NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Tống Tuân thấy hắn không ngại thì cười đồng ý nhưng vẫn đề phòng liếc La An Hà một cái sau đó có chút không yên tâm để một mình đại nhân ở lại đây.

Tống Lập Ngôn như nhìn ra tâm tư của hắn nên cười khẽ nói: “Sợ cái gì? La đại nhân dù sao cũng là sư huynh lớn tuổi hơn ta, chẳng nhẽ lại khó xử ta chắc?”

La An Hà nghe được lời này thì khóe mắt nhảy lên, kẻ này nói chuyện sao độc địa thế chứ? Mới vừa nói hắn không có thiên phú mà bây giờ lại trào phúng hắn lớn tuổi. Không có thiên phú lại lớn tuổi, muốn giáo huấn người ta nhưng mới mấy chiêu đã bị đánh đến mất hết mặt mũi. May mà hắn không phải kẻ mỏng mặt nếu không chẳng phải sẽ xấu hổ và giận dữ đến mức tự sát sao?

Người này rốt cuộc là quái vật gì? Làm gì có người nào có thể có tu vi tiến bộ nhanh như thế chứ? Cho dù có thiên phú dị bẩm thì cũng không thể tiến nhanh như thế, đây quả là không hợp lẽ thường.

Tống Tuân ra cửa, Tống Lập Ngôn đi đến trước mặt La An Hà nhưng vì tay bị trói nên chỉ có thể hơi hơi cúi người về phía trước, quan tâm nói: “Đừng để hao tổn tinh thần, đại nhân có gì lẩn quẩn trong lòng thì cứ giải phóng, nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì.”

Cả người La An Hà căng lên, nhíu mày nhìn hắn nhưng trong mắt là sợ hãi và không cam lòng. Nếu là trước kia thì Tống Lập Ngôn sẽ không nói nhiều như thế nhưng không may là hắn vừa bị Lâu Tự Ngọc thình lình tập kích nên tức giận. Bản thân hắn nghẹn cũng là tổn hại thân thể nên hắn không nhịn được nói nhiều hai câu: “Cho dù ngài hao hết tâm tư cũng không thể khiến con sâu mùa hè hiểu trên đời này có mùa đông. Sâu mùa hè thì sống ở mùa hè là được rồi, đừng cưỡng cầu.”

La An Hà: “……” Cho dù không bị thương thì hắn cũng thật sự không nuốt được cơn tức này, cứ thế phun ra một búng máu.

“Đại nhân!” Trong phòng tức khắc lại loạn thành một đoàn, Tống Lập Ngôn ngại ồn nên xoay người đi ra ngoài. Theo lý thuyết thì hắn vẫn là người bị giam giữ nên bỏ ra ngoài thì không ổn lắm. Nhưng La An Hà không mở miệng ngăn cản thì những người còn lại cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lắc lư đi ra cửa trước.

Tô bánh đã ra lò, Tống Tuân mới vừa bỏ vào hộp đồ ăn thì bên cạnh đã có người duỗi tay nhấc lấy hộp đồ ăn sau đó nhân tiện nhét một đống Không Giáo Thằng vào tay hắn nói.

“Ta đi ra ngoài một chuyến, nếu Kiến Sơn sư huynh hỏi thì nói là ta đi một lát sẽ về.” Tống Lập Ngôn ném lại mấy lời này rồi đã thấy góc áo quét qua ngạch cửa, người không thấy đâu nữa rồi.

Tống Tuân trợn tròn mắt, nhìn cửa rồi lại nhìn Không Giáo Thằng trong tay mình, líu lưỡi nói: “Ai to gan thế chứ, dám trực tiếp cởi trói cho đại nhân?”

“Cái này người khác không giải được đâu.” Một đệ tử khác đang lấy đồ ăn trong phòng bếp nhỏ giọng nói thầm, “Trừ phi là Kiến Sơn sư huynh tự mình ra tay nếu không chẳng ai giải được hết. Không Giáo Thằng bá đạo thật sự, cho dù là trưởng bối của tư nội thì cũng phải thành thật nếu bị nó trói.”

Trừ phi có người tu vi cao đến như sư tôn của bọn họ.

Một mảnh áo lụa bị gió thổi tung bay, đi qua cửa lớn của khách điếm Chưởng Đăng vẫn thaáy nó đóng chặt, không hề có động tĩnh muốn khai trương lại.

Từ khi Lâu Tự Ngọc từ huyện nha về thì vẫn ôm mặt ngồi trong phòng ngây ngô cười. Lâm Lê Hoa còn chưa đọc xong sách cổ, trong đầu chỉ cảm thấy chủ tử nhà mình thật phiền nên nàng ta ôm một đống sách lớn xuống lầu. Lầu hai có gió lùa màn lụa, chỉ còn lại một mình nhưng Lâu Tự Ngọc không thèm để ý mà chỉ cảm thấy gió hôm nay so với ngày thường thì động lòng người hơn. Nàng lăn liên tiếp mấy vòng trên giường, sau đó lấy khăn che mặt cười không thôi.

Một đời này hắn cũng quá thú vị, sao lại còn đỏ mặt chứ? Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn giữ biểu tình lãnh đạm, đôi mắt không hề gợn chút sóng gió nào. Bây giờ hắn thế này càng khiến nàng động tâm hơn trước nhiều. Nhưng theo tính tình của hắn, bị nàng khinh bạc thế thì nhất định sẽ xấu hổ buồn bực một lúc lâu. Nói không chừng lần tới gặp lại hắn thậm chí sẽ quay lưng về phía nàng.

Nghĩ tới biểu tình kia của hắn, nàng đã mừng rỡ đến duỗi thẳng chân.

Lúc này trong phòng có dị động, Lâu Tự Ngọc nhạy bén nhận ra nhưng nàng lại không nghĩ tới người đến cực kỳ nhanh chóng, không đợi nàng có phản ứng đã chặn hai chân nàng lại. Trong lòng nàng trầm xuống, nhanh chóng kéo chăn xuống, ý cười trên mặt không thấy đâu, sát khí nghênh địch cũng theo đó mà tỏa ra.

Nhưng chăn vừa rơi xuống thì nàng lại thấy một đôi mắt không thể quen thuộc hơn.

“Ngài……?”

Tống Lập Ngôn mặt không biểu tình mà đè ở trên người nàng, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy hai cổ tay nàng, lấy Triền Yêu Thằng ra không chút nể nang trói lại lên trên đầu. Mặt hắn cách mặt nàng rất gần nên tức giận và lạnh lẽo trong đáy mắt hắn bị nàng nhìn thấy toàn bộ.

Lâu Tự Ngọc luống cuống, vặn vẹo người cười gượng nói: “Đại nhân bớt giận, hôm nay nô gia mạo phạm đại nhân, nhưng…… Nhưng đó là do vô ý nên thất thần thôi!”

“Sơ ý thất thần?” Tống Lập Ngôn lặp lại mấy chữ này rồi cười nhạo nói, “Phải sơ ý thế nào mới thất thần như chưởng quầy đây?”

Đây là hắn tức chết rồi muốn tìm nàng tính sổ sao? Nàng rùng mình, căn cứ theo nguyên tắc chỉ cần da mặt đủ dày là có thể bẻ cong tất cả, nàng tự tin mười phần mà cãi lại: “Chính là sơ ý thất thần, nô gia muốn đưa đồ cho đại nhân, ai ngờ nhào vào cửa sổ không kịp đứng vững. Ngài cũng biết lúc ấy……”

Lời nói chưa dứt nàng đã im miệng. Không phải bởi vì không nói nổi nữa mà vì môi đã bị người nào đó chặn lại.

Tống Lập Ngôn nhấc chân đè nặng hai chân nàng, sau đó nửa quỳ trên giường nàng, cả người cúi thấp mà hôn nàng. Khác với sự rụt rè lúc trước, bây giờ hắn to gan duỗi tay bẻ cằm nàng, gần như xâm lược mà quấn lấy đầu lưỡi của nàng.

“……”

Lâu Tự Ngọc choáng váng, đầu óc nàng mấy ngàn năm nay đều nghĩ tới cái gì mà Yêu tộc và phàm nhân đồng quy vu tận, trời đất đóng băng, vạn vật bị hủy diệt nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ hôn nàng thế này. Hơi thở hai người đan xen, nàng có thể cảm giác được đôi môi hắn hơi lạnh, cứng rắn cọ lên môi mềm của nàng. Nàng muốn đẩy hắn ra thở một hơi nhưng giật giật mới phát hiện tay đều bị hắn đè lên gối đầu.

Tiếng thở dốc của hắn gần gũi đến mức giống như vang lên trong đầu nàng vậy. Nàng không thở được, cứ mê mang mà ngoéo đầu lưỡi một cái muốn ngừng cảnh tượng không thể tưởng tượng này. Nhưng hai bên một chạm lưỡi thì hắn không hề cố kỵ đã ngậm lấy lưỡi nàng, nửa híp mắt mang theo cảm xúc nàng không hiểu được mà nhìn nàng.

Lâu Tự Ngọc có chút sợ mình quá mức kích động sẽ nổ tan xác mà chết. Máu cả người nàng dâng lên mãnh liệt, thật sự không áp được, cứ thế điên cuồng vui sướng tràn vào cả linh hồn nàng. Nó khiến thứ trong ngực nàng sợ đến mức nhảy như một cái trống bỏi.

Một hồ yêu lợi hại như nàng nếu chết vì một cái hôn thì có lời hay không? Hình như…… Là có lời……

Lúc nghĩ ra được cái đáp án này thì đến nàng cũng phải phỉ nhổ bản thân nhưng mới chớp mắt nàng vẫn cẩn thận mà đón nhận hắn rồi thuận theo để hắn tiến công. Trên đầu thoắt cái đã mọc ra hai cái tai hồ ly, còn vô sỉ mà run lên.

Gió thổi màn lụa bay lên, không gian lặng lẽ không có ai quấy nhiễu.

Không biết qua bao lâu Tống Lập Ngôn mới buông lỏng nàng, tức giận và lạnh lẽo trong đáy mắt đều rút đi, đổi lại là bộ dáng âm trầm khó hiểu. Lâu Tự Ngọc nhẹ nhàng thở phì phò, có lẽ là bị hôn đến hồ đồ nên tham luyến và nóng bỏng trong mắt nàng không hề che giấu mà tràn ra. Nàng cứ thế nằm trên gối nhìn hắn.

“Đại nhân cũng là sơ ý thất thần sao?” Nàng hỏi.

Tống Lập Ngôn lạnh giọng nói: “Bản quan có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Nàng gật đầu, trong mắt còn có chút sương mù không tan, cả người là bộ dạng ngoan ngoãn để mặc người ta bày bố.

Lần này hắn không dời mắt mà nhìn thẳng vào nàng hỏi: “Trước ta ngươi đã thích bao nhiêu người rồi?”

Lâu Tự Ngọc bật cười, ngực hơi hơi phập phồng: “Nếu nô gia nói rất nhiều thì đại nhân có bực bội đến mức xoay người đi ngay không? Nhưng trước đến giờ nô gia lại không hề muốn lừa đại nhân. Nô gia sống mấy ngàn năm, đã gặp rất nhiều người, cũng thích không ít người nhưng đại nhân chính là người thập toàn thập mỹ.”

Tống Lập Ngôn siết chặt tay nàng, trong mắt lộ ra hai phần lệ khí: “Những người đó đều giống ta sao?”

Lông mi run rẩy, Lâu Tự Ngọc gần như kinh hoảng mà rời mắt: “Không giống, không có chỗ nào giống hết.”

“Mới vừa rồi ngươi còn nói không muốn gạt ta.” Tống Lập Ngôn hừ lạnh, “Tống Thanh Huyền có giống ta không? Nếu không giống thì làm sao ngươi lại nhận sai người?”

“…… Cho dù giống thì nô gia cũng chỉ cùng người này có chút quá vãng, không có cái gì khác.” Người dưới thân đến chân cũng run, giống như cực kỳ sợ cái gì đó mà phải liều mạng đè lại.

Hắn nên tức giận, không có nam nhân nào thích nữ nhân thân cận mình nhưng trong lòng lại có người khác, càng không cần nói trong lòng nàng lại có rất nhiều gnười. Nhưng có lẽ thoạt nhìn nàng quá đáng thương nên hắn cũng hòa hoãn lại, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

“Ngài.” Lâu Tự Ngọc lại choáng váng, ngây người mà nhìn hắn, vừa muốn khóc lại muốn cười, sau đó méo miệng mếu máo, “Ngài đừng làm ta sợ.”

Đây là cảnh trong mơ nàng cũng không dám mơ, sau khi vui quá thì thành buồn quá. Có phải hắn muốn giết nàng hoặc muốn cùng nàng vĩnh biệt hay không? Nếu không thì nàng không tưởng tượng ra được nỗi bi thảm nào sánh được với hạnh phúc trong giờ khắc này.

“Không phải.” Hắn đáp.

“Không phải cái gì?” Lâu Tự Ngọc sắp khóc đến nơi rồi, “Cái này còn chưa đủ làm ta sợ sao?”

Tống Lập Ngôn hơi cười nhạt nói: “Bản quan trả lời cho câu hỏi thứ nhất của ngươi.”

– đại nhân cũng sơ ý thất thần sao?

– không phải.

Là hắn cố ý, muốn trả thù vì muốn nhìn thấy nàng cùng mặt đỏ bừng thẹn quá thành giận, muốn để nàng nếm thử cảm giác bị người khác đột nhiên hôn là thế nào, nhưng……

Tống Lập Ngôn đã nhận ra mình rất vui vẻ, loại vui vẻ này thậm chí còn mãnh liệt hơn khi thấy tu vi tiến bộ.

Hắn buông nàng ra, lấy từ trong ngực mình ra cái ngọc tuệ mà nàng đưa cho hắn. Ngọc ti tuệ màu xanh thoạt nhìn đúng là tay nghề của quán bán hàng rong nhưng kỳ quái là đầu ti tuệ không phải dùng ngọc châu thông thường mà là một nhúm lông cáo trắng tinh. Hắn quơ quơ trước mặt nàng sau đó nhìn xuống từ trên cao hỏi: “Vì sao lại đưa cho ta cái này?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi