NGƯỜI ẤY KHÔNG YÊU TÔI

Rõ ràng trong xe ấm áp, Thạch Kha lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Cậu nghĩ, không thể như thế được, anh hai sao lại gặp Tần Thâm, những chuyện làm ăn của Tần Thâm, rõ ràng trước giờ anh hai đều không để vào mắt.

Lúc đó công ty Tần Thâm vừa có một bước tiến mới, hắn còn mua nhà, Thạch Kha vì muốn anh hai chấp nhận Tần Thâm, cố tình đem những ưu điểm này của hắn nói ra.

Nhưng anh hai xưa nay đều chẳng nói đúng sai, thậm chí còn cho rằng chuyện làm ăn của Tần Thâm chỉ là trò trẻ con.

Nếu như Thạch Kha không ầm ĩ với người nhà, nghiêm túc trở về tiếp nhận gia nghiệp, chuyện làm ăn đó có khi sẽ còn lớn hơn nhiều so với Tần Thâm.

Thạch Kha nhớ lúc đó mình tức giận đến không nói ra lời, còn phản bác lại, nói Tần Thâm tay trắng dựng nghiệp, anh hai dựa vào đâu mà coi thường người ta.

Cậu gần như cả tháng không liên lạc với anh hai, sau đó vẫn là anh hai gọi điện thoại cho cậu, nhận sai, còn nói anh đau lòng cậu, vì một người đàn ông mà ầm ĩ với người nhà, bây giờ còn phải ở trong cái phòng nhỏ cũ rách đó, thật sự rất thiệt thòi.

Dù sao cũng là người nhà, Thạch Kha cũng lười tranh luận.

Tóm lại cậu và Tần Thâm sẽ không kết hôn, tất nhiên không cần xử lý phức tạp như vậy. Xem như người nhà của cậu không thích Tần Thâm thì đã sao, Tần Thâm sẽ không tiếp xúc nhiều với bọn họ.

Bởi vậy, anh hai sao có thể hợp tác làm ăn với Tần Thâm được?

Chẳng lẽ là vì cậu? Nếu thế, chuyện hợp tác làm ăn này rốt cục đến mức nào, theo như anh hai nói, góp vốn để hắn lập nghiệp, đó là chuyện từ lúc nào, chẳng lẽ là từ lúc công ty Tần Thâm mới vừa thành lập?

Nếu là vậy, Tần Thâm mang tâm trạng thế nào mà ở cùng với cậu?

Bởi vì có lợi ích, nên mặc kệ cậu phiền nhiễu bao nhiêu, đều phải chịu đựng cậu sao?

Trái tim Thạch Kha như bị đâm thủng, gió lạnh từng cơn lùa vào. Thân thể cậu không biết từ lúc nào mà run rẩy, cậu mở miệng muốn hỏi, rồi lại chần chừ, sợ Tần Thâm thừa nhận.

Run rẩy của Thạch Kha rơi vào mắt Tần Thâm, hắn đưa tay nắm lấy tay cậu, muốn xem nhiệt độ thế nào, lại không ngờ Thạch Kha phản ứng dữ dội, gần như dùng sức hất tay hắn ra, mặt không chút máu mà nhìn hắn, trong mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Tần Thâm ngẩn người, cũng hơi bực bội, hắn dừng xe ven đường, xoa xoa mi tâm.

Vừa định lấy thuốc ra, lại nhớ tới người bên cạnh không thích mùi thuốc lá, liền nhịn xuống.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, Thạch Kha ngồi co ro trên ghế, chôn đầu, không chịu nói.

Tần Thâm đột ngột mở miệng: "Tôi tới đón em, em không vui à?"

Thạch Kha co người, theo tiếng nói của Tần Thâm mà nhìn mặt hắn: "Anh sao lại phải tới đón tôi?" Là bởi vì không đối tốt với tôi, sợ anh hai tôi làm khó anh sao, vậy tôi là cái gì, một đứa có thể lợi dụng còn tự cho mình là kim chủ sao?

Tần Thâm cảm thấy vấn đề này thật buồn cười, hắn cười như không cười quay đầu lại nhìn Thạch Kha: "Từ hôm qua đến giờ em đều không vui, hôm nay cũng không muốn về nhà..."

Thạch Kha lập tức ngắt lời hắn: "Đó không phải nhà tôi."

Tần Thâm biến sắc: "Em nói cái gì?"

Thạch Kha ngoan cường nói: "Đó là nhà anh."

Tần Thâm trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên tự giễu nở nụ cười: "Cũng phải, căn nhà đó đối với tiểu thiếu gia như em, quá rách nát lại còn quá nhỏ."

Lời này thật sự gây tổn thương, đôi mắt Thạch Kha lập tức đỏ lên.

Ngôi nhà đó từng góc nhỏ đều là do cậu trang trí, cậu đối với ngôi nhà đó có rất nhiều tình cảm.

Rõ ràng so với cậu, Tần Thâm mới là người xem nơi đó là nhà trọ.

Tần Thâm dựa vào cái gì mà nói như vậy.

Cậu cởi đai an toàn, mở cửa xuống xe, lại đóng cửa lại.

- -----

Cái thể loại đã kiệm lời, hễ mở miệng ra là tổn thương người khác như bạn công, bị ngược bao nhiêu năm cũng còn chưa đủ.

Thương bạn thụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi