NGƯỜI ẤY KHÔNG YÊU TÔI

Cô nàng lễ tân buộc miệng nói xong mới thấy hối hận.

Hết thảy nhân viên lễ tân đều biết anh chàng bánh kem này.

Quá đặc biệt, hằng năm đều đến, mỗi lần đến đều mang một chiếc bánh kem mừng sinh nhật.

Còn không phải là loại một người ăn, mà là loại vừa nhìn đã biết đến mấy người ăn.

Đại sảnh có một bàn tròn lớn cùng ghế sô pha, anh chàng bánh kem này sẽ thắp nến, nhắm mắt ước nguyện, thổi nến.

Cứ như theo quy trình, ngồi đó ăn bánh kem.

Nếu như một năm thì không nói, đằng này hằng năm đều đến, mỗi lần đến lại có chút buồn bã mà nhìn cửa thang máy, cầm điện thoại di động.

Lần nào cũng đến một mình, im lặng thổi tắt nến, ăn bánh kem.

Cô đơn đến khiến người khác để ý.

Bọn họ cũng từng bàn luận anh chàng bánh kem này hằng năm tới để làm gì, chẳng lẽ bạn gái cũ là nhân viên công ty sao?

Bạn gái cũ phải chăng đã qua đời, nếu không phải thì sao lần nào cũng chỉ có một mình, yên lặng ăn bánh kem, lại yên lặng mà đi?

Tất cả mọi người chỉ là suy đoán, không có ai thật sự đi tới hỏi thăm.

Dù sao một năm cũng chỉ tới một lần, nhưng có một số chuyện, kiên trì trong thời gian dài, rốt cục lại trở thành truyền thuyết.

Trong truyền thuyết hằng năm ngày mười lăm tháng chín, anh chàng bánh kem sẽ xuất hiện.

Ai cũng biết, trừ ông tổng của bọn họ, Tần Thâm.

Cô nàng có chút lúng túng cắm đầu vào thao tác trên máy tính trước mặt mà làm thẻ ra vào, đưa phiếu điền thông tin cho Thạch Kha bảo cậu điền trước, rồi nhập liệu vào máy tính.

Thạch Kha cúi đầu điền phiếu, tránh ánh mắt của Tần Thâm, cậu không hy vọng Tần Thâm hỏi thêm cái gì, cậu không muốn trả lời chút nào.

Hỏi cái gì, hằng năm sinh nhật đều chạy tới dưới lầu công ty người này ăn bánh kem.

Thật mất mặt.

Tần Thâm vẫn luôn cho rằng sinh nhật cậu đều qua rất tốt đẹp, ở bên ngoài chơi cùng bạn bè rất vui vẻ.

Hiện tại bị người vạch trần, hóa ra cũng không phải như vậy,

Cậu thật sự thấy mất mặt, hiện tại cả người đã giận dữ và xấu hổ muốn bốc khói.

Tần Thâm vẫn im lặng không nói gì.

Hắn im lặng như vậy, Thạch Kha đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy hình như đó là yên bình trước giông bão.

Muốn nói cái gì thì nói đi, nghĩ cái gì thì nghĩ đi, muốn cười thì cười đi, thế nhưng rõ ràng đã nói muốn theo đuổi cậu, sao có thể cười cậu được.

Cô nàng lễ tân làm thẻ xong, đưa cho Thạch Kha.

Tần Thâm quay đầu đi về phía thang máy, Thạch Kha sửng sốt một chút, nhanh chóng đuổi theo.

Bọn họ cùng nhau vào thang máy, trong thang máy yên lặng khiến cho tim Thạch Kha cứ nhảy lên nhảy xuống, cảm giác rất khó tả.

Tần Thâm làm sao vậy, rất chú ý chuyện này sao, hắn nghĩ gì, tốt xấu gì cũng nói cái gì đi chứ, cứ như vậy cậu rất sợ nha.

Thạch Kha liếm liếm đôi môi khô khốc: "Anh sao vậy?"

Cậu thấy Tần Thâm siết chặt nắm đấm, dáng vẻ rất dùng sức, cậu lại cẩn thận hỏi tiếp: "Anh rất tức giận sao?"

Tần Thâm trầm giọng nói: "Ừ."

Thạch Kha bỗng cảm thấy oan ức, tức cái gì, giận cái gì, cậu lừa hắn còn không phải vì mặt mũi sao.

Tần Thâm quay đầu nhìn cậu, ánh mắt rất kỳ lạ, Thạch Kha nhìn ra hắn rất khó chịu.

Tần Thâm nói: "Là lỗi của anh, anh chuyện gì cũng không biết."

Một giây sau, Tần Thâm dựa vào cậu, hơi thở dồn dập, âm thanh kìm nén nói: "Tiểu Kha, bây giờ anh muốn hôn em, rất muốn rất muốn, có được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi