâu. Người lái xe với mái tóc hoa râm nhanh chóng bước xuống xe, cúi đầu một cách trịnh trọng: “Ông chủ”“

Sau khi lên xe, Tô Lương Mặc đưa cho người lái xe địa chỉ.

Tài xế vốn là người vốn là người bản địa nên đã quá đỗi quen thuộc với địa hình nơi này. Một tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở bãi biển.

Đây là nơi dành cho những gia đình thượng lưu, vô cùng giàu có của thành phố, nhìn qua chỉ có vài căn biệt thự ở đây mà thôi. Khoảng cách giữa mỗi căn khá xa, tâm nhìn vô cùng đẹp.

Từng cơn gió mang hơi thở mặn chát của biển cả.

Đôi chân dài rắn chắc của người đàn ông chậm rãi bước xuống, rồi tiến về phía căn biệt thự trước mặt.

Đây là một căn biệt thự theo phong cách châu Âu sang trọng với màu xanh của biển làm chủ đạo, đem lại một cảm giác vô cùng thư giãn và tự do.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi