NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Chiếc gương này sinh ra ở Hoàng Tuyền, có thể chiếu ra kiếp trước của một người, cho dù đã trùm một tấm vải nhưng vẫn ẩn ẩn tản ra hơi thở bất thường.

Tống Lập Ngôn đứng dậy, chậm rãi vây quanh nó vài vòng, muốn giật tấm vải xuống nhưng cuối cùng lại dừng rồi thu tay lại. Nếu hắn có thể biết nhân quả của kiếp trước thì tất nhiên là tốt, ít nhất có thể tìm được cách phong ấn yêu hồn bất tử nhưng nếu thế thì sẽ mất nửa tháng như những kẻ trong Thiên Thu Lâu, vậy thì quá không tốt.

Hắn thay quần áo đi ngủ sau đó đặt Phù Đồ Vây lên cạnh gối đầu.

“Có thể đổi chỗ khác cho ta không?” Cánh Gà bất mãn nói, “Ta không muốn cùng kẻ giết yêu như ngươi nằm chung giường.”

Tống Lập Ngôn mặt không biểu tình mà nhắc nhở hắn: “Lâu Tự Ngọc cũng giết yêu.”

“Nàng không giống ngươi.” Cánh Gà cuộn tròn trong Phù Đồ Vây, nghiêm túc nói, “Nàng giết là yêu quái có tội, còn ngươi chẳng phân biệt thị phi thấy yêu là giết.”

Có cái gì không giống nhau? Yêu quái có mấy con là vô tội chứ? Tống Lập Ngôn cười nhạo, lắc đầu không thèm để ý đến hắn nữa mà nằm lên giường đi ngủ. Trong phòng an tĩnh lại, ánh nến không còn nên ánh trăng lặng lẽ bò qua cửa sổ khắc hoa vào phòng, chiếu sáng một nửa.

Cánh Gà không ngủ, hắn nằm trong Phù Đồ Vây giận dỗi. Cũng là tiểu Yêu Vương sao hắn lại nhỏ yếu như thế, đến Tống Lập Ngôn cũng đánh không lại? Hắn không muốn bị người ta coi là đứa nhỏ mà che trở, hắn cũng muốn bảo vệ người mình thích.

Dưới ánh trăng, Tống Lập Ngôn ngủ say đi vào giấc mộng, Cánh Gà còn đang cáu giận mà vẽ xoắn ốc trong tháp lưu li. Đột nhiên hắn cảm thấy trong phòng có ánh sáng chợt lóe nên ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua tháp. Hắn phát hiện miếng vải phủ cái gương kia đã rơi xuống, mặt kính phản chiếu ánh trăng sau đó lại thẳng tắp mà chiếu lên giường bên này.

Thứ gì vậy? Hắn nghi hoặc mà nhìn kỹ, sau đó lập tức hô gọi Tống Lập Ngôn một tiếng: “Này, gương của ngươi đang sáng lên kìa.”

Tống Lập Ngôn quay mặt vào bên trong, hô hấp đề đều, hẳn là đã ngủ say nên không hề trả lời. Cánh Gà cảm thấy không thích hợp, người này luôn luôn cẩn thận sao lại có thể ngủ say đến thế? Ánh sáng từ cái gương càng ngày càng sáng, chiếu bốn phía sáng như ban ngày. Theo lý thuyết hắn phải xoay người xem một cái chứ? Nhưng hắn không hề hay biết, thậm chí thân mình còn ngày càng trở nên trắng hơn.

Cánh Gà thiếu trải sự đời nên không biết đây là cái gì, chỉ có thể mờ mịt đánh giá, trơ mắt nhìn cả người Tống Lập Ngôn càng ngày càng sáng, sau đó càng ngày càng mờ nhạt. Chờ hắn bỗng nhiên bừng tỉnh thì trên giường đã không còn ai.

“Không xong!” Cánh Gà vội vàng đứng dậy đánh lên Phù Đồ Vây nhưng lại phát hiện không đánh vỡ được. Lúc này hắn muốn truyền âm cho Lâu tỷ tỷ nhưng Lâu Tự Ngọc ở cách hắn rất xa nên không thể nghe thấy lời hắn.

Trước mặt nàng là gương mặt đang mỉm cười như thường của Bùi Hiến Phú. Gió cuối thu xương lạnh, Lâu Tự Ngọc hà hơi vào tay sau đó hóa ra một cái đuôi làm áo choàng, híp mắt hỏi: “Ngươi lại diễn cái trò xiếc gì nữa đây?”

Bùi Hiến Phú và Lâm Lê Hoa ngồi ở trên một tảng đá lớn bên cạnh vực thẳm, nếu không phải hắn đang cầm lấy mệnh môn của Lâm Lê Hoa thì hai người thoạt nhìn giống như tài tử giai nhân đang ngắm trăng. Đáng tiếc, tài tử này cả người toàn là ý xấu, giai nhân thì đang nhe răng trợn mắt muốn cắn người.

“Nghe nói Lâu chưởng quầy bảo hộ Bạch Tiên gia tiểu Yêu Vương cực kỳ thế nên ta mới đích thân đến hỏi thăm một chút.” Hắn chống ở trên nham thạch quay đầu lại, trong mắt đều là thần sắc xem kịch vui, “Nếu ta muốn chưởng quầy dùng tiểu Yêu Vương tới đổi nàng ta thì chưởng quầy có đổi hay không?”

Lâu Tự Ngọc cong đuôi cuốn lên vai, cực kỳ giống một ông cục bọc áo lông ra ngoài sưởi nắng trong ngày đông. Nàng hít cái mũi, lười nhác nói: “Mọi người đều sống hơn một ngàn năm, chút xiếc nhỏ không lên nổi mặt bàn này mà ngươi cũng lấy ra dùng, không sợ mất mặt hả?”

Lâm Lê Hoa nghe thấy thế thì chẳng dám cử động, Bùi Hiến Phú tay chỉ cần thoáng dùng lực một chút thì nội đan của nàng ta sẽ lập tức không có. Trong tình cảnh này thì thế nào cũng không nên nói lời này nhưng chủ tử nhà nàng vừa hỏi thì kỳ quái là cái tên Bùi Hiến Phú này còn nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Chưởng quầy nói có lý.”

Nàng muốn khóc rồi: “Có đạo lý thì có thể thả ta ra hay không?”

“Không thể.” Bùi Hiến Phú cười tủm tỉm lắc đầu nói, “Tiểu nha đầu ngươi bản lĩnh khác thì không có nhưng lật giở sách cổ thì đúng là lợi hại. Nếu ta thả ngươi thì lộ hết bí mật, vậy ta làm sao còn giết được chủ tử nhà ngươi lấy nội đan nữa chứ?”

Sắc mặt Lâm Lê Hoa trắng nhợt: “Ngươi……”

“Muốn hỏi ta làm sao mà biết được phải không?” Bùi Hiến Phú cười khẽ, “Chủ tử nhà ngươi 2000 năm trước kế thừa nội đan của lão Hồ Vương, cái này các đại yêu tộc đều biết. Đáng tiếc Hồ tộc không biết cố gắng, tiểu Yêu Vương mới vừa kế thừa nội đan không đánh được yêu quái Ung Cùng tới đoạt nội đan, chật vật trốn đi, phải dựa vào ăn người chết để sống sót.”

Cả người Lâm Lê Hoa run lên, vô cùng lo lắng mà quay đầu nhìn chủ tử của mình. Chuyện xưa của chủ tử nàng có nghe Mộc chưởng quầy kể một ít nên lúc này sợ nàng nhớ tới chuyện xưa mà thương tâm.

Nhưng Lâu Tự Ngọc lại chẳng hề có biểu tình gì, chỉ đứng đắn nói: “Ta sửa lại cho đúng một chút, lúc ấy ta ăn không phải người chết mà là những người ta đánh chết rồi mới ăn.”

Bùi Hiến Phú bừng tỉnh gật đầu, một tay đập tay với Lâm Lê Hoa, coi như vỗ tay với nàng: “Cái đó thì đúng là tại hạ chưa từng nghĩ tới. Lâu chưởng quầy năm đó cũng là yêu quái tội ác tày trời, nếu đặt ở hôm nay thì Giải Trĩ Kiếm của Tống đại nhân sợ là sẽ muốn chém ngươi ngay lập tức.”

Trên mặt Lâm Lê Hoa trấn định, nhưng trong mắt lại không áp được khiếp sợ: Chủ tử đã ăn thịt người sao? Người không cho nàng ăn thi thể nữa lại đã từng ăn người sao? Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì khiến nàng có bộ dạng dịu ngoan đến kỳ cục này?

“Ngươi đừng nói mấy thứ vô dụng này.” Lâu Tự Ngọc nhẹ hứ một cái, “Năm đó Tống Thừa Lâm không giết ta, hiện giờ cho dù Tống Lập Ngôn biết được cũng sẽ không giết ta.”

Bùi Hiến Phú hiểu rõ mà gật đầu: “Như vậy à?”

Sau đó hắn dừng một chút, trên mặt hắn đột nhiên tràn ngập ý cười nói: “Vậy tại hạ thật muốn về huyện nha xem lúc Tống đại nhân thấy hành động của ngài năm đó thì sẽ có biểu tình gì.”

Trong lòng nhảy dựng, Lâu Tự Ngọc lúc này mới phản ứng lại, tay chậm rãi nắm chặt thành quyền: “Ngươi gài bẫy ngài ấy?”

Nàng sớm nên phát hiện cho dù Nhan Hảo đem Mạnh Bà kính trộm đặt ở Thiên Thu Lâu thì sao những kẻ thù truyền kiếp lại khéo léo cùng ở trong Thiên Thu Lâu chứ? Người này chỉ muốn cho Tống Lập Ngôn biết Mạnh Bà kính ở đó và để hắn mang nó đi. Nhưng theo lý mà nói hắn hẳn là không ngu như vậy mới đúng.

“Cái này sao lại gọi là gài bẫy? Tại hạ chẳng qua chỉ là dàn xếp chút việc vì Tống đại nhân mà thôi. Hắn muốn biết quá khứ như thế, để chính hắn nhớ lại thì không còn gì tốt hơn.” Bùi Hiến Phú thật sự cao hứng, “Huống hồ, cho dù hắn không muốn biết thì Mạnh Bà kính cũng sẽ cho hắn biết.”

“Ngươi điên rồi?” Lâu Tự Ngọc híp mắt, “Nếu ngài ấy nhớ đến cái gì không nên nhớ thì ngươi ta đều là lưỡng bại câu thương, ngươi vĩnh viễn mất Yêu Thần mà ta thì vĩnh viễn mất người ta yêu.”

Ý cười ngưng lại, Bùi Hiến Phú trầm mặt: “Cái gì Yêu Thần? Ngươi đang nói cái gì?”

Lâu Tự Ngọc dậm chân hờn dỗi, trên mặt lại không đứng đắn chớp mắt nhìn hắn nói: “Còn có thể nói cái gì, ngươi chẳng nhẽ đã quên Xi Vưu rồi hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi