NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

La An Hà khó có lúc thống khoái, nghĩ thầm dù thiên phú mình không bằng người này nhưng ít nhất chức quan vẫn hơn hắn, vì thế ngẫu nhiên có thể phát tiết chút bực tức. Nhưng hắn không đắc ý được bao lâu đã nghe thấy Tống Lập Ngôn nói: “Năm ấy đại nhân có tới Định Nam Hầu phủ ở kinh đô, vì sao lúc ấy ngài lại hỏi thăm hành tung của tiểu Hầu gia? Ấn theo chức quan thì không phải đại nhân cũng dĩ hạ phạm thượng sao?”

Ngực nhảy dựng lên, La An Hà đen mặt hỏi: “Ai nói cho ngươi?”

Định Nam Hầu phủ chính là một nơi kỳ lạ. Bỏ qua chuyện Thượng Thanh Tư giúp đỡ bọn họ thì bản thân Định Nam Hầu được thánh sủng, quyền cao chức trọng. Quan viên các nơi vào kinh mỗi năm không tránh khỏi sẽ tới đó nịnh bợ. Tiểu Hầu gia vừa sinh ra đã được thụ phong, nhưng không ai biết hắn đi đâu, chỉ biết hàng năm hắn ở bên ngoài chỉ đến khi ăn tết mới về nhà thăm người thân. Lần trước hắn thật vất vả mới vào được nơi đó nên cũng hỏi thăm hạ nhân một hai, sao chuyện này lại truyền tới tai Tống Lập Ngôn chứ?

“Hạ nhân miệng không nghiêm, có người tới hỏi thăm thì đến hỏi ta có quen biết La đại nhân không.” La An Hà đang nghĩ ngợi thì người trước mặt đã trả lời nói, “Đáng tiếc lúc ấy tại hạ cũng không quen La đại nhân, nếu không thế nào cũng nên mời vào uống một chén trà nhỏ mới phải.”

La An Hà hoảng hốt, lặng người một hồi cũng không hiểu lời này là có ý gì. Chờ hắn ta dần nghĩ ra cái gì đó thì mặt cũng xanh mét. Tống Lập Ngôn là tiểu Hầu gia của Định Nam Hầu phủ sao? Thế vì sao hắn lại tới huyện Phù Ngọc làm một huyện lệnh thất phẩm chứ? Trách không được hành tung của tiểu Hầu gia vẫn luôn là bí ẩn, hóa ra hắn đi làm đệ tử của Thượng Thanh Tư sao?

Trong nháy mắt La An Hà nghĩ trong lòng cái lão già Triệu Thanh Hoài chính là kẻ tiểu nhân ôm đùi nịnh nọt Định Nam Hầu phủ. Nhưng nhớ tới tu vi và tài nghệ của Tống Lập Ngôn cùng Diệt Linh Đỉnh trong tay áo hắn thì La An Hà lại nuốt một hơi này xuống. Lúc này hắn không dám kênh kiệu nữa, nhưng La An Hà lại cảm thấy không xuống đài, mềm giọng được. Khuôn mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, hơn nửa ngày không hé răng.

Tống Lập Ngôn dời ánh mắt, nhìn về phía sau hắn hỏi: “Bùi tiền bối sao không tới?”

“Hắn…… Ta đi xem.” Vừa lúc có cớ xoay người, La An Hà vội vàng trở về trong phòng Triệu Thanh Hoài, nhưng nhìn khắp nơi lại không thấy ai.

“Hắn đi lúc nào nhỉ?” La An Hà mờ mịt.

Nhớ tới lời Lâu Tự Ngọc, lòng Tống Lập Ngôn trầm xuống, đi theo vào phòng quét mắt bốn phía. Mọi thứ trong phòng đều yên tĩnh, cửa sổ khắc hoa nửa mở, gió từ bên ngoài thổi vào khiến sa mành lay động.

Hắn nhịn không được có chút bực: “Ngài dẫn hắn tới phòng của sư phụ để làm gì?”

La An Hà giật mình ngạc nhiên nói: “Ta cùng hắn đi qua bẩm báo việc nội đan của Câu Thủy, ai biết ngươi lại gọi ta lại?” Hắn có chút không minh rõ, “Bùi tiền bối vừa mới ra ngoài sao? Sao ta không phát hiện ra nhỉ?”

“Hắn đi cửa sổ.” Nhặt một sợi lông sói trên bậu cửa sổ, Tống Lập Ngôn trầm giọng nói, “La đại nhân một lòng thiên vị hắn, nếu xảy ra sai lầm gì thì có lẽ sẽ bị liên lụy.”

“Sao có thể chứ?” La An Hà lắc đầu, râu quai nón run lên nói, “Hắn là tiền bối của Thượng Thanh Tư, có thể có sai lầm gì chứ?”

Tống Lập Ngôn cười lạnh: “Sư phụ nhốt một con yêu quái quan trọng ở đây.”

La An Hà nhìn quanh, lại đi do thám, rồi lắp bắp nói: “Ở…… Ở đâu?”

“Nhốt ở đâu lại phải nói cho các ngươi biết sao?” Triệu Thanh Hoài bước vào, mang theo một trận gió lạnh sau đó đi tới phía sau bọn họ khoanh ta nói, “Làm cái gì thế?”

“Sư phụ.”

“Sư tôn.”

Hai người cùng nhau hành lễ, Tống Lập Ngôn rũ đầu hỏi: “Sư phụ bị thương sao?”

Triệu Thanh Hoài có chút không bỏ được sĩ diện nói: “Thương nhẹ thôi.”

Ông ta còn cố ý sửa sang lại trang phục cả người trước khi về, không nghĩ vẫn bị hắn phát hiện. Trong lòng ông ta âm thầm cắn răng mắng Lâu Tự Ngọc nhưng trên mặt lại hiền từ vuốt râu bạc ngồi xuống chủ vị: “Vi sư lúc trước hồ đồ, còn làm con phải nhọc lòng đúng là hổ thẹn.”

Tống Lập Ngôn ngây ra, trộm lấu nghiệt kính ra chiếu thì phát hiện trên người ông ta không còn hắc khí nữa mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Sư phụ chưa từng sai.”

“Con cũng không cần che đậy cho ta, lúc trước ta bị tà ám ảnh hưởng, tham sân si đều có hết, mất đi sự ổn trọng cần có của một Chưởng Tư. Đây là ta không đúng.” Triệu Thanh Hoài cười tủm tỉm nói, “Sau này ta không bao giờ như thế nữa.”

La An Hà nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói: “Vãn bối có việc nói thẳng, mới vừa rồi Bùi tiền bối vào phòng này nhưng rồi lại không thấy đâu nữa. Tống đại nhân lo lắng yêu quái cầm tù ở đây bị cướp đi, nhưng vãn bối không thấy chỗ nào có yêu quái.”

Triệu Thanh Hoài hòa ái gật đầu, duỗi tay hóa ra bạch quang tìm tòi phía dưới án.

“Ngươi đã làm cái chuyện tốt gì?!” Tiếp theo ông ta nổi giận nhảy lên, tức giận đến sặc ho không ngừng quát, “Hoàng Đại Tiên kia đâu? Ta nhốt một con Hoàng Đại Tiên ở dưới đây nhưng giờ đâu rồi?!”

La An Hà bị ông ta quát vào mặt thì không mở được mắt, mờ mịt lẩm bẩm: “Thật sự có sai lầm sao?”

“Ai làm?!” Tiếng rít gào đinh tai nhức óc khiến Tống Lập Ngôn mặt không biểu tình nghĩ hóa ra không có nghiệt kính oán khí thì sư phụ hắn cũng không có được sự ổn trọng bình tĩnh mà một Chưởng Tư nên có.

“Không phải ta…… Là Bùi Hiến Phú, Diệp Kiến Sơn để ta dẫn hắn về trước nhưng hắn lại nói muốn tới thỉnh an sư tôn nên ta mới cùng hắn đi tới. Ai biết lúc đó Tống đại nhân lại gọi ta lại nên nhất thời ta cũng không để ý Bùi tiền bối đi đâu.”

“Tiền bối?” Triệu Thanh Hoài cực kỳ khó hiểu, “Sao ta không biết Thượng Thanh Tư có một vị tiền bối họ Bùi nhỉ?”

“Ngài lớn tuổi nên bệnh quên cũng lớn.” La An Hà bĩu môi, “Diệp Kiến Sơn cũng nói hắn là người rất quan trọng của tư nội, lai lịch không nhỏ lại một lòng vì Thượng Thanh Tư làm việc. Hắn lại sống lâu hơn cả yêu quái, cái này Tống đại nhân hẳn là cũng biết.”

Tống Lập Ngôn gật đầu, Kiến Sơn sư huynh nói như vậy hắn cũng tin.

Triệu Thanh Hoài buồn bực nói: “Chưởng lão của tư nội ta đều biết rõ, khi nào thì mọc ra thêm một kẻ quan trọng mà đến ta còn không biết tên chứ? Kiến Sơn đâu?”

“Lúc trước chúng ta từ Xà tộc lui lại thì hắn đang cản phía sau để ta cùng Bùi tiền bối về trước.” La An Hà nói.

Ngoài cửa có đồ đệ đi theo Triệu Thanh Hoài trở về tiến vào chắp tay nói: “Sư tôn, đại sư huynh còn chưa trở về, những người đi chung với hắn lại đang ở y quán.”

Triệu Thanh Hoài nhắm mắt lấy hồn âm triệu tập nhưng một lúc sau vẫn không có hồi âm.

“Chúng ta có phản đồ sao?” La An Hà líu lưỡi, “Nhưng đó chính là đại sư huynh, chúng ta luôn luôn đều nghe hắn nói, chẳng nhẽ hắn ăn cây táo rào cây sung sao? Không có đạo lý, qua một tháng nữa là hắn vào kinh nhận chức quan rồi, sao lại phải phản bội sư môn?”

Triệu Thanh Hoài thở hổn hển hai hơi, đỡ ghế dựa hỏi Tống Lập Ngôn: “Hắn nói với con những cái gì?”

“Bùi Hiến Phú trên người có yêu khí, lại đoạt nội đan của Thường Thạc. Lúc đó đồ nhi có nhiều hoài nghi nhưng Kiến Sơn sư huynh lại tận lực bênh vực hắn, vì thế đồ nhi cũng thiếu cảnh giác.” Sắc mặt Tống Lập Ngôn cũng khó coi nói, “Đồ nhi không nghĩ tới người từ nhỏ đã ở bên cạnh mình lại làm ra được việc thế này nên mới sơ xuất.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi