NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Tình cảnh này sao quen thuộc thế nhỉ?

Nhiều năm trước kia dưới chân Kỳ Đấu Sơn nàng từng bị Triệu Thanh Hoài lúc đó mới hơn 10 tuổi chặn đường nói muốn cùng nàng đấu pháp. Nàng biết đứa nhóc vắt mũi chưa sạch đó không thích mình và sư huynh hắn ở bên nhau nên cũng muốn để hắn được phát tiết. Nàng đồng ý, dùng chút yêu lực chọc hắn chơi nhưng ở một khắc cuối cùng nàng không kịp thu tay khiến hắn bị thương.

Cũng chính lúc đó Tống Thanh Huyền tới và nhìn thấy. Hắn không phân xanh đỏ đen trắng mà lập tức vung kiếm chém nàng một nhát. Lúc ấy chân núi có gió lớn, thổi trúng khiến nàng gần như không đứng vững, nàng muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng đã ăn một miệng gió khiến cổ và ngực đau đớn. Nhưng hắn lại không thèm nhìn nàng, chỉ mang theo sư đệ của mình về nhà chữa thương.

Khi đó Tống Thanh Huyền thật đúng là không ôn nhu, cũng không tín nhiệm nàng nửa phần. Nàng đả thương người của hắn thì hắn cũng đả thương nàng, không hề cho nàng chút cơ hội giải thích. Cho tới bây giờ nàng nhớ tới vẫn cảm thấy bực mình.

Mà hiện tại cũng là người đó, cũng là chiêu đó, mọi chuyện tái hiện khiến Lâu Tự Ngọc tức giận đến run tay. Triệu Thanh Hoài nói như thế nào cũng sống sắp trăm tuổi rồi, sao ông ta còn chưa ngán chơi chiêu chứ?

“Khụ khụ.” Triệu Thanh Hoài nghiêng đầu phun ra một chút máu, sau đó lật tay bắt được tay Tống Lập Ngôn, tìm tòi bắt mạch cho hắn sau đó vui mừng mà cười, “Cũng không lười biếng.”

“Đệ tử đã hứa với sư phụ sẽ chăm học khổ luyện thì tất nhiên là không dám lơi lỏng, huống hồ huyện Phù Ngọc này cao nhân liên tiếp, một khi mất cảnh giác thì sẽ lập tức bỏ mệnh.” Tống Lập Ngôn đỡ ông ta rồi nhẹ giọng hỏi, “Sao sư phụ đến mà không báo cho đệ tử một tiếng?”

“Vì đề phòng con yêu quái này nghe thấy tiếng gió bỏ chạy trước nên vi sư không dám lộ mặt.” Triệu Thanh Hoài thở dài, “Ai ngờ vẫn bị nàng ta ám toán.”

Ai ám toán ai? Lâu Tự Ngọc tức giận đến trợn trắng mắt, khóe mắt lướt qua Tống Lập Ngôn để ngừa hắn thình lình cho nàng một kiếm.

Nhưng Tống Lập Ngôn không nhúc nhích, Giải Trĩ Kiếm trong tay cho dù lấy ra cũng chỉ chống trên đất.

Triệu Thanh Hoài hơi ngoài ý muốn hỏi: “Con còn đang đợi cái gì?”

“Bẩm sư phụ, đồ nhi không phải đang đợi mà là cố kỵ.” Hắn nhẹ giọng nói, “Lúc trước đồ nhi từng giao đấu với con yêu quái này và bị nàng chơi chiêu khiến đám huynh đệ trong tư nội đều hiểu lầm đồ nhi. Trước mắt có người khác ở đây nên để tránh tị hiềm thì đồ nhi không động thủ vẫn hơn.”

Đây là đạo lý gì? Triệu Thanh Hoài nhíu mày, nhưng tiếp theo ông ta nhận thấy có càng nhiều đệ tử vào kết giới.

“Sư tôn!” Diệp Kiến Sơn hô một tiếng, La An Hà ở phía sau uể oải mà theo kịp sau đó cũng ôm quyền hành lễ. Mấy chục đệ tử cũng đi theo lên hành lễ.

Tống Lập Ngôn thu kiếm về rồi lui về sau nửa bước, cúi đầu nói với Diệp Kiến Sơn: “Vì nghênh đón sư phụ nên đệ tự tiện tránh thoát Không Giáo Thằng ra cửa, mong sư huynh thứ tội.”

Diệp Kiến Sơn chưa kịp nói chuyện thì Triệu Thanh Hoài đã trầm giọng nói: “Cái gì mà Không Giáo Thằng?” Đồ đệ này của ông ta từ nhỏ tới lớn chưa từng làm sai việc gì, thứ như Không Giáo Thằng làm sao lại dùng trên người hắn chứ?

“Cái này nói ra thì rất dài.” Diệp Kiến Sơn cúi đầu nói, “Trước bắt lấy Lâu Tự Ngọc mới là quan trọng.”

“Được.” Triệu Thanh Hoài sai Tống Lập Ngôn nói, “Con đi bắt đi.”

Tống Lập Ngôn còn chưa đáp lời thì các sư huynh đệ bên cạnh đã đồng thời nói: “Sư tôn, không thể! Chúng ta kết trận cũng có thể bắt yêu, tiểu sư đệ vẫn là kẻ còn đang mang tội.”

Lâu Tự Ngọc vốn còn đang cực kỳ khẩn trương đề phòng nhưng vừa nghe đến đó đã nhịn không được bật cười. Cục đá vẫn treo trong lòng nàng đột nhiên rơi xuống —— Tống Lập Ngôn không phải Tống Thanh Huyền, hắn không nhẫn tâm như vậy, cũng tin tưởng nàng hơn, thậm chí sẽ dùng biện pháp khác nhau để tránh phải tranh chấp với nàng.

Cùng một tình cảnh nhưng hai kết quả hoàn toàn khác nhau khiến nàng đột nhiên cảm thấy kéo dài hơi tàn sống lâu vài thập niên đúng là có lời, quả thật quá có lời.

Thậm chí nếu không phải ngại nhiều người thì nàng đã nhào lên hôn hắn một cái.

Lâu Tự Ngọc vừa cười thì Triệu Thanh Hoài đã không vui, chòm râu tuyết trắng tức giận đến run lên, trừng mắt với Diệp Kiến Sơn mắng: “Ta chưa định tội cho hắn thì ai trong toàn bộ Thượng Thanh Tư này dám nói hắn mang tội chứ? Ở đây nhiều người như vậy nhưng ngoài hắn ra còn có ai có thể cùng đại yêu quái này so chiêu chứ?”

“Nhưng sư tôn, hắn đã thả yêu quái này chạy.”

Triệu Thanh Hoài chấn động, quay đầu nhìn về phía Tống Lập Ngôn. Người sau nghiêm túc lắc đầu nói: “Đồ nhi chưa từng làm chuyện đó, là bọn họ hiểu lầm. Nhưng hiểu lầm chưa tiêu thì đồ nhi cũng không dám tiến lên động thủ, vẫn phải làm phiền các vị sư huynh đệ thôi.”

La An Hà thờ ơ lạnh nhạt, cười nhạo nói: “Ngươi không ra tay thì cho dù là Chưởng Tư cũng chưa chắc có thể bắt được nàng ta.”

Tống Lập Ngôn không nói tiếp chỉ rũ đôi mắt đứng ở bên cạnh Triệu Thanh Hoài. Triệu Thanh Hoài ngày thường cực kỳ ổn trọng, dù sao cũng là Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư và quan nhất phẩm trong triều, thân mang trọng trách lớn, tay nắm sinh tử. Nhưng không biết có phải bị Lâu Tự Ngọc kích thích hay thế nào mà lúc ông ta nói chuyện cũng mất đi bình thẩn, phất tay áo trách mắng: “Các ngươi muốn phản phải không? Lập ngôn là đệ tử dòng chính, là người kế thừa Thượng Thanh Tư ta trong tương lai. Hắn mà đáng bị các ngươi hoài nghi như thế sao?”

Dứt lời ông ta nắm tay Tống Lập Ngôn, buộc hắn hóa ra Giải Trĩ Kiếm, trầm giọng nói: “Con và vi sư cùng đối phó với nàng.”

Lâu Tự Ngọc vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tống Lập Ngôn nhìn lướt qua sau đó rút kiếm đồng ý.

Nhưng không phải ai cũng ngốc, bên này náo nhiệt thế này chẳng lẽ Lâu Tự Ngọc vẫn đứng đó nghe chắc?

Một kiếm này vung xuống thì mỹ nhân cười như hoa lúc này đã hóa thành một sợi tóc đen lắc lư rơi xuống. Triệu Thanh Hoài trầm mặt nói: “Thế thân thuật.”

Lâu Tự Ngọc đã chạy, người đứng ở chỗ kia là do nàng hóa ra từ sợi tóc. Đã lâu không thấy yêu lực của nàng cũng có tiến bộ, có thể ở trong kết giới của ông ta dùng yêu thuật mà ông ta còn không phát hiện ra. Triệu Thanh Hoài rất bực nhưng nhiều người nhìn vào nên ông ta không thể thất thố. Mũi kiếm bay lên cắt đôi sợi tóc đen sau đó ông ta thu tay nói: “Lần tới lại đối mặt với đại địch mà còn dám tranh luận ai lên ai không thì cứ xử trí theo luật.”

“Sư tôn, hiện tại chạy về hướng Kỳ Đấu Sơn thì có lẽ còn kịp.” Diệp Kiến Sơn tiến lên nói một câu.

Triệu Thanh Hoài lắc đầu, bản lĩnh của Lâu Tự Ngọc ông ta rõ ràng nhất, một khi đã mất tiền cơ thì đuổi theo cũng vô dụng. Huống hồ ông ta biết nàng không chạy thoát được đâu. Chỉ cần Tống Lập Ngôn còn ở thì nàng luôn sẽ trở về.

Nhưng…… Ông ta nghi hoặc mà đánh giá Diệp Kiến Sơn, Triệu Thanh Hoài xoa xoa thái dương hỏi: “Ngươi là?”

La An Hà cười nhạo một tiếng: “Sư tôn có tuổi rồi, đến người cũng không nhớ nữa sao? Đây là đại đệ tử Diệp Kiến Sơn của thất sư đệ của ngài, ngày thường hay có việc đến trước mặt ngài.”

Triệu Thanh Hoài xuất thần trong chớp mắt sau đó ho khan hai tiếng. Tống Lập Ngôn đỡ ông ta, nhíu mày nói: “Sư phụ có thương tích trong người, trước tiên về phủ của đồ nhi nghỉ ngơi đã.”

“Được.” Triệu Thanh Hoài khôi phục lại bộ dáng lụ khụ mà một lão giả nên có, sau đó nửa dựa vào hắn nói, “Vừa lúc vi sư có một số việc muốn nói với con.”

Lâu Tự Ngọc chạy như bay tới Kỳ Đấu Sơn, lúc này Tần Tiểu Đao vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, “Ngươi có cảm thấy lão gia hỏa Thượng Thanh Tư kia có chút cổ quái không?”

Lâu Tự Ngọc hừ cười: “Hắn được Tống Thanh Huyền nuôi lớn, đối với Thanh Huyền có loại ỷ lại vào phụ thân. Loại hồ ly như ta câu dẫn phụ thân hắn thì từ trước đến giờ hắn chưa từng vui mừng, trước kia hắn còn luôn đối nghịch với ta đó.”

“Không phải.” Tần Tiểu Đao nói, “Ta đang nói đến nghiệt kính oán khí.”

Bước chân dừng lại, Lâu Tự Ngọc ngoài ý muốn cúi đầu nhìn về Phù Đồ Vây trong tay: “Ông có ý gì?”

“Lúc Cánh Gà ở trong bụng mẫu thân hắn thì suýt bị sinh non. Lúc ấy Phù Sơn lo lắng nên đã làm ra chuyện mà cả thiên hạ đều không tán đồng đó là dẫn nghiệt kính oán khí để đỡ đẻ cho Yêu Hậu. Chính vì thế mà ta coi như cũng khá quen thuộc với thứ này.” Tần Tiểu Đao trầm ngâm, “Ta không xác định mới vừa rồi cảm giác của mình có đúng hay không nhưng trên người lão giả kia không sạch sẽ, giống như khi ngươi bị mê hoặc vậy.”

Lâu Tự Ngọc híp mắt cân nhắc một phen sau đó lắc đầu: “Thượng Thanh Tư là nơi tràn đầy pháp khí và phù chú, nghiệt kính oán khí không thể ăn mòn ông ta. Huống chi ông ta chính là Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư, nếu có thể dễ dàng bị oán khí quấn thân như thế thì về nhà làm ruộng cho rồi.”

“Cho nên ta mới nói là ta không xác định, nhưng cảm giác quả thực cổ quái.”

Nhớ tới chuyện phong ấn Yêu Thần, sắc mặt Lâu Tự Ngọc cũng ngưng trong hơn. Nàng thả Cánh Gà và Tần Tiểu Đao dưới chân Kỳ Đấu Sơn và nói: “Các ngươi tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, mọi chuyện cứ giao cho ta.”

“Ngươi phải cẩn thận.” Tần Tiểu Đao không yên tâm dặn, “Đặc biệt là đề phòng chuyện liên quan tới người kia. Từ trước đến giờ ngươi cứ động tới hắn là không có lý trí, Mộc Hi không có, ta cũng đi rồi, Lê Hoa ở bên cạnh không làm được gì nên ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”

“Ai.” Lâu Tự Ngọc không vui mà dậm chân, “Lão nương nói như thế nào cũng lớn hơn ông ít tuổi, ông không thể bởi vì bề ngoài này thoạt nhìn già hơn ta mà coi thường ta như đứa nhỏ thế được?”

Tần Tiểu Đao khinh bỉ nàng: “Nhớ rõ giữ cửa hàng cho ta.”

“Yên tâm đi.” Lâu Tự Ngọc cúi đầu sờ sờ đầu Cánh Gà đầu sau đó vẫy tay với bọn họ. Cánh Gà lưu luyến mỗi bước đi theo Tần Tiểu Đao đi rồi. Lâu Tự Ngọc nhìn theo bọn họ đi vào phạm vi yêu chướng mới quay người về thành.

Bên trong huyện nha.

Người của Thượng Thanh Tư chen chật kín cả phòng, Triệu Hoài thanh lại lười nhìn bọn họ nên đuổi hết chỉ chừa lại mình Tống Lập Ngôn ở lại. Lúc này ông ta ngưng trọng hỏi: “Có phải con đã biết về người tên Tống Thanh Huyền không?”

Bàn tay của Tống Lập Ngôn đặt ở đầu gối nắm chặt lại, hắn gật đầu.

“Một chuyến này vi sư vốn không nên tới.” Triệu Thanh Hoài thở dài, “Đế vương bệnh nặng, cả triều hoảng loạn, mấy hoàng tử tranh quyền đoạt thế khiến không ít người của Thượng Thanh Tư bị cuốn vào, thật sự đã nguy cấp đến mức tồn vong. Nhưng vi sư vẫn tới, con có biết nguyên do vì sao không?”

Hắn lắc đầu.

“Sư huynh của vi sư là Tống Thanh Huyền cũng từng bị yêu nữ kia mê hoặc, thậm chí động phàm tâm nhưng cuối cùng hắn có kết cục gì thì con hẳn đã biết rồi.” Môi Triệu Thanh Hoài hơi trắng bệch, nhắm mắt nói “Con là đệ tử đắc ý của vi sư nên ta không muốn con dẫm vào vết xe đổ đó, con có hiểu không?”

Một người có thiên phú dị bẩm, ôn hòa vô song như thế mà cuối cùng hồn phi phách tán thi cốt không còn, chỉ nhớ đến đã khiến người ta căm hận. Tống Lập Ngôn rất hiểu tâm tư của sư phụ mình nhưng hắn vẫn tò mò hỏi: “Tống tiền bối không phải cùng Thường Thạc đồng quy vu tận sao? Thế nào lại tính lên đầu yêu nữ kia?”

“Nếu không phải có Lâu Tự Ngọc thì làm sao huynh ấy học được pháp thuật khiến hồn phi phách tán kia?!” Triệu Thanh Hoài đột nhiên kích động lên. Ông ta ho khiến máu bắn ra chòm râu bạc nhưng cũng không màng mà bắt lấy tay hắn nói, “Huynh ấy có lẽ không cần chết, nếu không phải có Lâu Tự Ngọc thì hiện tại huynh ấy đã là Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư!”

Tống Lập Ngôn ngây người.

Triệu Thanh Hoài thở gấp mấy hơi, trên mặt là mệt mỏi của tuổi tác không thể ngăn được: “Lâu Tự Ngọc hoa ngôn xảo ngữ đã quen, vi sư mặc kệ trước đó con và nàng ta có gút mắt gì nhưng sau này chớ nên tin nửa lời nàng ta nói nữa. Nếu không dù vi sư ở dưới chín suối cũng chẳng thể yên tâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi