NGƯỜI 2D ÔNG TRÙM NUÔI BA NĂM CHẠY RỒI

Thấy Tạ Kiều thả lỏng, chúng thần lùn càng gắng sức quơ rìu: "Mau thả thằng nhóc nhà chúng tôi ra."

Lúc này Tạ Kiều mới hiểu, ra là các bậc phụ huynh tới cửa đòi người: "Tôi không bắt cậu ấy." Cậu và thần lùn nhỏ là đôi bên cùng tình nguyện.

Thủ lĩnh thần lùn cao nhất trong đám, cao đến cẳng chân cậu, phẫn nộ chất vấn: "Vậy sao Gary bé nhỏ lại ở chỗ cậu!"

Thần lùn thở phì phò xông vào trại chăn nuôi, thần lùn nhỏ nhìn thấy đám chú bác, lập tức mừng rỡ chạy ra khỏi buồng giam.

Thủ lĩnh thần lùn quan sát gian phòng của nó khắp một lượt, rồi quay sang ôm thần lùn nhỏ: "Bé con tội nghiệp của ta ơi, nếu chúng ta không vượt qua muôn trùng gian khổ lần theo mùi cháu tìm được đến đây, thì không biết cháu sẽ bị con thỏ tai cụp này giam cầm bao lâu nữa."

Nói đoạn, thủ lĩnh thần lùn ngẩng phắt đầu, vận sức mà trừng mắt với Tạ Kiều.

Tạ Kiều: ... Không cần cố gắng đến vậy đâu

Cậu đang định giải thích thì một thần lùn trong đám đã cười khẩy nói: "Chẳng lẽ cậu muốn nói Gary bé nhỏ tự mình đi với cậu sao?"

Thế rồi nó kiêu ngạo ưỡn ngực: "Ai ai cũng biết thần lùn chúng ta là sinh vật sống theo bầy, một thần lùn sẽ không bao giờ rời khỏi tộc của mình từ khi sinh ra đến khi chết đi, dù sức mạnh của một thần lùn đơn lẻ không lớn, nhưng một bầy thần lùn thì lại có trình độ sản xuất sánh ngang với khoa học kỹ thuật của loài người..."

Dựa vào giọng điệu hùng hồn mà truyền cảm của mình, thần lùn nọ bắt đầu rao giảng lịch sử phát triển đầy gian khổ của bầy đàn, có mấy thần lùn da xanh còn cảm động đến rưng rưng khóe mắt.

Tạ Kiều nghe cũng thấy rất cảm động, chẳng qua vẫn lên tiếng ngắt lời: "Nhưng đúng là Gary chủ động theo tôi."

Thần lùn nhỏ được thủ lĩnh thần lùn ôm trong lòng gật đầu minh họa.

Nhất thời, trại chăn nuôi trở nên vô cùng yên tĩnh, thả kim xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh.

"Chắc chắn cậu ta đã lừa dối cháu." Thủ lĩnh thần lùn nói, "Có phải cậu ta hứa hẹn cho cháu rất nhiều vàng bạc châu báu không? Thần lùn cũng là sinh vật, mà sinh vật thì rất khó chống lại cám dỗ tiền tài, chuyện này không mất mặt."

Thủ lĩnh thần lùn cố gắng nói năng hòa ái, để thần lùn nhỏ có thể trả lời câu hỏi một cách thành thực.

Thần lùn nhỏ nhìn Tạ Kiều, Tạ Kiều ra hiệu cứ yên tâm, đoạn ôn hòa mở miệng: "Cậu ấy không bị tiền vàng cám dỗ."

Thủ lĩnh thần lùn thở phào, bé con tộc mình không bị cám dỗ, mà chỉ bị lời ngon tiếng ngọt dụ đi, điều này cũng không có gì là mất mặt đối với một đứa trẻ.

Ai ngờ ngay sau đó, Tạ Kiều lại nói: "Cậu ấy chỉ không chống lại được cám dỗ từ một củ cà rốt mà thôi."

Thủ lĩnh thần lùn: ??!

Thần lùn nhỏ lập tức trốn thoắt sau lưng Tạ Kiều.

Tạ Kiều che cho thần lùn nhỏ, nhưng vẫn bị thủ lĩnh thần lùn túm ra, không biết một sinh vật cao đến bắp chân cậu lấy đâu ra nhiều sức mạnh đến thế.

Mất mặt trước người ngoài, thủ lĩnh người lùn nổi giận với thần lùn nhỏ: "Cháu còn nhớ rõ thân phận của mình đấy chứ? Cháu là thành viên của đội tiên phong quang vinh, phụ trách đi tìm Vực Sâu cho đại đế Augustine, đây là sứ mệnh của tộc chúng ta."

"Cháu không quên." Thần lùn nhỏ lí nhí cãi lại, thế rồi nó vào phòng lấy khung đĩa bay chế tạo từ xác người máy, "Cháu vẫn luôn nghiên cứu đĩa bay, đây đã là phiên bản thứ hai sau khi sửa đổi rồi."

"Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, Vực Sâu sao có thể ở trên trời được cơ chứ?"

Bầy thần lùn loi choi bắt đầu nhao nhao tranh cãi, Tạ Kiều nghĩ bụng, đúng là một cuộc tranh chấp học thuật không nhượng bộ.

Thế nên thần lùn nhỏ mới rời khỏi tộc, tự mình chế tạo đĩa bay, và gặp cậu sau khi đĩa bay nổ.

Quỷ vương bị chúng thần lùn đánh thức, hắn dụi mắt ngồi dậy, cánh đen vẫn khép.

Arcus chế giễu: "Đội tiên phong? Chuyện từ kiếp nào rồi, bọn bây không biết Augustine đã bị người ám sát từ lâu rồi à?"

"Không đúng, không thể nói là người." Arcus liếc nhìn hồn ma, lời nói ám chỉ.

Hồn ma gần như trong suốt run rẩy, rúc mình vào góc gian phòng.

"Sao bệ hạ có thể chết được?" thủ lĩnh thần lùn đến gần Arcus, "Ngài ấy là người mạnh nhất trên đời, ngài ấy giúp chúng ta thoát ra khỏi lòng đất, sinh sống dưới ánh mặt trời."

"Thích tin không thì tùy."

Arcus không quan tâm đám sinh vật cấp thấp, bọn chúng quá yếu, nên đã đánh mất một phần trí nhớ.

Ký ức của chúng thần lùn mắc kẹt tại thời kỳ đế quốc hưng thịnh nhất, vẫn tưởng mình chưa tìm được Vực Sâu cho Augustine, cũng tưởng Augustine chưa chết, sống hoàn toàn trong quá khứ.

Nghe được lời Arcus, thủ lĩnh thần lùn bỗng ôm đầu: "Hình như tôi đã quên mất chuyện gì."

"Một chuyện gì đó vô cùng quan trọng."

Khi nó ngẩng đầu, nước mắt đã nhạt nhòa, nhưng thủ lĩnh thần lùn vẫn lau khô nước mắt, khẳng định: "Chúng tôi phải tìm được Vực Sâu vì bệ hạ."

Dù không hề mong muốn, nhưng thần lùn nhỏ vẫn bị thủ lĩnh thần lùn xách ra khỏi trại chăn nuôi, nó hướng ánh mắt tội nghiệp cầu cứu Tạ Kiều.

Tạ Kiều đuổi ra đến cửa, nhìn chúng thần lùn sắp biến mất trong bóng tối, chần chừ hỏi: "Các ông đã có tin tức gì về Vực Sâu chưa?"

Thủ lĩnh thần lùn xoay người, vẻ mặt cảnh giác.

"Tôi muốn nói là——" Tạ Kiều hơi ngừng lại, "Nếu các ông không có đầu mối, thì có lẽ tôi biết Vực Sâu ở nơi nào."

*

Tám giờ sáng mới là lúc thức giấc của một thành phố sống chậm như Biên thành, các quán ăn mịt mù khói lửa, xen kẽ tiếng quát tháo đặc giọng Biên thành của chủ quán.

Ba người Hạ Giản, Lý Trạch và Ngu Hàn Sinh đang ăn quẩy chấm sữa đậu nành trong tiệm sửa điện thoại, Hạ Giản thì đang không ngừng theo dõi lượng đặt hàng trên mạng.

Số đơn đặt hàng Aurora đã vượt qua kỳ vọng của tất cả mọi người trong bộ phận nghiên cứu, chưa tới một ngày đã đột phá con số một trăm nghìn.

Ấy là còn chưa bao gồm doanh số từ cửa hàng truyền thống, hôm qua, chủ yếu là người già tràn vào cửa hàng truyền thống mua đồ, họ không biết các hãng robot khác, chỉ biết khoa học kỹ thuật họ Ngu, mà ra tay trả tiền cũng rất hào phóng.

Hạ Giản xem xong doanh số mới tắt điện thoại tập trung ăn uống.

Ngu Hàn Sinh thì vừa nhìn điện thoại vừa ăn.

Trong màn hình, Tạ Kiều hóa nguyên hình xuống bể bơi nghịch nước.

Đầu tháng năm chưa chính thức vào hè, vốn dĩ cậu không định bơi sớm, nhưng sau khi chỉ cho đội quân thần lùn vị trí cậu rơi xuống trong phòng khách, chúng thần lùn bắt đầu cầm cuốc xẻng đi đào hang hốc.

Tiếng đào khoét ồn ào khắp tầng một, chúng thần lùn còn hô hoán liên hồi, cậu không chịu nổi, phải trốn lên tầng hai tị nạn.

Linlin cũng xuống bơi cùng, cô bé vô cùng thích nước, đuôi cá màu bạc hắt sáng lấp la lấp lánh, cô bé thổi nhẹ một hơi, nước trong bể chậm rãi dâng lên thành bục ván nhảy cầu cao ba mét.

Cô bé bơi lên ván nhảy, nhảy xuống đánh cái ùm, ván nước bị nén cực chặt, phẳng lặng, chỉ khe khẽ rung rinh.

Linlin thân thiết cọ đầu lên bộ lông thỏ, đoạn dùng chóp đuôi chỉ chỉ lên trên, tỏ ý muốn Tạ Kiều chơi thử.

Ít khi được thấy Linlin ngỏ ý nguyện, thế nên một con thỏ ướt nhẹp như bị trọc lông run lẩy bẩy bơi qua, sau đó được một cột nước phun thẳng lên bục nhảy cao chót (ba) vót (mét).

Nhìn làn nước trong veo thấy đáy, thỏ tai cụp bé bỏng không thể ngừng run, cậu bỗng hối hận vì đã nhận lời Linlin, nhưng mà đã đến tận nơi rồi...

Thỏ tai cụp run giọng hỏi: "Ngu tiên sinh, anh có thể nói vài lời động viên em được không?"

Ngu Hàn Sinh đã đến văn phòng, hắn ngồi trên ghế, chăm chú nhìn thỏ tai cụp một hồi, sau đó mở máy tính, tra cứu nội dung liên quan.

Một lát sau.

Tạ Kiều nghe thấy Ngu tiên sinh lên tiếng.

"Thất bại là mẹ thành công."

"Thành công đến từ thất bại."

"Người khôn ngoan cần biết đối diện với thất bại."

Tạ Kiều: ...

Bỏ qua việc câu nào câu nấy đều giống tra bừa trên mạng ra, thì tại sao toàn nói về thất bại thế? Cậu uyển chuyển cất lời: "Ngu tiên sinh, không cần đọc nữa, em được động viên rồi." Đọc nữa là chân cậu mềm nhũn ra luôn.

Cuối cùng Ngu tiên sinh cũng không nói nữa.

Thỏ tai cụp bé bỏng chuẩn bị tâm lý xong xuôi, hít một hơi thật thật là sâu, an ủi mình chỉ là nhảy cầu thôi mà, chả có gì phải sợ cả.

Ngu Hàn Sinh tắt giao diện tra cứu, nhìn thỏ tai cụp đứng bất động cả ngày trên ván nhảy, cuối cùng nằm bẹp xuống ván, tròn trùng trục mà tuột từ ván xuống nước.

Cự xà nhếch khóe miệng như đã quá quen.

Thỏ tai cụp tiếp nước phát ra âm thanh vô cùng hoành tráng, nước còn văng lên rõ là cao, nhưng cậu vẫn không tự biết mình, mà lại hô to đầy phấn khích: "Em xuống được rồi!"

Cứ như đòi khen thưởng.

Ngu Hàn Sinh cụp mắt, vào cửa hàng, chọn mục trang sức, thuần thục bấm mua.

Thỏ tai cụp đang bơi lội thì bỗng, một huy chương vàng thắt dây lụa đỏ được đeo lên cổ cậu.

Tạ Kiều sửng sốt mấy giây, có phải vì Ngu tiên sinh cảm thấy cậu nhảy cầu rất ngầu không? Kỳ thực cậu nhảy cũng tàm tạm hà.

Nhưng thỏ tai cụp vẫn vui vẻ nhận lấy.

Linlin bên cạnh nhìn món đồ đột ngột xuất hiện trên cổ Tạ Kiều, bần thần suy tính không biết có thể ăn không.

*

Bơi chán, Tạ Kiều giao Linlin cho succubus, mình thì vào bếp nấu cơm, do có đoàn đội thần lùn nên cậu đã làm thêm không ít.

Hè dần đến, cậu cũng dần mất hứng thú ăn.

Cậu lấy tôm hùm đất từ tủ lạnh, thả vào nước rửa qua hai lần, xong xuôi lại bỏ muối ngâm thêm chốc lát.

Sau hai tiếng đồng hồ cậu mới chính thức bắt đầu sơ chế, rửa sạch mình tôm, rút chỉ tôm, tách vỏ lưng, đặt tôm vào đĩa.

Tiếp theo đun sôi dầu trong chảo, phi thơm ớt khô, bỏ thêm tương đậu biện Tứ Xuyên, gừng, tỏi, rồi cho tôm hùm đất vào xào tới khi vỏ đuôi tôm biến đỏ.

Cuối cùng cho hương liệu, hoa tiêu, nêm nước tương, muối, đường vừa ăn, đảo đến khi nước sốt sệt lại là có thể bắc chảo ra.

Mùi thơm từ bếp bay thẳng đến trại chăn nuôi, Ni Ni bay vào bếp, nhìn hai chậu tôm hùm đất đầy ụ mà mắt không chớp lấy một lần.

Tạ Kiều gắp cho nó một con.

Ni Ni lập tức ôm tôm hùm đất, mút một cái, mình tôm thấm đẫm nước sốt, hương vị đậm đà.

Nó cắn đầu tôm, thịt tôm tươi non, nếm được vị cay ngọt tê tê trong khoang miệng, nó cảm giác hơi cay sắp bốc khói trong đầu, nhưng vẫn ôm dính tôm hùm không thả.

Tạ Kiều đưa thức ăn vào trại chăn nuôi, mọi người đều ăn ngấu nghiến, nhưng đến khi cậu đưa một chậu cho chúng thần lùn, thủ lĩnh thần lùn lại cao ngạo từ chối: "Thần lùn chúng tôi có đồ ăn của mình, không ăn đồ ăn của người khác."

Tạ Kiều nhìn món bánh đất trong tay thủ lĩnh thần lùn, vô cùng ngờ vực chỉ có thần lùn mới có thể ăn loại bánh này, cậu mà ăn đất thì chắc chắn sẽ chướng bụng cho xem.

Tuy nhiên Tạ Kiều không ngờ, cậu đang chuẩn bị cầm chậu tôm hùm từ dưới đất lên, thì tất cả thần lùn trừ ngài thủ lĩnh đều thoăn thoắt vọt qua chia phần, rồi cũng lại thoăn thoắt chạy về chỗ cũ.

Thủ lĩnh thần lùn: ... Bọn mi là quân đoàn kém nhất ta từng dẫn dắt

Tạ Kiều thầm nghĩ, thần lùn quả là những sinh vật tay thành thật miệng cố chấp.

Không biết cậu có thể thu phục được nhóm thần lùn cấp S này không đây nữa.

*

Mèo Mun là đội trưởng đội bảo an trong xưởng chế tạo robot, nhờ vóc người lực lưỡng, các bảo vệ khác đều rất phục hắn ta, cứ đến buổi trưa hắn sẽ dẫn theo một đám mèo choai choai, đi giám sát lãnh địa xung quanh nhà máy giúp Ngu Hàn Sinh.

Bỗng nhiên, hắn ta nhìn thấy có vật chuyển động bên cạnh thùng rác, hắn vội vàng qua xem, đá văng thùng rác, chỉ thấy một người đầu tóc bù xù mặt mày bẩn thỉu lẩy bẩy co rúc thân mình.

Biên thành giờ đã là một thành phố văn minh, vậy nên Mèo Mun chưa thấy người túng vậy bao giờ, hắn ta bố thí cho đối phương một hộp thức ăn cho mèo, rồi dẫn đám mèo nhỏ rời đi.

Rất lâu sau khi hắn rời đi, người nọ mới run rẩy cầm hộp đồ ăn dưới đất, ăn ngốn ngấu, như chưa từng được ăn một bữa no nào.

Buổi chiều, Lý Trạch và Ngu Hàn Sinh ra khỏi văn phòng.

Cậu ta nhìn rắn chín đầu thản nhiên đi theo ăn chùa mà thở dài, chuẩn bị chọn một hàng ăn đại.

Cậu ta chưa đi được mấy bước đã bị một người đi giày da khoác âu phục cản đường, rồi khách sáo đưa cho cậu ta một tấm danh thiếp: "Anh là anh Lý phải không, không biết anh có thời gian rảnh..."

Ngu Hàn Sinh liếc nhìn danh thiếp, đối phương là người của Weizhou.

Weizhou đứng ngồi không yên, đến moi người.

Ngu Hàn Sinh hoàn toàn bình thản.

Lý Trạch thấy Ngu Hàn Sinh không ý kiến, dứt khoát gật đầu: "Rảnh."

Đối phương thở phào, mời Lý Trạch và Ngu Hàn Sinh cùng đến nhà hàng đắt nhất Biên thành dùng bữa, đến nơi còn gọi toàn món nổi danh của nhà hàng, lấy cớ đi vệ sinh vào trả tiền trước.

"Weizhou sản xuất robot đã gần hai chục năm, nói không khoa trương, đây cũng là công ty dẫn đầu ngành công nghiệp robot trong nước." Người đàn ông mở miệng nói bóng gió.

"Weizhou là một công ty tốt."

Lý Trạch cũng không phủ nhận, có thể nói Weizhou là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của khoa học kỹ thuật họ Ngu ở thị trường trong nước.

Người đàn ông đang định mời Lý Trạch tới Weizhou, ngẩng đầu lại liếc thấy Ngu Hàn Sinh, bèn tạm dừng câu chuyện: "Không biết anh đây là..."

Lý Trạch tin tưởng cậu ta như vậy, chắc hẳn phải là thành viên nòng cốt trong đội ngũ nghiên cứu, nếu được, chưa biết chừng có thể cùng đào tới Weizhou.

Hắn ta nghĩ đến đây, lại nghe Lý Trạch hào sảng nói: "Giới thiệu với anh, đây là giám đốc Ngu."

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng ngước mắt.

Người đàn ông: ??!! Sao giám đốc công ty họ Ngu lại nhận lời đi ăn cơm cùng vậy?!

Hắn ta không tin công ty đối thủ bần đến nỗi phải ăn ké cơm của nhân viên như thế này, hắn ta cứ như bị làm nhục gì ghê gớm lắm, lập tức đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Lý Trạch nhìn theo bóng lưng người đàn ông, thở phào, tạm thời Weizhou sẽ không tìm mình nữa.

Sau khi người của Weizhou rời đi, Ngu Hàn Sinh lại đeo tai nghe, vừa nhìn điện thoại vừa ăn cơm.

Cách đó không xa, một đôi chim cu đang ngồi âu yếm.

"Anh bón em ăn đi mà."

"Được rồi được rồi."

Ngu Hàn Sinh nghe tiếng nhìn qua, mày khẽ nhíu.

Lý Trạch thầm nghĩ đeo tai nghe rồi mà vẫn nghe được, làm gì thính dữ, lại thấy sắc mặt Ngu Hàn Sinh lạnh giá, cậu ta lo lắng cho sự an toàn của cặp tình nhân kia, vội vàng nhỏ giọng nói: "Đồi phong bại tục." Mắng tí rồi bỏ qua đi nhỉ.

Ngu Hàn Sinh hờ hững gật đầu, may cũng chỉ nhìn qua rồi dời mắt, ấy vậy mà Lý Trạch đã ướt đẫm mồ hôi lưng.

Trong điện thoại, Tạ Kiều nằm uể oải trên giường.

Tháng năm đã xuống bể bơi, cậu đánh giá sức đề kháng của mình cao quá, trán cậu hơi nóng, khả năng là phát sốt rồi.

Đầu óc cậu mơ mơ màng màng, còn không có sức xuống giường rót nước, chỉ muốn nằm rũ trên giường mà thôi, cậu nói bằng âm mũi: "Ngu tiên sinh, anh có thể rót cho em một cốc nước được không?"

Không ai trả lời.

Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh hơi khựng lại, khẽ khàng cụp mắt, lia màn hình sang phòng khách, bấm vào cây nước.

—— bạn xác nhận rót nước sao?

Hắn chọn xác nhận.

Tạ Kiều thấy một cốc nước đang lững lờ trôi đến trước mặt, cậu đang định cảm ơn, thì ngay kế đó——

Cằm cậu đã bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy, một tay khác mớm cậu uống nước, còn không quên lau nước tràn ra mép, mớm nước một cách đồi phong bại tục dị thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi