Tạ Kiều vuốt xuôi trái tim kinh hãi, gõ liền tù tì một đoạn tin nhắn.
---- Ngu tiên sinh, có phải ngài đang... đùa thôi không? Hình như chúng ta chưa gặp mặt bao giờ mà, huống hồ là kết hôn thành bạn đời ấy.
Sổ hộ khẩu của cậu vẫn nằm ngay ngắn trong ngăn kéo kia kìa.
Hơn nữa bọn họ còn chưa gặp mặt bao giờ, nếu mà kết hôn thật, Tạ Kiều vuốt cằm một cái, không nhịn được nhớ lại tình huống quen thuộc trong truyện tranh đam mỹ.
Nhất định là Ngu tiên sinh sẽ có anh bạn bạch nguyệt quang cầu mà không được, bạch nguyệt quang lại tình cờ đã qua đời, mà cậu cũng tình cờ giống bạch nguyệt quang y như đúc, còn đang tình cờ định lấy thân báo đáp công ơn cứu mạng...
Dừng! Thế này thì gay quá.
Tạ Kiều vội vàng phủi phủi đầu.
Chắc gì đã là bạn đời trên khía cạnh tình yêu hôn nhân, bạn đời chỉ cần sinh hoạt bên nhau thôi mà nhỉ, biết đâu lại là tri kỷ trong công việc hoặc du lịch chẳng hạn.
Sao chưa gì cậu đã nghĩ đến khía cạnh bạn đời kết hôn luôn rồi chứ.
Tạ Kiều lấy làm xấu hổ vì suy nghĩ của mình, xóa dòng tin vừa ghi mà chưa gửi, rồi gửi đi một tin nhắn khác.
---- Vậy về sau chung đụng vui vẻ ạ.
Mãi không nhận được câu trả lời.
Nhưng Tạ Kiều lại thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không phải bạn đời kết hôn, Ngu tiên sinh đối xử với cậu rất hững hờ, còn không có hứng trò chuyện lâu với cậu.
Nghĩ đến đây, cậu bước vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.
Xác nhận đã đóng chặt cửa phòng, cậu mới đến trước giá sách, len lén lôi mấy quyển truyện tranh giấu dưới cùng ra, dù cậu đọc truyện tranh đam mỹ, nhưng cậu biết cậu là trai thẳng, ừm... cái loại mà thẳng tuồn tuột ấy.
Thỏ tai cụp bé bỏng phấn khích giở một trang truyện.
*
"Bạn đời của bạn không nhận được hồi âm của bạn."
"Cậu ấy hồi hộp chạy vào phòng đọc sách."
"Cậu ấy lấy sách dưới đáy tủ ra, bạn có thể bấm để kiểm tra."
Ngu Hàn Sinh bấm kiểm tra, nhìn thấy tên sách xong hắn hơi híp mắt.
----- [Xuyên thành vợ yêu bỏ trốn của tổng tài bá đạo], [Một giấc ngủ dậy tôi lên nhầm giường ai], [Sau khi lén lút kết hôn với idol tự dưng tôi hot] ...
Hắn cảm giác không phải sách gì đứng đắn.
Cự xà nhìn chằm chằm con thỏ tai cụp bằng ánh mắt nhiều ẩn ý, còn bé tí đã biết tìm tòi [Khoa học sinh sản của loài thỏ], cũng không phải một con thỏ gì đứng đắn.
Tuổi này nên đọc sách chính trực hơn.
Hắn liếc nhìn kệ sách, đặt cuốn [nghiên cứu loài rắn] lên một vị trí bắt mắt.
Tạ Kiều đọc xong cuốn truyện lại cất trở về vị trí áp đáy, khi ngồi dậy, đột nhiên phát hiện ngay vị trí trung tâm xuất hiện một quyển [Nghiên cứu loài rắn] vốn luôn bị nhét đáy hòm.
Cậu suýt thì bị hù chết.
Cậu sợ rắn nhất trần đời, nếu không phải bố nuôi dặn cậu phải hiểu về khắc tinh của mình, thì ngay cả chữ 'rắn' cũng sẽ không có cơ hội xuất hiện trong nhà cậu.
Tạ Kiều nhắm mắt ném [nghiên cứu loài rắn] vào thùng rác.
Sắc mặt Ngu Hàn Sinh tức thì rét lạnh.
---- Ghét rắn?
Hắn gõ bàn phím khá là lóng ngóng, đúng lúc định gửi đi thì thấy một dòng thông báo hiện lên giữa màn hình.
"Không đủ tiền xin hãy nạp thêm!"
Hắn bình tĩnh liếc nhìn tài khoản.
0 đồng vàng.
*
Mấy ngày tiếp theo, công cuộc quang hợp nhân tạo của tinh linh cho thấy hiệu quả khá rõ, chậu dâu tây ỉu xìu cậu ôm tới đã bắt đầu kết trái luôn rồi.
Cậu hái một đĩa dâu tây nhỏ.
Quả không lớn lắm, nhưng đỏ mọng, thịt đầy, liếc qua thôi đã thấy thèm rỏ dãi.
Ni Ni nhìn chậu hoa trước phòng, nó vẫn còn yếu, chỉ có thể chăm sóc hoa cỏ trong phạm vi nhỏ, tốc độ phát triển cũng không nhanh.
Nó chậm rãi gục đầu xuống.
Nhưng nó không ngờ, Tạ Kiều còn chia cho nó hơn nửa đĩa dâu tây: "Của em đây."
Ni Ni ngây ngốc: "Đã ăn bữa hôm nay rồi."
Tạ Kiều mở cửa buồng, đặt đĩa xuống đất, "Không có em thì chậu dâu này không sống được, nên đây là phần thưởng em xứng đáng nhận được, em tuyệt vời lắm."
Người chăn nuôi mới tới khen nó tuyệt vời.
Ni Ni ngẩng đầu, đây là lần đầu nó được khen, cặp mắt nó sáng bừng lấp lánh.
Tạ Kiều nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của nó, bèn hỏi: "Có thể cho anh biết tên của em không?"
Tinh linh khựng lại.
Cậu vốn cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ hỏi theo thông lệ mà thôi, ai ngờ tinh linh lẩm bẩm một tiếng, đoạn lí nhí đáp: "Ni Ni."
"Chào em, Ni Ni."
Tạ Kiều điền tên Ni Ni lên sổ tay chăn nuôi, đồng thời tranh thủ hỏi vấn đề thứ hai: "Vậy thì chủng tộc của em là gì?"
"Tinh linh hắc ám."
"Em thích nhất thứ gì?"
Tinh linh ấp a ấp úng: "Thịt bò anh làm."
...
Cậu ghi chép xong trang đầu sổ tay, Ni Ni trả lời hầu hết mọi câu hỏi cậu đặt ra, suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, báo cáo rành mạch đến cả kỹ năng và nhược điểm.
Nếu không phải vì thái độ của Ni Ni với cậu vẫn rất lạnh nhạt, thì cậu đã tưởng hai người bọn họ đã làm bạn từ lâu.
Tuy nhiên cũng hoàn thành được trang đầu sổ tay chăn nuôi, cậu đang tiến đến gần ngày được rời khỏi đây, thế nên trên đường vào nhà cậu đã vô cùng vui vẻ.
Cậu muốn chia sẻ niềm vui với ai đó, nhưng trong nhà cậu lại chẳng có người thứ hai.
Cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhớ đến Ngu tiên sinh, liền đặt đĩa dâu xuống bàn, gửi cho Ngu tiên sinh đã lâu không liên lạc một tin nhắn.
---- Tôi không có gì để tặng ngài, chỉ có ít dâu tây tôi trồng để trên đĩa, mong ngài có thể nhận món quà nho nhỏ ấy, không biết liệu ngài có thích ăn không?
*
Từ khi Tạ Kiều nhắm mắt ném cuốn [nghiên cứu loài rắn] vào thùng rác, cự xà cũng không đụng đến điện thoại nữa, hắn lặng lẽ ngủ đông dưới lòng đất âm u.
Mấy ngày sau, hắn mới mở điện thoại lên lần nữa.
Màn hình nhảy ra thông báo mới.
"Bạn đời của bạn đã trồng được dâu tây!"
"Cậu ấy hoàn thành trang đầu tiên của bản báo cáo chăn nuôi!"
"Cậu ấy tặng bạn dâu tây trong tâm trạng thấp thỏm vì không biết bạn có thích không, bạn có muốn nhận không?"
Ngu Hàn Sinh chưa từng ra khỏi lòng đất, hắn không biết rất nhiều điều, ví dụ như dâu tây, đối với hắn đây chỉ là món đồ vô nghĩa.
Huống hồ, lại còn cách lớp màn hình.
Nhưng hắn cụp mắt, bấm nhận.
Hắn để trong mục vật phẩm, vừa mở ra là đã thấy ngay rồi.
Dâu tây mà Tạ Kiều tặng hắn.
Có tia sáng nhạt ánh lên trong cặp mắt Ngu Hàn Sinh.
Cùng lúc đó, Lý Trạch nằm dưới đất, nhờ có túi trị liệu trong ba lô mà vết thương của cậu ta đã lành lặn kha khá, chắc dưỡng thêm mấy ngày là có thể rời đi.
Nhưng không có ai liên lạc với cậu ta.
Dù biết tổ chức sẽ không chi viện chỉ vì một mình cậu ta, nhưng khi chứng kiến không một lời hỏi han, lòng cậu ta vẫn đau nhói.
Đúng lúc này, cậu ta nghe được giọng nói lạnh băng của cự xà: "Nạp tiền."
Cự xà vẫn kiệm lời như thường lệ.
Lý Trạch đã luyện được khả năng đọc hiểu ý muốn của cự xà chỉ qua vài từ đơn giản, vội đáp: "Cái này tôi cũng biết, ngài đừng nóng giận."
Hình như mấy bữa nay tâm trạng cự xà không tốt lắm, sắc mặt ngày một lạnh lùng, mùi nguy hiểm tỏa ra ngày càng đậm đặc.
Cậu ta thật sự lo lắng rắn chín đầu sẽ nuốt chửng cậu ta, thành ra dạo này cậu ta ngủ cũng không được ngủ ngon, chỉ sợ mở mắt đã thấy mình nằm trong bụng cự xà.
"Ngài không có thẻ căn cước, không thể đến ngân hàng làm thẻ ngân hàng, nhưng hầu hết các phần mềm bây giờ đều khuyến khích chi trả bằng Alipay hoặc Wechat, rất tiện..."
Cậu ta nói khản cả giọng, giảng giải một lần xong xuôi, mới gắng gượng hỏi: "Ngài còn có thắc mắc gì không?"
Cự xà không đáp.
Cậu ta không ngạc nhiên, con rắn này có trí nhớ rất tốt, có thể ghi nhớ mọi điều cậu ta nói, nghĩ đến đây cậu ta lại ăn một miếng bánh quy theo thói quen.
Cậu ta nằm ườn dưới đất, thân thể nhẹ nhõm, đầu óc cũng theo đó được thả lòng, cho tới khi nghe thấy cự xà ra lệnh mới lại sững sờ.
"Đưa ta."
Đưa cái gì?
Lý Trạch suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu cự xà đang đòi tiền mình, trái tim cậu ta như bị dao đâm, nhưng cũng chẳng có can đảm từ chối: "Tháng này vẫn chưa trả tiền lương, Alipay chỉ có mười nghìn tệ, ngài tiêu dè sẻn một chút nhé."
Cậu ta càng nói lòng càng đau nhói, có những lúc không thể trách cậu ta phân biệt giống loài, con rắn này đến gõ bàn phím cũng còn chật vật, thế mà lại tự học ở đâu ra thói ăn cướp!
May là chưa diệt khẩu con tin.
Lý Trạch che kín cổ của mình.
"Là của ta."
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nói.
Lúc này Lý Trạch mới hiểu, cự xà đã hồn nhiên coi tiền của cậu ta thành tiền của nó, như một dạng chiến lợi phẩm, ý thức về lãnh địa của nó cực kỳ mãnh liệt, biết vậy cậu ta đành ngoan ngoãn ngậm mồm.
Đoán chừng trong mắt cự xà bây giờ, ngoại trừ là bách khoa toàn thư chạy bằng cơm ra, cậu ta còn là kho bạc nhỏ di động.
Mà cậu ta cũng chẳng thể nào ngờ tới, sau khi đăng nhập vào tài khoản Alipay, Ngu Hàn Sinh đã chuyển toàn bộ mười nghìn tệ vào trò chơi không mảy may do dự, số dư tài khoản lập tức nhảy ra con số một trăm nghìn đồng vàng.
Ngu Hàn Sinh lại vô cùng bình thản, cứ như đây là chuyện gì đó không thể bình thường hơn được nữa.
*
Tạ Kiều mở tủ lạnh xử lý cà rốt, bất ngờ thấy điện thoại rung.
Cậu biết là do Ngu tiên sinh gửi đến, nên cũng không hốt hoảng như những lần trước, mà chỉ ung dung mở điện thoại.
Chỉ có một câu.
---- Thích.
Cậu hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ hồi lâu mới ngộ ra đây là đang trả lời tin nhắn lần trước cậu gửi, ý nói Ngu tiên sinh thích dâu tây cậu tặng.
Tạ Kiều tức thì cười rộ, đuôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm.
Ngu Hàn Sinh nhìn một hồi, tầm mắt đặt lên thông tin nhân vật.
Tên họ: Tạ Kiều
Chủng tộc: Thỏ tai cụp
Số ngày sinh sống: 8 ngày
Thiện cảm: 17 100 (Cậu ấy rất vui vì bạn thích món quà của cậu ấy)
Thấy dòng chữ cuối cùng, Ngu Hàn Sinh thoáng dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Có gì mà vui chứ."
Trên màn hình, Tạ Kiều cầm củ cà rốt, không hề biết chuyện xảy ra ngoài kia, đúng lúc đang định gặm một phát thì cảm thấy có bàn tay sờ lên cái tai xù lông của cậu.
Sợi dây cung trong đầu đứt cái phựt, tâm trí chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.
A, bị sờ rồi bị sờ rồi!
Tạ Kiều không khỏi đỏ mặt, lông trên tai cũng ríu rít xù tung.
Bình thường rất hiếm có khi cậu luống cuống như vậy, vì tai của thỏ tai cụp nhạy cảm vô cùng.
Sau khi trưởng thành, dù là người lớn thân thiết trong nhà cũng sẽ không sờ tai con cháu nữa, chỉ có bạn đời kết hôn mới có thể hành động thân mật vậy thôi, ấy vậy mà Ngu Hàn Sinh lại đang sờ tai cậu.
Có lẽ là do khác biệt văn hóa đấy.
Mỗi loài đều có đôi nét riêng biệt, Tạ Kiều cũng không giận, chỉ đỏ mặt nhắc nhở: "Ngu tiên sinh, không thể sờ đâu, không thể sờ tai của thỏ trưởng thành bừa bãi được."
Bàn tay vô hình trong không trung dừng lại.
Xem ra đã nghe lọt lời cậu nói.
Vệt đỏ trên mặt Tạ Kiều dần dần phai nhạt.
Nhưng vừa nhạt đi chẳng được bao lâu, tai cậu đã lại bị sờ cái nữa không kịp đề phòng.
Lần này tốc độ sờ chậm chạp bất thường, không bỏ sót dù chỉ là một tấc da tấc thịt.
---- trịnh trọng vô cùng.