NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


Tắt máy tính, mua vé xem phim trên di động xong, Khương Thi đứng dậy thay quần áo đi ra ngoài.

…Rạp chiếu phim.

Khương Thi ngồi ở trong góc hàng ghế phía sau cạnh lối đi, cô thích góc nhìn xa một chút, đồng thời còn có thể quan sát phản ứng của những người khác.

Tên bộ phim là “Hợp đồng tình nhân”, nữ chính tình cờ gặp được nam chính, diện mạo và tính cách của cô nàng có vài phần tương tự với bạn gái cũ của nam chính, nam chính nhìn thấy cô nàng sẽ nhớ đến bạn gái cũ không thể quên được.

Sau vài lần gặp gỡ, nam chính biết được nữ chính đang gặp khó khăn về tài chính nên đã đưa ra kiến nghị làm hợp đồng tình nhân, nữ chính làm tình nhân của nam chính, sau đó nam chính sẽ trợ giúp nữ chính về mặt tài chính.


Bàn đầu nữ chính từ chối, nhưng mẹ cô nàng bỗng phát bệnh nặng, mà phẫu thuật cần đến mấy trăm nghìn tệ, điều này làm cho gia đình đơn thân vốn đã không giàu có nay lại lâm vào tình cảnh bi thảm, nữ chính hết cách đành phải quay lại tìm nam chính, hai người ký kết hợp đồng.

Sau đó thì chính là rung động, hiểu lầm, gia tăng cảm tình, bạn gái cũ trở về gây rối, sau nhiều khó khăn thăng trầm thì cuối cùng nam nữ chính cũng đến được với nhau.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Khương Thi chỉ cảm thấy buồn tẻ, toàn bộ câu chuyện đều không có tình huống mà cô muốn tìm kiếm, ngược lại có không ít hiểu lầm máu chó và những cảnh tượng chuyển hướng lệch lạc, cô vẫn không có manh mối để viết cảnh nam nữ chính ghen tuông tạm rời xa nhau.

Khi đi ngang qua tiệm trà sữa, cô đi vào mua ly trà sữa sau đó vừa uống vừa lang thang không có mục đích đi dạo trên phố, thỉnh thoảng dừng lại nhìn người qua đường.

Trong đầu trống rỗng, không cảnh vật nào có thể kích thích trí tưởng tượng của cô, nguồn cảm hứng dường như đã cạn kiệt.


Cứ đi cứ đi, cô vô thức mà đi về nhà, khi đi ngang qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ, vì suy nghĩ quá mức chuyên tâm mà đèn xanh còn chưa sáng lên cô đã nâng bước đi ra ngoài.

Cánh tay bị người túm chặt, sau đó nhẹ nhàng kéo cô lại ven đường.

Cô hồi thần, quay đầu ngước mắt, chàng trai với dáng người cao gầy mặc trang phục thời thượng buông tay ra, liếc nhìn cô một cái: “Đi đường cẩn thận một chút.

”Cô ngơ ngác gật đầu: “Cảm ơn.

”Đèn xanh sáng lên, người bên cạnh bắt đầu di chuyển, chàng trai cầm sách trong tay, hoàn toàn hòa vào dòng người, qua lối đi bộ, quẹo trái băng qua một con đường rồi bước vào cổng Học viện Điện ảnh Nam Phong.

Đường về nhà Khương Thi cùng hướng với anh, đi đằng sau, mơ hồ nhìn thấy sách trong tay chàng trai viết “Sự tự tu dưỡng của diễn viên”, trông có vẻ là sinh viên của Học viện Điện ảnh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi