NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Tần Tiểu Đao kinh hách mà xoay người nhưng chỉ thấy ánh sáng chói lòa khiến người ta chói mắt không mở ra nổi. Trời đất hóa thành một màu, tiếng gió cùng tiếng kim loại va chạm vang lên, đại địa thấm đầy máu tươi lúc này chỉ là một mảnh hư vô trong ánh sáng rực rỡ. Đám yêu quái chạy trốn đều bị ánh sang bao phủ, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, sau đó bị cuốn vào không trung, không còn lại gì. Nham thạch cuồn cuộn nóng bỏng chảy từ trên núi xuống cũng đột nhiên ngừng, giống như nước lũ bị đê chặn lại, mãnh liệt không ai có thể tới gần.

Ánh sáng thấu trời, một mảnh bạc trắng.

Qua hồi lâu ánh mắt Tần Tiểu Đao mới có thể thích ứng. Trong lúc hoảng hốt ông ta thấy bóng dáng Tống Lập Ngôn trong đó, áo bào phiêu diêu, ống tay áo bị gió thổi lồng lộng như hai làn khói nhẹ, trong tay là thanh kiếm sáng trắng, nhưng bốn phía đã chẳng còn đối thủ nào cho hắn chém giết.

Tần Tiểu Đao tưởng hắn dùng pháp thuật hủy thiên diệt địa nào đó mới có cảnh tượng này nhưng nhìn kỹ ông ta mới thấy ánh sáng này không phải từ người hắn phát ra mà từ bốn phương tám hướng ùa đến chỗ hắn.

Đây là tình huống gì?

. . . . . .

Đám đại yêu quái đều biết huyện Phù Ngọc chắc chắn sẽ không giữ được, giống như núi bị cháy thì ngôi nhà nhỏ dưới chân núi chẳng thể giữ nổi. Vì thế mỗi người bọn họ đều chạy trối chết, không dám quay đầu lại.

Có đứa nhỏ chưa biết tin gì mà còn ở ven đường chơi cục đá. Mỹ Nhân Xà chạy qua thôn trang thấy thế thì tốt bụng nhắc nhở hắn: “Chạy mau, lũ đang tới đó!”

Đứa nhỏ tò mò ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khờ dại mà lắc lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, mẫu thân nói chúng ta có sơn thần phù hộ, chỉ cần chăm lo hoa màu năm sau thu hoạch là được.”

“Còn sơn thần gì nữa, thành trấn đều sắp bị hủy rồi.” Mỹ Nhân Xà nhíu mày, “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nhé, mau chạy đi!”

Có lẽ vì tướng mạo nàng quá mức hung ác nên đứa nhỏ kia giật mình ngửa đầu. Trong chốc lát hắn lập tức nước mắt lưng tròng, khóc cũng không phải mà không khóc cũng không phải, thoạt nhìn thật đáng thương.

“Ngươi nhiều chuyện như vậy làm gì? Người ta cũng sẽ không tin đâu.” Râu Bạc một tay lôi nàng ta đi vừa chạy vừa nói, “Bọn phàm nhân bọn họ theo lời triều đình hạ lệnh nên không đề cập tới yêu quái. Đám sai nha cũng chỉ nói hồng thủy tới, đám nông dân này tự nhiên là không thể vì thế mà bỏ trốn.”

“Vậy bọn họ mà chết thì làm sao đây?” Mỹ Nhân Xà theo bản năng hỏi.

Râu Bạc dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn nàng ta một cái nói: “Người nào mà không phải chết?”

Hình như cũng phải, là ngàng ta xen vào việc của người khác. Mỹ Nhân Xà mím môi, tiếp tục đi theo tộc nhân cùng đào tẩu.

Đứa nhỏ kia vẫn đứng tại chỗ, bóng dáng thoạt nhìn nho nhỏ, biểu tình giận dữ. Hắn nhìn phương hướng Mỹ Nhân Xà chạy, sau lưng là ánh lửa tận trời từ Kỳ Đấu Sơn cùng tiếng bối rối thét chói tai của người trong thôn.

“Mau đi thu thập đồ vật này nọ.” Mẫu thân hắn chạy tới kéo hắn một phen, “Chúng ta đi Lân huyện, trốn đến nhà bà ngoại một hồi.”

Đứa nhỏ lấy chân đá cục đá, nước mắt đột nhiên rơi xuống hỏi: “Không phải mẫu thân nói có sơn thần phù hộ chúng ta sao? Vì sao chúng ta phải chạy?”

“Đứa nhỏ này sao lại bướng thế? Lửa đốt tới đây rồi, sao có thể không trốn chứ?”

“Sơn thần đâu? Mẫu thân không phải đã nói sơn thần là lợi hại nhất sao? Ngài ấy sẽ bảo hộ hoa màu, bảo hộ mọi người.”

“Đó chỉ là chuyện xưa dỗ con đi ngủ, là mẫu thân gạt con, chỉ có mình mới có thể bảo vệ mình. Trên đời này không có thần tiên đâu!” Nông phụ dùng một chút lực ôm lấy đứa nhỏ. Đứa nhỏ “Oa” một tiếng khóc lóc, vừa đá chân vừa khóc, “Có thần tiên mà, thần tiên lần nào cũng vào trong mộng của con để cứu con mà! Ngài không thể gạt người được!”

Bụi mù cuồn cuộn đã hướng về nơi này, nhìn thì thấy chúng nhanh hơn sức người có thể chạy. Nông phụ kia tràn đầy tuyệt vọng, không còn rảnh mà an ủi đứa nhỏ, chỉ biết khiêng hắn lên chạy trốn. Đứa nhỏ gào khóc, bị khiêng chạy thì tiếng khóc cũng đứt quãng.

Nhưng không được bao lâu thì tiếng hắn dừng lại, đôi mắt nho nhỏ nhìn về phía Kỳ Đấu Sơn trừng thật lớn.

Nông phụ vẫn đang chạy thấy hắn ngừng khóc thì nhẹ nhàng thở ra: “Con phải ngoan, chúng ta lúc này chỉ cần có thể sống sót thì mẫu thân sẽ mua mứt quả cho con.”

“Thần. . . . . . Thần tiên.”

“Đừng nhắc cái này nữa, sau này mẫu thân sẽ kể chuyện xưa khác cho con.”

“Không. . . . . . Là thần tiên thật mà.” Đứa nhỏ kích động đứng lên vỗ lưng nàng nói, “Mẫu thân xem, ngài xem đi!”

Nông phụ cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu lại, muốn xem có lệ nhưng vừa liếc mắt một cái nàng ta đã dừng bước chân.

Khói đặc ồn ào náo động ngừng trên bầu trời thôn trang, giống như mây mù đội thành ngọn núi. Khói đặc đủ giết hàng ngàn hàng vạn sinh linh cứ thế lơ lửng, sau đó ánh sáng chợt nổi lên, chiếu sáng khắp một phương.

Nông phụ trừng mắt thật lớn, đứng tại chỗ nhìn. Mãi một lúc sau nàng ta vẫn không thể hoàn hồn. Xa xa có thứ gì đó màu đen bay đến chỗ này, nàng ta không nhìn thấy rõ. Chờ đến lúc thấy rõ mới biết đó là một cục nham thạch nóng chảy, đen bóng, giống một con dã thú hung hăng bay tới. Mọi vật trên đường nó đi qua đều gãy đoạn, mà lúc này nó đang phóng thẳng về phía nàng ta.

Nông phụ bị dọa, trong lòng sợ hãi, nàng ta cứ thế ôm đứa nhỏ không thể nhúc nhích. Thôn dân ở xung quanh đều kinh hô nhưng chẳng ai đến kéo nàng ta một phen.

Đúng lúc chỉ mành treo chuông, có người từ trên trời giáng xuống, trường kiếm tuyết trắng đâm sâu xuống mặt đất, ánh sáng theo đó tỏa ra chói lòa. Bóng đen kia “Loảng xoảng” đụng phải bức tường ánh sáng, cứ thế ngã trên mặt đất, cuồn cuộn cháy không ngừng. Đại địa rung động một trận, nhà cỏ xung quanh đều ngã rạp. Nông phụ kia mềm chân ngã trên mặt đất, tay vừa buông lỏng thì đứa nhỏ khiêng trên vai đã bị ngã xuống dưới.

Đứa nhỏ cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó giống như hắn bị ai đó ôm lấy. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy một vị ca ca bộ dạng cực kỳ đoan chính đang cúi đầu nhìn mình. Trong mắt người kia hiện lên thương hại, sau đó người đó vỗ lưng hắn, thả hắn vào trong ngực mẫu thân.

Đứa nhỏ ngây ngốc nhìn hắn sau đó đột nhiên hoan hô một tiếng: “Thần tiên! Thần tiên tới cứu chúng ta này!”

Tống Lập Ngôn hơi dừng tay, người ngẩn ra, sau đó vươn tay thu thập đám yêu quái đang thừa cơ chạy tới chỗ này. Một đám lúc nhúc sền sệt bị hắn chặn lại thì đong đưa khiến người ta nhìn thấy thì buồn nôn. Tống Lập Ngôn ghét bỏ muốn tìm Diệt Linh Đỉnh để giải quyết nhưng thứ kia từ khi xuống núi đã không thấy đâu nên hắn chỉ đành dùng Phù Đồ Vây thay thế.

Thu xong yêu quái, đứa nhỏ kia vẫn đang nhìn hắn cười mong mỏi. Tống Lập Ngôn không biết làm sao, vừa định đi thì đã bị đứa nhỏ ôm lấy đùi.

“Cám ơn thần tiên ca ca! Tiếp theo huynh cũng bảo vệ chúng ta nhé!” Hắn kích động ngửa đầu nói, “Có thần tiên ở đây thì sang năm hoa màu của chúng ta chắc chắn sẽ có thu hoạch tốt!”

“. . . . . .” Tống Lập Ngôn nhíu mày, vừa định giơ tay sờ sờ búi tóc nhỏ củ hắn thì thấy đã thấy phụ nhân kia hoảng sợ chạy tới ôm đứa nhỏ về.

“Lập Ngôn!” Sau lưng có người giục ngựa chạy tới, cơ hồ phá không mà gọi tên hắn.

Tống Lập Ngôn xoay người, chỉ thấy Triệu Thanh Hoài dẫn người đuổi theo. Vẻ mặt ông ta rất là cổ quái, vừa ghìm ngựa đã kích động bổ nhào vào trước mặt hắn, kích động cầm lấy tay hắn nói, “Có phải con không? Động tĩnh vừa rồi có phải do con không?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi