NGƯỜI 2D ÔNG TRÙM NUÔI BA NĂM CHẠY RỒI

Tạ Kiều không nói rõ được cảm xúc trong lòng, nhưng cậu chợt nảy ra một ý, đi theo Ngu Hàn Sinh ra ngoài được nửa đường, thì cậu đột nhiên dừng bước.

Ngu Hàn Sinh liếc nhìn cậu, cũng dừng lại theo.

Tạ Kiều hít thở sâu, thế rồi nhón chân, nhẹ nhàng thơm má Ngu Hàn Sinh một cái, sau đó lại mau chóng quay đầu như chẳng hề xảy ra chuyện gì, mỗi tội là mặt hơi đỏ bừng tí tẹo.

Ai ngờ cậu còn chưa đứng vững thì đã bị kéo tay trái, Ngu Hàn Sinh ôm eo cậu, in lên môi cậu một nụ hôn kỹ càng hơn nữa.

Đèn vàng ảm đạm trải bóng đôi người, cái bóng của cự xà và thỏ tai cụp quấn quýt bên nhau ngược chiều ánh sáng, mà trên trời còn vằng vặc ánh trăng soi.

*

Ở một khách sạn gần đại học Liễu Âm, diễn viên vô danh vào phòng trong bộ dạng khúm núm: "Thưa anh Lam?"

Không ai trả lời.

Cậu ta đóng cửa, tiến vào.

Ngài Lam nói có thể cho cậu ta cơ hội đóng phim, hay là cơ hội được khán giả nhìn nhận diễn xuất bị đánh giá thấp của mình, như vậy cậu ta sẽ lấy được ánh hào quang trên sân khấu.

Dù chỉ là cơ hội mong manh, cậu ta vẫn muốn nắm chặt.

Nên cậu ta tới.

Bất chợt, chuông báo động vang lên trong tâm trí cậu ta, căn phòng ngập ngụa thứ mùi khó chịu, cậu ta muốn rời đi ngay lập tức.

Cậu ta do dự, ngay lúc sắp mở cửa ra ngoài, thì một vũng bùn mềm nhớp nhúa bò ra qua khe cửa phòng tắm, bằng tốc độ khổng lồ, nó luồn vào ống quần và ghim vào máu thịt diễn viên vô danh nọ.

Cậu ta không kịp hét lên, cơn đau kéo cậu ta vào giấc ngủ, nhưng ý thức mơ hồ sót lại báo cho cậu ta biết mình đang bị ăn thịt.

"Cậu sẵn sàng làm tất cả mọi thứ à?"

"Vâng, thưa anh."

Ở một căn nhà khác, Lam Tề đang làm cắt cá nấu canh cho Lam Mông thì đột nhiên khựng lại, lẩm nhẩm một câu trong phòng bếp không người: "Kẻ thứ nhất."

Giọng nói lạnh băng.

Lam Mông đã đến cửa phòng bếp lại lùi về phòng khách, bàn tay nắm chặt rịn mồ hôi.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy biểu cảm của Lam Tề vào lúc ấy, hắn ta cảm thấy anh trai mình không giống con người, mà giống với một con rối có ánh mắt trống rỗng.

Mình chỉ suy nghĩ nhiều mà thôi.

Hắn ta ngồi xuống ghế.

Ngày hôm sau, Tạ Kiều đến phim trường từ rất sớm.

Đạo diễn Vương nhíu mày: "Chưa tìm được đóng thế, đợi tìm được cậu hẵng đến quay."

Tạ Kiều cao mà gầy, tạm thời khó tìm đóng thế.

Ông ta không nói với Tạ Kiều rằng nếu không kịp thì cũng có thể trực tiếp cắt bỏ cảnh quay, nói chung ông ta không thể để Tạ Kiều làm lỡ tiến trình quay phim.

"Đạo diễn Vương, em biết chơi bóng rổ."

Tạ Kiều nói.

"Chỉ với một buổi tối?" Phó đạo diễn bên cạnh tò mò hỏi.

Tạ Kiều gật đầu.

"Được, vậy cậu thử xem."

Tuy rằng khó có khả năng biết đập bóng chỉ trong một buổi tối, nhưng thấy Tạ Kiều có lòng luyện tập, đạo diễn Vương cũng bất giác ăn nói nhẹ nhàng hơn.

Tạ Kiều lấy bóng từ hòm đạo cụ, đứng ngoài vạch ném ba điểm, ném bóng vào rổ.

Hướng ném lệch hơi nhiều nhỉ.

Phó đạo diễn nhìn quỹ đạo bóng mà bối rối nghĩ, quả nhiên bóng rổ không dễ chơi như vậy.

Nhưng không ngờ, một cơn gió từ đâu thổi tới, trái bóng vật vã đổi hướng trên không, rồi lao thẳng vào rổ bóng!

Tạ Kiều lại ném quả tiếp theo.

Vẫn trúng!

Khi ấy Tạ Kiều đã ném hơn mười quả, mà quả nào quả nấy đều bách phát bách trúng, đến cả đạo diễn Vương cũng phải sững sờ, quay sang hỏi phó đạo diễn: "Cậu này là vận động viên bị nghiệp diễn cản đường à?"

Đây là mới chỉ luyện một đêm thôi đấy nhé.

Phó đạo diễn gật đầu cứng nhắc.

Mọi người đổ dồn quanh sân bóng, Tạ Kiều xuất hiện trước ống kính quen rồi mà cũng thấy ngượng ngùng, cậu cất bóng và hỏi: "Đạo diễn Vương, giờ em có thể quay chứ ạ?"

Đạo diễn Vương thừ ra chốc lát rồi mới hoàn hồn: "Ừ quay được."

Ông ta sợ Tạ Kiều ném bóng nữa thì cả nửa trường đều tụ tập vào đây mất.

Tạ Kiều bắt đầu chính thức quay chụp.

Đạo diễn Vương quan sát biểu hiện của Tạ Kiều, bỗng hiểu vì sao nhà sản xuất lại muốn chỉ định Tạ Kiều làm nam thứ, Tạ Kiều có phong thái gọn gàng sạch sẽ, đồng thời cũng tự biết diễn giải bộ phim theo góc nhìn của riêng mình, nếu biết chọn vai diễn thích hợp thì sẽ đặc biệt xuất sắc.

Mặc dù đa phần cảnh quay đều qua ngay lần đầu, nhưng đến chín giờ tối Tạ Kiều mới xong các cảnh quay trong tuần.

Cậu thay đồ rồi ra ngoài phòng hóa trang, liếc mắt đã thấy Ngu Hàn Sinh ngồi ghế ngoài phim trường, Lý Trạch đang ngồi cạnh hắn.

Cậu nhanh chân bước tới.

"Để mọi người chờ lâu rồi."

"Đúng-----"

Chưa nói hết câu Lý Trạch đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Ngu Hàn Sinh, cậu ta vội sửa lời: "Mới đến thôi mới đến thôi."

Ờm, mới đến từ sáng thôi.

Lúc này cự xà mới ngừng nhìn cậu ta bằng ánh mắt chẳng lành.

Ba người tiến về bãi đỗ xe.

Tạ Kiều quay phim cả ngày, đi bộ thôi mà cũng hổn hà hổn hển.

Thỏ tai cụp bé bỏng bèn mượn bóng đêm biến trở lại nguyên hình, nhảy những bước sền sệt theo sau, rồi cố gắng ôm chân Ngu Hàn Sinh, lắc lư leo lên dọc theo ống quần âu của hắn.

Ngu Hàn Sinh dừng bước, cúi đầu nhìn bé thỏ: "Đến nơi ngay rồi."

Thỏ tai cụp ép sát đôi tai vào cái đầu xinh xắn, giả vờ chẳng nghe thấy gì hết trơn.

Ngu Hàn Sinh không tỏ thái độ gì.

Lý Trạch bên cạnh nhìn bé thỏ tai cụp có lớp lông măng trắng muốt mà tan chảy cõi lòng, chẳng qua cậu ta vẫn giật mình đánh thót, theo chân cự xà lâu vậy rồi mà cậu ta chưa thấy tên rắn chín đầu này thỏa hiệp với ai như thế bao giờ.

Ấy thế mà còn vượt ngoài dự đoán, Ngu Hàn Sinh không chỉ bế thỏ tai cụp lên, mà còn mớm thỏ uống nước bằng khuôn mặt lạnh tanh nhưng động tác dịu dàng, cặp chân trắng tinh của bé thỏ tai cụp ôm lấy chai nước mà tu òng ọc, òng ọc.

Lý Trạch lấy làm kinh hãi, Ngu Hàn Sinh trong mắt cậu ta không phải người kiên nhẫn thế này, mà cậu ta cũng không nghĩ Tạ Kiều bình thường ngoan ngoãn khách sáo hóa nguyên hình xong lại nhõng nhẽo một cách tự nhiên đến thế.

Có lẽ là bởi cậu ta đã soi mói quá lâu, nên Ngu Hàn Sinh mới liếc cậu ta đầy lạnh lẽo.

Lý Trạch: ... FA thì thở thôi cũng là tội chứ gì

Bụng thì nghĩ vậy đấy nhưng mắt vẫn vội vã đàng hoàng ngay thôi, cậu ta cố gắng tỏ ra vô hình nhất có thể, tự mình mở một chai nước tự mình uống, cũng tự mình an ủi rồi tình yêu ngọt ngào sẽ đến với bản thân vào một ngày nào đó.

Chắc là vậy... nhỉ.

*

Tạ Kiều về đến nhà lúc nửa đêm, cậu ngồi xuống ghế trong phòng ngủ, vừa bật weibo thì đã thấy rất nhiều tin nhắn, cậu xem thử, hóa ra là vì một blogger nào đó đăng video cậu chơi bóng rổ hôm nay lên mạng.

Độ nổi tiếng của video với ba nghìn bình luận và hơn mười nghìn lượt thích làm cậu phải sửng sốt, đây là lần đầu cậu có video được mọi người chứ không chỉ là fans biết đến đó.

[tôm luộc] có phải nhờ gió không, sao cứ cảm giác Newton sắp đội mồ sống dậy đến nơi rồi ấy nhỉ, nhưng mà mười bảy cú ba điểm liên tiếp thì đỉnh thật đấy, thời này có bao nhiêu vận động viên làm được thế chứ

[cua hấp] mỗi mình mình để ý phim mới của Tạ Kiều à! Tạo hình này xịn ghê, háo hức đến cuối tuần quá đi, cày mòn video rồi á

[cá trích hoang dã] không phải mình cô đâu! Ôi tôi muốn xem Tạ Kiều đóng phim học đường lâu lắm rồi ấy, tiếc là video không nét căng lắm, có bị ban nick tôi cũng mặc kệ, núp dưới cái danh hậu viện hội chính thức mà không chịu trả ảnh hiện trường hả!

[Tuổi trẻ trong mưa] khai máy rất vội vàng, Tạ Kiều không thấy có người hâm mộ nào ghé thăm cả, nên cũng sẽ không có ảnh được.

Ai ngờ hai phút sau hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều lại đăng ảnh hiện trường lên thật.

Tạ Kiều mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, bật nhảy nhẹ nhàng và ném bóng, vạt áo thốc lên, để lộ một mảng eo trắng nõn, mỗi tội phần da hở ra ngoài đã được làm mờ cẩn thận.

[phi tử tiếu] ??? Ủa cái này cũng phải che à?

[vải] nhờ tin tức của nhà ngươi mà ta không tính sổ với ngươi chuyện ban nick ta hôm trước, nên là trưởng fanclub ơiiii có thể tung thêm ảnh được không ạ!

[bingsu xoài] aaaaaa tui ngất vì cặp má lúm đó đây, bé ơi mẹ yêu bé, chờ được xem phim mới của bé tuần này lắm, tiện thể cảm ơn ảnh của trưởng fanclub nha

[tui cứ gọi Kiều Kiều Kiều Kiều Kiều Kiều đấy] trời ơi mắt tôi không hỏng rồi đấy chứ? Hậu viện hội đi ban nick mà cũng được tẩy trắng rồi sao, còn có người gọi là trưởng fanclub luôn kìa, tôi đã bày tỏ ý kiến xong cứ ban thoải mái.

Tạ Kiều cảm thấy rất lơ tơ mơ khi đứng trước hệ sinh thái fan của mình, dạo này ban nick là chuyện phổ biến lắm ư?

Sao lại cảm tưởng người hâm mộ của cậu đã quen bị ban nick lắm rồi vậy nhỉ.

Nhưng thấy video ngày càng nổi tiếng, cậu sợ mọi người hiểu lầm, liền đóng giao diện bình luận và đăng bài giải thích.

[Tạ Kiều] mình chơi bóng rổ không khá lắm đâu, tất cả là nhờ may mắn ấy.

Loáng cái đã có mấy trăm bình luận trả lời bài đăng của cậu.

[bánh bao kim sa] thầy Tạ khiêm tốn quá

[bánh trứng] +1, bạn trai là sếp lớn tập đoàn Họ Ngu mà vẫn miệt mài quay phim với đi show, không nhờ quay phim thì tôi cũng không biết cậu ấy chơi bóng rổ giỏi thế

[nước mâm xôi] còn nấu ăn ngon nữa! Thành fan bạn rồi

Tạ Kiều: ... không nói lại.

Cậu đành phải tắt weibo.

Trên đường về thì mệt, về đến nơi lại lên dây cót tinh thần.

Thế là cậu lén lút rút quyển truyện tranh đam mỹ từ đáy tủ ra, nằm dài trên ghế đọc mê mẩn.

Cậu xem nhập tâm quá, không phát hiện Ngu Hàn Sinh đã mở cửa, đứng trước mặt cậu từ đời.

Cho tới khi quyển truyện trong tay bị rút mất, cậu mới ngẩng đầu lên: "Ngu tiên sinh!"

Cậu thấy nét mặt khi nghiên cứu truyện tranh của Ngu Hàn Sinh ngày càng không đúng, dường như đang kìm nén điều gì.

Cậu đứng phắt dậy: "Ngu tiên sinh, hãy nghe em giải thích."

"Em cũng không biết sao quyển truyện này lại lọt vào kệ sách phòng em nữa, có khi là lúc dọn nhà lỡ để nhầm thôi, em chỉ xem thử xem là truyện gì ấy mà, xem thử xong sẽ vứt đi ngay lập tức."

Tạ Kiều cố trấn định mà phủi sạch sành sanh quan hệ.

Dĩ nhiên cậu nào có muốn vứt truyện đi đâu, nhưng cậu biết Ngu tiên sinh ghét loại truyện này lắm, không cần cậu ném, Ngu tiên sinh cũng sẽ tự mình vứt đi thôi.

Ai ngờ, Ngu Hàn Sinh lại chỉ im lặng trả truyện về cho cậu, còn không thèm nhìn cậu lấy một lần mà đã rời đi về phòng ngủ của hắn.

Tạ Kiều nhặt cuốn truyện lên, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của Ngu Hàn Sinh.

Ngu tiên sinh làm sao vậy nhỉ?

Cậu ngẫm nghĩ chốc lát, đoán chừng là do nể tình mình hôm nay quay phim cực khổ rồi, nên mới tha cho quyển truyện tranh của cậu một lần như vậy, lần sau sẽ không may mắn thế đâu.

Mà Tạ Kiều không biết, Ngu Hàn Sinh về phòng để tắm nước lạnh.

Làn nước lạnh băng chảy dọc theo đường cong bắp thịt hắn, hắn nhắm mắt, hình ảnh truyện tranh vờn trong tâm trí, chỉ là khuôn mặt đối phương được thay bằng mặt của Tạ Kiều.

Hắn tưởng tượng mình đè Tạ Kiều dưới thân...

Cự xà tối ngày lãnh đạm chợt mở mắt, ngây ngốc nhìn phản ứng mới lạ trên cơ thể mình.

Hình như chỉ càng thêm nóng.

*

Trong khi đó, Tạ Kiều thì đang cho rằng vị trí giấu truyện của mình đã không an toàn nữa, cậu ôm hòm truyện bảo bối, lặng lẽ mở cửa xuống tầng.

Cậu nhớ nơi này có một căn hầm ngầm, bình thường không ai vào cả, giấu truyện dưới đó chắc chắn sẽ an toàn.

Thế là, Tạ Kiều ôm hòm truyện xuống hầm ngầm, nhưng cửa hầm ngầm đóng kín bưng không khe hở, mà lại không có khóa.

Tạ Kiều chạm lên cánh cửa rồi thở dài.

Đúng lúc cậu sắp xoay gót rời đi, thì cửa hầm ngầm chậm rãi mở ra, như đã chấp nhận thân phận cậu.

Ánh sáng lung linh tràn qua khe cửa.

Khi cửa hoàn toàn bật mở, Tạ Kiều đứng lặng.

Phải gọi nơi này là hầm trữ đồ của Ngu tiên sinh mới đúng.

Có lẽ tộc rắn có bản tính sưu tầm báu vật, vậy nên trong hầm chất đầy đá quý lấp lánh, màn đêm tỏ như ban ngày dưới ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn có hơi chói mắt.

Xem ra Ngu tiên sinh rất thích những vật phát sáng.

Tạ Kiều nghĩ bụng.

Cậu ôm truyện vào hầm, càng đi sâu, giá trị vật báu càng tăng lên, cậu nhìn sapphire kín nửa tường mà tặc lưỡi, cậu càng đi càng tò mò báu vật phía tận cùng.

Ấy vậy mà phía cuối căn hầm lại chỉ có một chiếc hộp gỗ không phát sáng.

Cậu quan sát chiếc hộp cả buổi mà vẫn chưa thấy điều kỳ diệu ở chỗ nào, cậu hoài nghi thử mở, thế rồi-----

Cậu ngẩn ngơ.

Không phải là đá quý đắt tiền, trong hộp chỉ toàn là mấy thứ đồ lặt vặt không đáng giá, có một chiếc điện thoại lỗi thời tải app trại chăn nuôi quái vật, một pho tượng hình cậu bằng đất sét, một cây bút máy ngòi hình rắn nhọn, một bó hoa hồng Louis XIV...

Tất cả đều liên quan đến cậu.

------ đều được bảo tồn đầy trân trọng.

______

Tác giả có lời:

Vì Kiều Kiều phát sáng trong mắt anh rắn.

Nên chính là đá quý giá trị nhất QWQ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi