NGƯỜI ẤY KHÔNG YÊU TÔI

Thạch Kha vùi người trong chăn, cậu thấy lạnh, chân cũng cóng, đại khái là do đau dạ dày, còn bởi vì trên giường chỉ có một mình cậu.

Tần Thâm nhiệt độ cao, những ngày mùa hạ đều bị cậu ghét bỏ, hơn nữa tư thế ngủ cũng không tốt.

Tư thế ngủ của Tần Thâm không giống với tính tình lãnh đạm của hắn, dính người muốn chết, lúc ngủ sẽ ôm, còn ôm vô cùng chặt.

Lúc đầu Thạch Kha không quen, hiện tại không ai ôm, lại cảm thấy lạnh. Lòng cũng lạnh, cậu còn đang suy nghĩ đến câu nói kia của Tần Thâm, bọn họ không phải đang kết giao.

Thạch Kha co người lại thành một khối, mu bàn chân lạnh lẽo dán vào cẳng chân, cảm thấy vừa uất ức vừa khó chịu.

Cậu lấy di động ra, định nhắn tin cho Tần Thâm, nhận sai.

Nhưng lời xin lỗi vừa gõ ra, lòng tự ái lại liều mạng kéo cậu trở lại, ân hận cái gì, có phải lỗi của cậu đâu.

Thạch Kha lại cáu, ném điện thoại sang bên cạnh, kéo chăn lên quá đầu, ngủ.

Hôm sau tỉnh lại mới phát hiện mình đang nóng rần lên, đầu óc choáng váng từ trên giường bò dậy, cổ họng lẫn hơi thở nóng hừng hực, ngực cũng nặng như đeo chì, không thở nổi.

Thạch Kha đi vệ sinh, liếc nhìn mình trong gương, tái mét lại phù thủng, xấu chết được.

Cậu từ nhà vệ sinh đi ra, gặp phải Tần Thâm đã ăn mặc chỉnh tề. Thạch Kha không hề liếc mắt nhìn hắn, chuẩn bị về phòng thay quần áo đi làm.

Lúc đi ngang qua Tần Thâm, lại bị người kéo lại. Thạch Kha vốn có chút suy yếu, bị kéo lại, thân thể loạng choạng một chút, suýt nữa thì ngã xuống.

Tần Thâm lúc này mới phát hiện người không được bình thường, lòng bàn tay hắn đặt lên trán Thạch Kha, cau mày chậc một tiếng.

Thạch Kha nghe được, cảm thấy người ta đang ghét bỏ cậu, mím môi muốn đẩy ra.

Tần Thâm bắt lấy tay cậu: "Đi bệnh viện."

Thạch Kha rũ mi mắt, không nhịn được nói: "Uống viên thuốc hạ sốt là được, hôm nay công ty có việc, không thể không đi."

Tần Thâm cũng không phí lời với cậu, trực tiếp khiêng người về phòng ngủ, lấy chăn bọc Thạch Kha thành nem rán.

Thạch Kha giận đến đỏ mặt, cắn răng nói: "Anh đừng náo loạn, buông tôi ra, tôi sắp muộn rồi."

Tần Thâm một tay giữ lấy chăn của cậu, một tay lấy điện thoại ra, hình như gọi cho thư ký của hắn.

Thạch Kha còn đang giãy dụa trong chăn, nghe thấy Tần Thâm bảo với người bên kia điện thoại rằng hôm nay hoãn hội nghị, động tác cậu chậm rãi dừng lại, sau đó câu nói tiếp theo của Tần Thâm khiến cậu hoàn toàn không còn sức chống cự nữa.

Tần Thâm nói, người trong nhà ngã bệnh, phải đưa đi bệnh viện.

Thạch Kha cảm thấy đôi mắt bởi vì sốt mà khô sắp chết rồi, liền nhắm mắt lại, hơi thở chậm rãi lại nặng nề.

Sau đó cậu không lộn xộn nữa, mặc cho Tần Thâm chăm sóc như chăm đứa trẻ con, để hắn mặc áo khoác đeo khẩu trang đội mũ, kéo cậu đến bệnh viện.

Thạch Kha bị người nắm một tay, cậu không muốn đi bệnh viện lắm.

Trước lúc lên xe, còn cò kè mặc cả với Tần Thâm, nói uống chút thuốc hạ sốt có được không.

Tần Thâm lạnh lùng nhìn cậu, Thạch Kha rốt cục vẫn phải ngoan ngoãn lên xe.

Lúc ở trong bệnh viện, Thạch Kha lấy điện thoại di động ra, màn hình là tin nhắn lúc nửa đêm cậu nhắn cho Cao Huân.

Thạch Kha: "Cậu về lúc nào vậy, không thèm nói với tôi một tiếng. Không phải là bạn bè nữa à?"

Cao Huân: "Tiểu thạch đầu?!"

Cao Huân: "Cậu mới không phải bạn bè đó. Tôi bảo Tần Thâm đưa cậu đi chơi cùng, cậu ta nói cậu có việc."

Cao Huân: "Còn nữa, tháng sau tôi kết hôn, lần này cậu không thể không đến."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi