NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


Khi Khương Thi còn bé, thỉnh thoảng cô sẽ bắt gặp các bạn học khóc lóc trước cửa hàng đồ chơi, xin bố mẹ mua cho búp bê Barbie ở quầy hàng dễ thấy nhất.

Có đôi khi ở trường sẽ nghe thấy nữ sinh bàn bên cạnh và nữ sinh bàn trên nói về chủ đề thay quần áo cho búp bê, thu hút được rất nhiều người.

Cô không thích đồ chơi đó, cũng không thích trò chơi thay quần áo, hoàn toàn không hiểu thay quần áo có gì thú vị, mãi đến khi cô có cơ hội chọn quần áo cho Tiểu Lục.

Rèm cửa phòng thử quần áo được kéo ra, Lục Kính đứng ở cửa, một tay chống khung cửa, áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean rách màu sáng, hơi thở thiếu niên sạch sẽ ập đến, phối hợp với cơ thể cường tráng và khuôn mặt tuấn tú, hai hơi thở ngây ngô và cứng rắn xuất hiện cùng một chỗ, tạo nên sự tương phản mãnh liệt.

Chị gái nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh lén đỏ mặt, không nhịn được cười: "Bộ quần áo này rất hợp với anh, thậm chí còn mặc đẹp hơn người mẫu của chúng tôi.

"Lục Kính đến trước mặt Khương Thi, hơi ngửa đầu, không nói gì lẳng lặng nhìn cô.

"Mau khen tôi, mau khen tôi, ngoài khen ra tôi không muốn nghe cái gì hết!" Khương Thi tự động giải mã ánh mắt của anh, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá một lượt, vừa lòng gật đầu: "Rất hợp với anh, hoàn toàn giống tưởng tượng của tôi.


Không, thậm chí còn hoàn mỹ hơn tưởng tượng của tôi.

"Tầm mắt Lục Kính hạ xuống, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt thay đổi của nhân viên cửa hàng, khẽ hỏi cô: "Muốn xem nữa không?""Ừ.

" Khương Thi gật đầu như gà con mổ thóc: "Anh thay từ từ, tôi muốn xem hết.

"Phòng thay quần áo giống như nổ pháo hoa vậy, mỗi lần rèm cửa được kéo ra, sẽ cho cô thấy một Tiểu Lục hoàn toàn mới, trò chơi thay quần áo quả thật rất thú vị!Lục Kính cầm quần áo mới xoay người lại, lúc này gương to phản chiếu dáng vẻ của anh, giống như nhiều năm trước, trên ngã tư đường ở thành phố Giang chật hẹp đông đúc, thiếu niên đeo cặp xách đạp xe đạp nhanh như bay đi qua.

Lắc đầu, đi vào phòng thay đồ, đổi một bộ mới rất nhanh, kém rèm cửa ra.

Khương Thi đứng bên ngoài, cầm điện thoại nói với anh: "Tiểu Lục nhìn tôi.


"Cô chụp ảnh rất nhanh, tấm nào cũng rất đẹp, đưa cho anh xem giống như đưa vật quý báu: "Bộ này cũng siêu đẹp, cũng không biết là tôi có mắt thẩm mỹ hay là anh trời sinh là móc treo quần áo.

"Anh giang hai tay, khóe môi nhếch lên, vô cùng tự tin: "Đương nhiên là vế sau.

"Khương Thi đã sớm nhận ra anh có thuộc tính tự luyến, bây giờ càng rõ ràng hơn lúc mới gặp, cô cũng không nói thẳng ra, hoàn toàn vuốt lông thuận theo: "Đúng đúng đúng, Tiểu Lục đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp.

"Kết quả của việc vuốt lông chính là sau khi Tiểu Lục liên tục thay quần áo, không hiểu tại sao lại bảo nhân viên gói hết đống quần áo cô chọn lại.

Khương Thi có hơi do dự: "Gói hết? Có nhiều bộ còn chưa thử, không hợp thì sao?"Anh ngồi ở sô pha, dáng vẻ lười biếng, mệt mỏi: "Mệt rồi, về nhà rồi thử! Tôi tin mắt thẩm mỹ của cô.

"Khương Thi ngồi xuống bên cạnh anh: "Đây là lần đầu tiên tôi chọn quần áo cho con trai, tôi cũng không chắc đâu, anh đừng mù quáng như vậy.

"Lục Kính dứt khoát đưa thẻ cho nhân viên cửa hàng: "Lấy hết những bộ cô ấy chọn.

"Khương Thi không lay chuyển được anh, nhân viên cửa hàng tươi cười ôm một đống quần áo đến quầy thu ngân thanh toán và đóng gói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi