NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

“……”

Phiền muộn trong lòng đã không có, Tống Lập Ngôn nghẹn một lúc lâu mới tức giận nói: “Ngươi cũng thật không ra thể thống gì.”

“Hả, những gì nô gia nói lúc trước đại nhân lại không có phản ứng, sao những lời này lại khiến ngài mắng nô gia rồi?” Lâu Tự Ngọc nhướng mày, đầu ngón tay nàng chỉ lên mặt hắn, “Mặt ngài đỏ quá.”

“Câm miệng.”

Nàng lại hi hi ha ha mà cười rộ lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng khiến hắn nhìn thấy cũng vui mừng theo sau đó lắc đầu bật cười. Sảnh đường của khách điếm vốn trống trải nhưng không biết vì sao Tống Lập Ngôn cảm thấy thât tràn đầy, giống như nó được nhét đầy đồ vật vậy.

“Tỷ tỷ.”

Không khí đang vui thì trên lầu đột nhiên có tiếng bước chân thịch thịch thịch chạy xuống, một vật nhỏ lao đến bên người Lâu Tự Ngọc, nhút nhát sợ sệt mà bắt lấy làn váy của nàng nói: “Tỷ tỷ, một mình ta không dám ngủ.”

Giọng nói quen thuộc, yêu khí quen thuộc khiến Tống Lập Ngôn cơ hồ phản ứng ngay lập tức, Diệt Linh Đỉnh cũng bay ra, vù vù lượn vòng trên đầu Cánh Gà. Lâu Tự Ngọc cả kinh, vội vàng ôm hắn vào lòng, chột dạ cười nói với Tống Lập Ngôn: “Đại nhân đừng động tay.”

“Ngươi đã đưa hắn đi rồi sao còn dẫn về đây?” Tống Lập Ngôn hơi bực, “Sợ không ai phát hiện ra hắn sao?”

“Có chút việc, hôm nay nếu nô gia không đi đón hắn thì sợ là hắn đã rơi vào tay Bùi Hiến Phú rồi.” Nàng cực kỳ khoa trương giật gân, sau đó lại lấy lòng mà lôi kéo ống tay áo hắn, “Đứa nhỏ này tuy đặc biệt chút nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ, còn rất đáng yêu, đại nhân thả hắn một con đường nhé?”

“Không có khả năng.” Hắn nhíu mày, “Ngươi cũng biết, Bùi Hiến Phú muốn nội đan của năm Yêu Vương. Nội đan của Hồ tộc chưa biết ở chỗ nào, còn ba viên khác đang ở trong tay hắn, chỉ có nội đan trong người đứa nhỏ này là còn có thể diệt.”

Nội đan thứ này, đặc biệt là do kế thừa thì sẽ dung hợp với người được kế thừa. Nếu Cánh Gà bị đoạt nội đang thì trong vòng ba ngày hắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Lâu Tự Ngọc tự nhiên là không muốn hắn chết, chỉ cần Bùi Hiến Phú không rời khỏi Hoang Châu thì còn có biện pháp, cũng không đến mức sốt ruột ra tay với một đứa nhỏ.

Cánh Gà sợ hãi mà nhìn Tống Lập Ngôn, sau đó quay đầu chôn mặt trong ngực Lâu Tự Ngọc, không hé răng. Ánh mắt Tống Lập Ngôn trầm xuống, Diệt Linh Đỉnh trên đỉnh đầu nhất thời càng hung hăng hơn.

“Ngươi ồn ào cái gì?” Lâu Tự Ngọc duỗi tay ra túm lấy Diệt Linh Đỉnh sau đó cười gằn uy hiếp nó, “Không được hù dọa trẻ nhỏ.”

Diệt Linh Đỉnh run run sau đó tránh hỏi tay nàng, vù một cái lao vào lòng Tống Lập Ngôn giống như Cánh Gà đang trốn trong lòng nàng. Nó tủi thân vù vù hai cái.

Tống Lập Ngôn thu nó lại, lời lẽ không vui nói: “Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi còn tính là trẻ con nỗi gì? Chẳng qua hắn có bộ dạng trẻ con nhưng nếu muốn hắn hóa thân thành người lớn thì cũng không phải không thể.”

“Đại nhân hiểu lầm rồi, đứa nhỏ này tuy ở trong phong ấn vài trăm năm nhưng đầu óc chẳng khác gì trẻ con người phàm tầm 7,8 tuổi. Cho dù hắn có biến thành người lớn thì cũng không giống.”

Cánh Gà chôn ở bên hông nàng nghe thấy thì gật gật đầu, thoạt nhìn đáng thương hề hề. Nhưng Tống Lập Ngôn không hề đồng tình, sắc mặt cũng không quá đẹp quát: “Buông hắn ra.”

“Đại nhân?” Lâu Tự Ngọc suy sụp mặt, “Cho nô gia hai phần thể diện đi mà.”

“Không.”

Lâu Tự Ngọc hơi gấp nói: “Ngài cũng phải giảng đạo lý chứ, trường mệnh khóa của hắn là no ogia cho, không thể nào để hắn đoản mệnh chỗ nô gia được?”

Tống Lập Ngôn rũ mắt, sắc mặt càng thêm âm trầm: “Cái này thì có liên quan gì tới ngươi, lần trước gặp nhau ngươi chẳng qua chỉ nể mặt Tần chưởng quầy, sao lần này về lại thân thiết thế hả?”

“Ngài có điều không biết, đứa nhỏ này thật sự làm cho người ta thích.” Lâu Tự Ngọc hết sức hưng phấn mà khoa tay múa chân nói với hắn, “Hắn nói ta là thân thích của hắn, nô gia hành tẩu giang hồ nhiều năm như thế còn không nghe thấy ai nói lời này đâu. Hắn còn nhỏ như thế, tình cảm thuần túy động lòng người cho nên nô gia……”

“Tình cảm này của ngươi thật là không đáng tiền, tùy tiện nói một câu là có thể đả động ngươi rồi.” Hắn đánh gãy lời nàng nói, lạnh lùng thốt lên, “Không phải nói trừ ta…… Trừ vị đại nhân kia thì không ai có thể khiến ngươi dao động nữa hả?”

Lâu Tự Ngọc chớp mắt, rốt cuộc nhận thấy người trước mặt có vẻ không thích hợp nên vội cúi đầu nhìn Cánh Gà sau đó nhỏ giọng nói: “Ngươi đi về ngủ tiếp đi, một lát nữa tỷ tỷ đến xem ngươi có được không?”

Ánh mắt Tống Lập Ngôn dừng ở trên người hắn quả là lạnh đến kỳ cục, Cánh Gà cũng không muốn ngốc ở đây. Rốt cuộc hắn còn có thù với người này nhưng không báo được nên đành dứt khoát gật đầu rồi chạy lên lầu.

Chờ cửa phòng hắn đóng lại, Lâu Tự Ngọc mới cười tủm tỉm mà chống nạnh hỏi: “Đại nhân ghen?”

Người trước mặt lạnh băng mà nhìn nàng, khóe miệng cong lên thành một độ cong mỉa mai, thoạt nhìn âm trầm lại trào phúng. Nhưng Lâu Tự Ngọc thực vui vẻ, miệng nhếch đến mang tai, không sao thu lại được: “Cánh Gà vẫn là đứa nhỏ, sao đại nhân cũng ghen với hắn làm gì?”

Hắn không nói lời nào, rũ mắt nhìn chằm chằm hoa văn thô ráp bên cạnh bàn mà ngây người. Người bên cạnh không hề ngừng mà cứ thế ầm ĩ bên tai hắn: “Trước kia chưa bao giờ thấy đại nhân như vậy. Bộ dáng đại nhân tức giận thật đẹp, nếu không phải sợ ngài sẽ động thủ thì nô gia thật muốn giữ Cánh Gà ở đây để nhìn đại nhân giận thêm một lúc.”

“Nếu nô gia thay ngài đi tìm Bùi Hiến Phú thì ngài có buông tha Cánh Gà không? Đại nhân? Đại nhân ngài nhìn nô gia đi.”

Lẩm nhẩm lầm nhầm nói một lúc lâu không được đáp lại, Lâu Tự Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười: “Ngài đây là đang bắt nạt nô gia, không cho mặt mũi mà.”

“Không phải.” Tống Lập Ngôn rốt cuộc mở miệng, nhìn như bình tĩnh nhưng âm cuối lại mang theo bực, “Bắt nạt người khác là ngươi.”

“Sao lại có lời này?” Lâu Tự Ngọc mếu máo, cúi đầu nhìn nhìn dưới bàn, “Ngỗng đâu? Con ngỗng ta thường xuyên trêu chọc kia đâu? Phải bảo nó đi ra đây để nó nhìn xem thế này có oan uổng không cơ chứ.”

Tống Lập Ngôn không hề để ý tới lời trêu ghẹo của nàng mà chỉ giương mắt nói: “Ngươi thích Cánh Gà.”

“Tuy nô gia quả thật rất thích hắn nhưng không phải kiểu thích đó……”

“Còn có Hoắc Lương, ngươi cũng luôn đưa canh cho hắn.”

“Ai cái này nô gia có thể giải thích, đó là bởi vì……”

“Bùi Hiến Phú cũng luôn nói thích ngươi, luôn thân cận với ngươi.”

“……” Lâu Tự Ngọc cắn răng, nghĩ thầm cái này ngài cũng ghen sao? Mỗi ngày nàng đều nghĩ cách làm thế nào để làm thịt Bùi Hiến Phú, còn thân cận cái nỗi gì?

Nhưng mà nàng còn chưa kịp cãi lời nào đã nghe thấy Tống Lập Ngôn thấp giọng nói: “Ta không phải ghen, ta chỉ là không vui, sao ngươi thích nhiều người thế……”

“Mà vì sao lòng ta chỉ có mỗi mình người?”

Tim nàng đột nhiên nhảy lên, Lâu Tự Ngọc choáng váng, khuỷu tay theo bản năng mà huých một cái khiến chén trà rơi trên mặt đất “Bang” một tiếng. Nước trà lẳng lặng rơi trên mặt đất thành một vệt nước. Cả sảnh đường yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng tim ai đó đập, càng lúc càng lớn, càng ngày càng không che giấu được.

“Ngài……” Hốc mắt có chút đỏ lên, Lâu Tự Ngọc dùng tay trái túm lấy tay phải không ngừng run rẩy của mình, nuốt hai ngụm nước miếng. Thật vất vả nàng mới nói được một câu, “Ngài không phải yêu quái, vậy nói chuyện có giữ lời không?”

Hắn xụ mặt, trong mắt không có chút dao động, giống như người nói lời kia không phải là hắn. Nhưng sau khi an tĩnh một hồi lâu hắn vẫn đáp lời: “Ngươi đừng tưởng rằng dựa vào lời này là có thể khiến ta thả Cánh Gà.”

“Không phải.” Lâu Tự Ngọc liều mạng lắc đầu, bắt lấy tay hắn lật qua để tay mình vào tay hắn nói, “Nô gia không còn cầu mong gì. Nếu ngài đã nói lời này thì nhất định đừng bỏ rơi nô gia nữa nhé? Cho dù là đi chịu chết cũng mong ngài mang nô gia đi với.”

Mí mắt hơi hơi chua xót, Tống Lập Ngôn nhíu mày: “Cái này tính là yêu cầu gì.”

“Đây là yêu cầu cực gì đơn giản, cũng không khiến ngài khó xử.” Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, “Đồng ý với nô gia có được không?”

Vì bị vứt bỏ quá nhiều lần nên nàng mới yêu cầu điều này sao? Trong lòng Tống Lập Ngôn cực kỳ khó chịu, há mồm muốn hỏi nàng chuyện trước kia nhưng lại biết nàng nhất định sẽ không nói nên hắn đành buồn bực nói: “Ta đồng ý với ngươi.”

Lâu Tự Ngọc nở nụ cười, giống như đứa nhỏ rốt cuộc được ăn đường. Nàng vui vẻ ngồi trên ghế mà lắc chân, hắn nhìn thấy thế thì lắc đầu muốn nói gì đó nhưng lại đột nhiên thu được một tia hồn âm truyền tới.

“Đại nhân, Thiên Thu Lâu lại xảy ra chuyện rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi