NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


Về đến nhà, tâm trạng của Khương Thi không tồi, lập tức lấy giấy bút ra, mở album trong điện thoại di động, chép lại thời khóa biểu mà cô đã chụp được.Tên anh là “Lục Kính”, sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh Nam Phong, cô đã nắm được toàn bộ thời khóa biểu học tập từ thứ hai tới thứ sáu của anh.Anh đã nhận hoa của cô, chắc hẳn sẽ nhanh chóng nhìn thấy mưu kế nhỏ cô giấu ở trong hoa.Lần này anh có đồng ý không?Nếu anh vẫn thờ ơ như cũ, vậy cô nhất định phải nỗ lực hơn nữa, nhanh chóng nắm được công cụ này… à không, là khách hàng này.Bản thảo lưu trữ sắp không kiên trì nổi rồi!Khương Thi lấy điện thoại di động ra, hỏi tiệm hoa tư vấn về dịch vụ tặng hoa.

Cô biết thời khóa biểu hàng ngày của anh rồi, không cần vất vả tự đi chặn đường, nhưng cũng cần phải cho anh thấy thành ý của cô.Sắp xếp xong thời gian tặng hoa, tin nhắn thông báo số dư tài khoản của ngân hàng lập tức nhắn tới.


Khi cô mới đến, số tiền trong thẻ ngân hàng miễn cưỡng có thể mua được một nửa cái túi xách cô hay dùng, tiền tiết kiệm bây giờ chỉ còn lại một phần tư cái túi thôi.Khương Thi đã cố gắng tiết kiệm hết mức nhưng tiền tiết kiệm vẫn ngày càng ít đi.Cô tắt điện thoại di động, mở văn bản ra, cho dù không có cảm hứng sáng tác thì cũng không thể từ bỏ.Nửa tiếng đồng hồ sau, cô chán nản nằm rạp trên bàn, văn bản trước mặt vẫn trống rỗng như cũ.Mấy ngày hôm trước có chi tiết nữ chính gầy dựng sự nghiệp, cô viết từ đại cương, viết cũng rất thuận lợi.

Nhưng hai ngày nay đầu óc cô giống như hai đường thẳng song song với văn bản trước mặt, trống rỗng, không thể nghĩ ra được bất kỳ tình tiết nào có thể sử dụng.Cô nhịn không được lại bấm mở trình duyệt, nhập tên “Lục Kính”, có mấy kết quả.


Phần lớn là tên nhân vật trong tiểu thuyết, còn có một ít là sơ yếu lý lịch, nhưng đều không phải là Lục Kính mà cô quen.Khương Thi tắt trình duyệt đi, tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy kỳ lạ.

Anh là sinh viên khoa diễn xuất, ở trường cũng có độ nổi tiếng nhất định, cô còn tưởng rằng anh đã từng debut diễn nhân vật nào đó rồi nữa chứ.Kết quả lại không tìm được.Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản là vì đẹp trai nên được yêu thích sao?…Đi được nửa đường, Lục Kính quay lại nhặt cuốn sách bị rơi lại ở phòng học khoa biểu diễn, ôm một bó hoa to đi trên đường, thản nhiên đối mặt với đủ loại ánh mắt.Anh ra mắt cũng đã nhiều năm, mấy sự chú ý này cũng không tính là gì.Không khí ở trường học không tồi, người biết anh nhiều nhất cũng chỉ đuổi theo nhờ anh ký tên hay chụp ảnh chung, sẽ không quấy rầy cuộc sống hay chuyện học của anh.Hết giờ học, anh ôm hoa về nhà.Ngoại trừ lúc làm việc, Lục Kính thích chỗ yên tĩnh nên không ở trong ký túc xá, trợ lý giúp anh mua nhà ở khu dân cư cách trường học không xa.

Bây giờ anh ở đó một mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi