NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


"Hả? Cô đang nói về ai vậy?" Khương Thi cũng nhận ra Lâm Bảo Châu, mặc dù cô không biết tên của đối phương."Là cô và em trai của cô đó, vừa rồi không phải là hai người ngồi phía sau chúng tôi trên tàu lượn siêu tốc sao?""Cũng không phải là tiến triển không tốt, chỉ là..." Khương Thi hơi hơi nhích người sang bên cạnh cô ấy: "Cô có thể nói cho tôi biết không?""Đương nhiên là được, tôi tên là Lâm Bảo Châu, nếu không ngại thì kết bạn đi?"“Tôi tên Khương Thi.

Rất vui được gặp cô, Bảo Châu.” Hai người lấy điện thoại ra và trao đổi thông tin liên lạc.Khương Thi không biết phải giải thích như thế nào, khi nhìn thấy Lâm Bảo Châu, cô đã có thiện cảm với cô ấy một cách khó hiểu.Lâm Bảo Châu cũng cảm thấy như vậy."Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là muốn thân thiết hơn một chút, nhưng cậu ấy lại hơi kháng cự."Lâm Bảo Châu nhớ lại cái liếc mắt nhìn Lục Kính thoáng qua trên tàu lượn siêu tốc, tóc mái dài che mắt, xem ra vừa hướng nội vừa thận trọng: "Tôi cảm thấy có khi không phải cậu ta kháng cự mà là thẹn thùng."Khương Thi sờ sờ cằm, suy nghĩ một hồi: "Ừm, tôi thấy cô nói cũng có lý.

Vậy tôi phải làm thế nào?""Nếu như cô thực sự muốn tiến thêm một bước thì có thể chủ động hơn một chút, với tiền đề là không thể khiến cậu ta sợ hãi."Sau khi Lục Kính đi mua nước quay lại thì nhìn thấy Lâm Bảo Châu và Khương Thi đang ngồi cạnh nhau, cảm thấy không thể hiểu được.


Dù sao cũng đã thay quần áo rồi, chắc đối phương không nhận ra anh đâu.Khương Thi nhìn thấy anh từ xa thì không nhịn được đứng lên: "Tiểu Lục, anh đã trở lại rồi."Lục Kính đưa nước cho cô: "Đây là bạn của chị sao?"“Ừ, bạn vừa mới quen, Bảo Châu.

Đây là em trai nhà tôi, Tiểu Lục.” Khương Thi giới thiệu hai người.Lúc này Triệu Tư Miễn cũng đã quay trở lại, anh ta cũng vừa đi mua nước cho bạn gái.Lục Kính kéo Khương Thi dậy, gật đầu chào hỏi hai người họ sau đó trực tiếp kéo người đi.Triệu Tư Miễn nhìn bóng lưng Lục Kính một lúc lâu: "Em có cảm thấy, bóng lưng của cậu ta rất giống Diễn Xuyên hay không?""Quả thực bóng lưng nhìn có chút giống, nhưng khuôn mặt kém hơn Diễn Xuyên rất nhiều.

Không thể nào gọi là giống nhau như đúc được, mà là không có chút quan hệ nào với nhau." Lâm Bảo Châu khoác tay anh ta: "Em hơi mệt, chúng ta trở về đi.


"…Sau một ngày vui chơi điên cuồng ở công viên giải trí, Lục Kính đưa Khương Thi đến quán cơm Giang Hồ.Ăn uống xong xuôi, nhà để xe cách chỗ họ ăn một đoạn.

Vào chập tối, gió thổi vi vu, lá cây tứ phía kêu xào xạc, Khương Thi và Lục Kính đang đi trên con đường nhỏ cạnh đường công viên, thời gian đột nhiên trôi qua vô cùng chậm rãi."Tiểu Lục.""Ừ.""Anh có thể tặng tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon không?"“Vẫn đang nghĩ về chuyện này sao?” Anh bật cười."Tôi thực sự rất muốn biết."Chơi cả một ngày, cô vậy mà vẫn đang suy nghĩ chuyện này, đôi lúc Lục Kính thật sự rất muốn mở đầu cô ra xem bên trong có cấu tạo như thế nào."Nếu như không thể làm xong chuyện này, tôi sẽ mất ngủ cả đêm mất.

Lúc trở về, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà gọi video cho anh."Anh dừng lại, xoay người nhìn cô, thở dài một hơi não nề: "Vậy cô nhắm mắt lại đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi