Nhưng trên đường cái không có bóng dáng thước tha, đi về phía hắn lúc này là một chiếc xe ngựa. Bên ngoài thùng xe trang trí một cái chuông bạc đang leng keng rung động trong gió. Người đánh xe là La Vĩnh Sanh, sắc mặt ông ta khó coi chưa từng có. Lúc này ông ta dừng xe ngựa trước khách điếm, ôm một người đi ra vọt tới trước mặt hắn rống lên: “Tới cứu người!”
Ánh sáng trong mắt Tống Lập Ngôn tối xuống, hơi chút khó chịu tránh đi hai bước, lại nhìn vào người dính bê bết máu trong ngực ông ta. Là Hoa Diêu tiền bối, tu vi khô kiệt, hồn vía lên mây, trên mặt đã lộ ra màu trắng xanh của người chết. Nhưng sắc mặt La Vĩnh Sanh thoạt nhìn còn khó coi hơn bà ấy, vị sư bá luôn khắc nghiệt âm ngoan trước mặt lúc này mặt đầy nôn nóng, đôi tay ôm người cũng run lên.
“Chưởng Tư đã nói với ta ngươi là ai, ta biết ngươi có thể cứu nàng, mau cứu nàng đi!” La Vĩnh Sanh rít gào, gân xanh trên cổ gồ lên, dáng vẻ hoàn toàn biến đổi.
Tống Lập Ngôn duỗi tay thăm dò giữa mày Hoa Diêu, lại có chút tò mò nhìn ông ta hỏi: “Sư thúc luôn là người hiểu rõ sinh tử, cũng thường nói cái chết là việc mà người của Thượng Thanh Tư nhất định phải trải qua. Hoa Diêu tiền bối đã sống đến tuổi này sao ngài còn phải kích động đến thế.”
“Cái gì mà sống tới tuổi này, ta mặc kệ!” La Vĩnh Sanh chỉ vào Hoa Diêu nói, “Nàng còn trẻ như vậy, không có đạo lý cứ thế chết đi!”
“……” Dung nhan hại vị này vốn bất lão, sao có thể chỉ nhìn mặt. Tống Lập Ngôn thu tay, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ánh mắt La Vĩnh Sanh trầm xuống gằn hỏi: “Sao? Ngươi không cứu được?”
“Nàng bị thương nặng, cũng không có ý chí muốn sống, thuận thế đưa nàng một chặng đường là cách làm tốt nhất. Nếu mạnh mẽ nghịch thiên sửa mệnh thì sẽ phải trả giá lớn.” Tống Lập Ngôn bình tĩnh nói, “Chúng ta sắp phải thủ thành, ta sẽ không vì lúc này cứu người mà vứt bỏ nửa cái mạng của mình.”
“Ngươi không thể vứt bỏ nhưng ta có thể! Chỉ cần ngươi cứu nàng, ngươi lấy của ta nửa cái mạng thì đã sao?!” La Vĩnh Sanh đi qua bẻ tay hắn đặt lên đầu mình nói, “Ngươi cầm đi!”
Thần sắc của Tống Lập Ngôn, hắn nhìn La Vĩnh Sanh nói: “Sư thúc sớm biết có hôm nay thì lúc trước cần gì phải thế.”
Lúc Hoa Diêu tiền bối êm đẹp tồn tại thì ông ta không quý trọng, lúc sắp chết mới chịu liều mình cứu. Nhưng theo hắn thấy thì Hoa Diêu tiền bối không có lưu luyến ông ta, bằng không sẽ không ở trong lòng ông ta mà còn tan biến hồn phách thế này. Cho dù có thể cứu về thì chỉ sợ bà ấy cũng sẽ không còn tình cảm gì với ông ta.
Tống Lập Ngôn không quá muốn cứu nhưng nhìn cả người đầy máu của Hoa Diêu tiền bối hắn lại nhớ tới Lâu Tự Ngọc, tâm đột nhiên mềm thành một dòng nước.
“Thôi thôi, thì cũng đành.”
Đầu ngón tay hắn hiện lên bạch quang, ùa vào giữa mày Hoa Diêu. Tống Lập Ngôn lấy cấm thuật dùng hồn của La Vĩnh Sanh làn dẫn, áp hồn phách của Hoa Diêu về thân thể, ngăn máu chảy ra. Việc này mất một canh giờ, La Vĩnh Sanh thấy sắc mặt Tống Lập Ngôn không tốt lắm thì muốn đẩy cửa khách điếm ra tìm phòng cho bọn họ nghỉ ngơi.
Ai ngờ ông ta vừa mới bước nửa bước thì Giải Trĩ Kiếm trắng tinh đã vươn tới.
“Đừng đi vào.”
La Vĩnh Sanh nhíu mày, trên người bọn họ đều có thương tích, nếu không vào khách điếm thì chẳng nhẽ đứng ngoài cửa cho gió thổi lạnh sao?
“Ngài mang bà ấy về huyện nha là được.” Tống Lập Ngôn đứng thẳng người nói, “Chăm sóc tốt thì bà ấy có thể giữ mệnh.”
Tuy rất có ý phê bình kín đáo nhưng nể tình hắn đã cứu người, La Vĩnh Sanh vẫn nuốt một hơi này, ôm Hoa Diêu lên xe ngựa tới huyện nha. Tống Tuân đứng ở bên cạnh nhìn, lại thấy đại nhân nhà hắn nhìn theo xe ngựa kia đi, tay cầm Giải Trĩ Kiếm, nghe chuông bạc kêu, ánh mắt hết sức ảm đạm.
Giống như…… hắn có chút hâm mộ vậy?
Đại nhân nhà hắn sao lại hâm mộ hai người chứ? Từ khi sinh ra hắn đã muốn gì có nấy, phú quý không ai bằng, cũng không có ai thông minh hơn hắn. Trước giờ chỉ có người khác ngưỡng mộ hắn chứ chưa từng thấy hắn có điều cầu không được. Nhưng mà trước mắt đại nhân đứng lặng ở trong gió, mặt mày không có chút biểu tình gì, giống như vùng ngoại ô hoang vu tịch liêu trong gió lạnh.
“Về sau có phải sư thúc sẽ bồi thường cho Hoa Diêu tiền bối không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Tống Tuân sửng sốt, chần chờ rồi gật đầu nói: “Chắc là sẽ? Xem biểu tình khẩn trương kia của La sư thúc thì Hoa Diêu tiền bối cũng coi như khổ tận cam lai.”
Người khác đều có khổ tận cam lai, chỉ Lâu Tự Ngọc là không có. Ngực hắn siết lại, Tống Lập Ngôn cố ngăn chặn cảm xúc của mình, lạnh mặt nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi thủ thành đi.”
“Vâng.”
Mấy cửa thành của huyện Phù Ngọc đã đóng chặt, Kỳ Đấu Sơn ở nơi xa lại ánh lửa tận trời, vô số đồ vật hình thù kỳ quái chạy từ trên núi xuống, ý đồ chạy qua huyện Phù Ngọc. Triệu Thanh Hoài mang theo giết chóc bốn phía, Tống Lập Ngôn phụng mệnh đi canh cửa phía Tây, mới vừa tới cửa thành đã nhìn thấy một đội hộ binh chạy vào trong thành.
“Đại nhân.” Hoắc Lương đi lên hành lễ với hắn, “Nơi này ti chức đã an bài người, trước mắt đang trấn thủ mọi góc.”
Tống Lập Ngôn nhìn thoáng qua đội hộ binh phía sau hắn, ánh mắt khẽ nhúc nhích nói: “Nơi này giao cho ta.”
“Vâng, đại nhân.”
Hoắc Lương đi đên tường thành tiếp tục tuần tra, Tống Lập Ngôn đợi đám người này đi qua, đến người cuối cùng thì hắn lại duỗi tay ngăn cản.
“Đi giúp ta dọn chút đồ.”
Binh lính kia sửng sốt, gần như theo bản năng muốn động thủ nhưng tay vừa mới nâng lên đã bị Giải Trĩ Kiếm dọa bỏ xuống. Hắn bất an mà nhìn Tống Lập Ngôn, căng da đầu cùng hắn đi đến một góc hẻo lánh, cả người căng thẳng giống như chuẩn bị chạy.
“Muốn làm gì?” Tống Lập Ngôn hỏi.
Mỹ Nhân Xà tức giận bỏ yêu thuật che mắt, trừng đôi mắt to nhìn hắn: “Lời này chẳng lẽ không phải là ta nên hỏi ngươi sao?”
Đã sớm nhận ra nàng sao còn không động tay lại còn cùng nàng nói chuyện? Cái này không giống tác phong của hắn. Không phải Tống đại nhân luôn thấy yêu quái là động tay sao?
Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn nàng, Giải Trĩ Kiếm tỏa sáng mà tới.
“……” Mỹ Nhân Xà bĩu môi, rốt cuộc vẫn thiếu chút khí thế. Thấy hắn thật sự không có ý muốn động tay thì lập tức nói, “Còn có thể làm gì? Chạy trốn thôi. Tai hoạ buông xuống, dựa vào cái gì phàm nhân các ngươi có thể chạy, mà yêu quái chúng ta lại bị nhốt ở bên ngoài cửa thành? Từ nơi này rời khỏi huyện Phù Ngọc là con đường ngắn nhất, nếu vòng qua cạnh núi thì không chừng còn bị dung nham cuốn chết. Ta cũng không đả thương người, hóa thành hình người còn không được sao?”
Càng nghĩ càng giận, Mỹ Nhân Xà chống nạnh nói: “Ta còn tưởng Lâu Tự Ngọc đã dạy ngươi về đức hiếu sinh rồi chứ? Phàm nhân là sinh mệnh còn đám yêu quái không đả thương người chúng ta không phải là mệnh sao?! Hôm nay bị ngươi tóm được thì coi như ta xui xẻo, ta chỉ đành nhận. Nhưng Tống đại nhân không cần thiết đem cửa thành này thủ đến chết đúng không? Rốt cuộc Hồ tộc còn giúp Thượng Thanh Tư các ngươi đối kháng với tà ám, không có công lao cũng có khổ lao chứ?”
Trộm liếc liếc sắc mặt người trước mặt, thấy hắn không có ý muốn buông lỏng, Mỹ Nhân Xà trầm mặt nói: “Ngươi thật đúng là không tính buông tha cả Hồ tộc sao? Ta nói cho ngươi, nếu Lâu Tự Ngọc mà biết……”
Nàng ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Tống Lập Ngôn đột nhiên nâng tay lên. Mỹ Nhân Xà sợ tới mức nhảy dựng lên bảo vệ mặt, trong lòng kêu không xong. Nàng ta không đánh lại hắn, hôm nay thật sự phải chết ở đây rồi!