NGƯỜI ANH EM, CHƠI LƯỠI LÊ KHÔNG?

"Làm sao cậu biết...." Phương Thư Nghiễn cười, "Cũng không có gì, chỉ là nói về sau tớ phải tham gia vào chính trị."

Thấy mày Tần Liên càng nhăn càng chặt, Phương Thư Nghiễn nhanh chóng nói: "Vốn dĩ tớ cũng muốn tham chính mà."

"Thật không?" Tần Liên không tin.

"Thật sự, chỉ là trước đây không muốn thông qua quan hệ của ông ấy, lý do thì cậu cũng biết đó, ý kiến của tớ cùng cha có phần không hợp."

Tần Liên biết cậu là nói tới vấn đề quyền lợi Omega, "Vậy nếu như cậu thông qua quan hệ của cha cậu, lúc đó sẽ bị coi là cùng một đảng phái với ông ấy đúng không?"

"Đại khái thế." Phương Thư Nghiễn cười, "Cũng không biết có bị tổ chức ủng hộ quyền Omega đánh không."

"Sẽ không!" Tần Liên chém đinh chặt sắt nói, nhưng vẻ mặt lại lo lắng, "Nhưng mà chuyện này vi phạm ý đồ ban đầu của cậu."

"Không có việc gì." Phương Thư Nghiễn nắm lấy tay hắn, nhéo nhéo đầu ngón tay hắn, "Tớ thuận theo ý ông ấy, nhất định có thể làm cho đường đi thuận lợi hơn một ít, quyền lực là lời nói, chờ tớ có quyền lên tiếng rồi, tớ có thể tỏ rõ lập trường của tớ, cũng có thể làm nhiều chuyện tớ muốn làm hơn."

"Ừm." Tần Liên nói, "Ví dụ như vấn đề duy quyền, vấn đề bình đẳng, còn có hoàn thiện pháp luật, còn có..."

"Còn có cưới cậu."

Tần Liên ngây ngẩn cả người.

Buột miệng thốt ra lời này, Phương Thư Nghiễn cũng có chút ngượng ngùng, buông ngón tay hắn ra, nói: "Nhanh đi rửa mặt rồi ngủ đi."

"Ừ." Tần Liên đứng lên, thế nhưng không đi, mà là cúi đầu đứng ở trước mặt Phương Thư Nghiễn.

"Cậu biết không, một đường về đây tớ đều nghĩ, nếu như cậu gạt tớ, nếu như cậu chỉ muốn cùng tớ vui đùa, tốt nghiệp xong liền đi kết hôn với người khác, tớ nhất định sẽ giết chết cậu."

Đối diện với thế tiến công của Tần Liên, mặt Phương Thư Nghiễn có chút nóng lên, trốn về sau một chút, "Cậu biết tớ không phải vui đùa mà."

"Ừ, nhưng mà ý định của tớ vẫn không đổi." Tần Liên cúi người, ngậm lên vành tai cậu cắn một cái, "Chờ tớ đi tắm, rồi quay lại giết chết cậu."

Mấy ngày kế tiếp, Tần Liên đều ở trong cơn tức đến nổ phổi của Lâm Tĩnh "Cậu làm sao không biết xấu hổ như vậy, vẫn còn tiếp tục quấn lấy Phương Thư Nghiễn" mà bình thản như không, nên show cứ show, nên phóng đãng cứ phóng đãng, thậm chí còn cố ý ở trước mặt Lâm Tĩnh nũng nịu gọi Phương Thư Nghiễn "Lão công".

Làm cho Phương Thư Nghiễn vừa ngượng ngùng lại cảm thấy hắn đáng yêu cực kì.

"Cậu ta nói cái gì cậu không cần để ý tới là được rồi, hà tất chấp nhặt với cậu ta."

Tần Liên "Hừ" một tiếng, "Ai bảo cậu ta mơ ước chồng tớ đây." Nói xong, còn ghé sát bên tai Phương Thư Nghiễn nhỏ giọng thầm thì, "Cậu ta khẳng định không biết tuy rằng tớ gọi cậu là lão công, nhưng mà tối nào cậu cũng đều bị tớ đè lên..."

Phương Thư Nghiễn đấm một quyền sang, "Đừng cho mặt mũi mà không cần!"

Tần Liên: "Á."

Vốn tưởng rằng Lâm Tĩnh – Một Omega dòng bên không được sủng ái, sẽ không lật nổi sóng gió gì, ai biết không bao lâu, mạng xã hội trường lại nổ tung.

Một bạn học dấu tên mở một bài thảo luận "Đến quỳ lạy với những nhân vật nổi tiếng trong ngoài không đồng nhất của trường ta", bộ đôi chồng chồng nhà Tần Liên đều song song thượng bảng.

Lý do Tần Liên thượng bảng là: Có ít Omega nhìn bề ngoài thì ra vẻ độc lập tự mình cố gắng, kỳ thực sau lưng lại không biết kiểm điểm.

Tần Liên nhìn thấy tiêu đề này xong không cũng không thấy tức giận gì, chỉ có chút buồn cười.

Lại lấy chất dẫn dụ của ông đây ra nói chuyện, chọc giận ông à, xem ông thả toàn bộ lực lượng Alpha ra hù chết các ngươi!

"Cậu đừng vội cười." Vệ Tục nói, "Xem tiêu đề bên dưới đi."

Tần Liên kéo xuống dưới, nụ cười tức khắc cứng lại ở trên mặt.

"Có ít Alpha nhìn bề ngoài thì chính trực săn sóc, thậm chí còn tìm một Omega ngộ nghĩnh làm bạn trai, kỳ thực nhà mình lại là khối ung nhọt phản đối quyền giáo dục của Omega trong giới chính trị!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi