NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Lũ lụt mà sai nha thông báo lúc trước không biết sao mãi không tới. Dân chúng đi tránh tai họa vì thế cũng dần dần trở về chỗ mình ở. Bọn họ dọn dẹp tro bụi, đất cát, không tới nửa tháng huyện Phù Ngọc lại khôi phục bộ dáng phồn vinh trước khi đại chiến.

Cửa hàng đồ trang trí của Tần chưởng quầy lại mở cửa một lần nữa, khách quen tới cửa ông ta lại miệng lưỡi trơn tru cò kè mặc cả: “Đồ của ta đều là đồ cổ, tùy tiện chọn một cái cũng có tên họ và điển tích, ngài trả nhiều thêm hai lượng đi.”

“Hai lượng cũng quá đắt rồi đó.”

“Đều là làm ăn mà, phải có chút lãi chứ.” Tần Tiểu Đao ngoắc tay để tiểu nhị tới hỗ trợ gói hàng. Khóe mắt ông ta thoáng nhìn thấy Hoắc Lương đi tuần tra tới chỗ này. Hắn thoạt nhìn có chút thất thần, một đường va vào vài người, lúc đi tới cửa hàng trang trí lại thiết chút nữa đụng phải cái bình hoa lớn tiểu nhị đang gói.

“Ôi Hoắc đại nhân của ta, ngài làm cái gì vậy?” Tần Tiểu Đao vội vàng đi lên dìu hắn một phen, cười nói, “Nghe nói ngài chuẩn bị được thăng chức đi châu phủ. Đây là việc tốt mà, sao ngài lại như mất hồn thế?”

Hoắc Lương ngước mắt, hai tròng mắt không có tiêu cự nhìn ông ta hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Tần chưởng quầy. . . . . . Ta không sao, chỉ là ngủ không đủ mà thôi.” Hắn nói xong thì lại tiếp tục đi, nhưng không được hai bước lại trở lại, đứng trước mặt Tần Tiểu Đao, muốn nói lại thôi.

Tần Tiểu Đao vui vẻ kết toán với kách nhân rồi mời hắn vào cửa ngồi, lại rót một chén trà nóng cho hắn hỏi: “Nha môn lại xảy ra chuyện gì sao?”

“Không dối gạt Tần chưởng quầy, Tống đại nhân đã biến mất ba ngày. Trong ngoài huyện nha đều gấp đến điên lên rồi. Triệu đại nhân vẫn tìm ngài ấy, là ông ấy chỉ chỗ ta mới có thể tìm được Tống đại nhân về.” Hoắc Lương thở dài, “Nhưng sau khi tìm về, Tống đại nhân vẫn đóng cửa không ra, ngay cả cơm cũng không ăn. Ngài ấy còn cãi nhau một trận với Triệu đại nhân khiến ông ta tức giận tự mình trở về kinh đô.”

Ánh mắt Tần Tiểu Đao khẽ nhúc nhích, vuốt cằm ý vị thâm trường nói: “Cầu mà không được, ngài ấy khổ sở cũng là bình thường.” Ông ta đã sớm nói với hắn dưới Cửu Tuyền không có Lâu Tự Ngọc nhưng hắn không nghe. Tự mình xông tới ngõ cụt thì có thể trách ai chứ? Tần Tiểu Đao thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa. Chỗ tốt trong cả thiên hạ này không thể để một mình Tống Lập Ngôn hắn chiếm hết chứ? Người ta đều nói con người phải có chút tiếc nuối thì cuộc đời này mới hoàn hảo.

Nhưng Hoắc Lương lại tò mò hỏi: “Cái gì cầu mà không được?”

“Không phải hắn không tìm được Lâu chưởng quầy về sao?”

Hoắc Lương bật cười: “Ai nói thế? Sau khi trở về mấy ngày ta có nhìn thấy Lâu chưởng quầy trong phòng đại nhân. Nhưng ta chỉ thấy một cái thôi là đại nhân đã đóng cửa lại.”

Cái gì? Tần Tiểu Đao cả kinh đứng lên: “Lâu chưởng quầy đã trở lại?”

“Hình như là thế, nếu không vì sao Triệu đại nhân lại tức giận như thế? Chắc là lo lắng Tống đại nhân trầm mê trong sắc đẹp.” Hoắc Lương nói xong thì nhìn trái phải nói, “Ngươi đừng nói lộ ra nhé, Tống Tuân không cho ta nói ra bên ngoài đâu.”

Tần Tiểu Đao hít hít vài hơi nhưng vẫn ngồi không yên mà đứng lên đi lại hai ba bước, thần sắc khiếp sợ, nỉ non nói: “Cái này sao có thể?”

Hoắc Lương không biết ngọn nguồn trong đó nên vỗ ngực nói: “Ta cũng không nói dối, chính mắt ta nhìn thấy đó. Tuy Tống đại nhân ngày thường thoạt nhìn có vẻ không nói tình cảm nhưng ngài ấy thật sự thích Lâu chưởng quầy, bằng không cũng sẽ không mặc kệ người trong thị trấn mà đi ra ngoài ba ngày để tìm người. Nhưng không biết vì sao hiện tại người đã tìm được mà tâm tình của ngài ấy lại không tốt, người từ từ gầy yếu hơn.”

Hắn không phải chưa từng hoài nghi Tống đại nhân là vì trầm mê sắc đẹp nên mới thế. Nhưng người đời trầm mê sắc đẹp thì đều đêm xuân ca hát, đàn sáo thái bình, còn trong phòng Tống đại nhân lại không có một tiếng động gì. Lâu chưởng quầy thì chỉ ngồi bất động trên ghế, đại nhân cũng không có phản ứng gì.

Hoắc Lương hoài nghi bọn họ trúng tà.

Tần Tiểu Đao càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Ông ta ứng phó với Hoắc Lương hai câu sau đó quay đầu độn thổ tới huyện nha. ông ta có chút tức giận, nếu Lâu Tự Ngọc đã trở lại thì sao không về khách điếm? Nha đầu Lâm Lê Hoa kia mỗi ngày đều quấn lấy ông ta hỏi nàng ta đi đâu rồi, cả khách điếm giống như cái nghĩa trang, ai cũng khóc lóc sướt mướt. Cho dù nàng ta có thích Tống Lập Ngôn thế nào thì cũng không thể chỉ nghĩ tới hắn mà không quan tâm tới những người khác chứ?

Lúc nhảy lên phòng của Tống Lập Ngôn, Tần Tiểu Đao lập tức nhìn thấy một người ngồi trên ghế. Váy dài đỏ tươi, mặt mày quyến rũ, không phải Lâu Tự Ngọc thì là ai?

Tức giận trong lòng, Tần Tiểu Đao nhảy ra đã phóng đến trước mặt nàng. Nhưng ông ta mới vừa nhấc chân thì một thanh trường kiếm đã xông đến, sắc bén nhiếp người. Người cầm kiếm âm trầm, một chút tình cảm cũng không có mà nói: “Cút ngay.”

Da đầu run lên, Tần Tiểu Đao ngừng bước chân, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tống đại nhân, chúng ta đều là người quen cũ, sao cả ta mà ngài cũng đề phòng thế? Chẳng qua ta chỉ muốn chào hỏi Lâu chưởng quầy thôi mà, không có ý gì khác.”

Tống Lập Ngôn mặt không biểu tình, mũi kiếm cũng không lui nửa điểm: “Ta không muốn nói lần thứ hai đâu.”

Tần Tiểu Đao ngây ra, quay đầu lại nhìn Lâu Tự Ngọc. Nàng kia ngồi trên ghế dựa, ánh mắt như nhìn thẳng bọn họ nhưng lại như không thấy hai người bọn họ đang làm gì, cũng không hề phản ứng.

“Lâu chưởng quầy?” Tần Tiểu Đao vừa dịch ra ngoài vừa nói, “Lê Hoa nói rất nhớ ngươi đó.”

“Tống đại nhân còn có người bên cạnh nhưng Lê Hoa chỉ có mình ngươi là người thân. Ngươi cũng không thể không nói với nàng ta một tiếng. Nếu không ngươi nói một câu để ta mang về cho nàng kia.”

Sát khí quanh người Tống Lập Ngôn lúc này đã có thể nhìn bằng mắt thường, bàn tay nắm Giải Trĩ Kiếm cũng hơi run lên. Tần Tiểu Đao cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, nhưng Lâu Tự Ngọc bên kia vẫn không hề có chút phản ứng gì. Ông ta đột nhiên trầm mặt dừng lại hỏi, “Tống đại nhân, ngài đã làm gì nàng ta vậy?”

Tống Lập Ngôn đã nhẫn nại tới cực hạn, hắn không đáp nửa lời mà rút kiếm chém về phía Tần Tiểu Đao. Ông ta vội tránh né, vừa lấy hộ giáp ra vừa tức giận nói: “Nàng đã thích ngươi đến mê muội như thế mà ngươi còn dùng thủ đoạn khác với nàng sao? Một đại yêu uy phong như nàng sao có thể để ngươi làm chuyện đê tiện gì cũng được, sao ngươi còn chưa chịu buông tha nàng vậy hả?”

Hai tròng mắt Tống Lập Ngôn đỏ ngầu, vung một lúc 8 lá bùa ra chặn đường lui của ông ta, kiếm thì đâm tới, rất giống muốn lột da ông ta. Tần Tiểu Đao rủa thầm một tiếng, lấy hết tốc độ bình sinh của mình trốn vào đất sau đó chồi lên ngay chân Lâu Tự Ngọc, túm lấy cổ tay nàng.

Ông ta nghĩ hẳn là sẽ túm được một cái cổ tay đầy thịt, cùng lắm thì chỉ cứng ngắc lạnh lẽo thôi. Dù sao Lâu Tự Ngọc nhìn thì có vẻ gầy nhưng bình thường thịt không ít. Nhưng tay vừa vươn ta thì ông ta lại trực tiếp xuyên qua tay nàng, nắm hư không.

Con mắt Tần Tiểu Đao co rụt lại. Trường kiếm phía sau đã muốn đâm tới, ông ta xoay người đứng bên cạnh người giống hệt Lâu Tự Ngọc kia. Thấy mũi kiếm của Tống Lập Ngôn chỉ cách nàng nửa thước thì lập tức dừng lại, Tần Tiểu Đao cảm thấy không còn gì để nói. Cuối cùng ông ta dùng giọng điệu tốt xấu gì cũng được coi là bình thường mà phun ra ba chữ từ kẽ răng: “Túng phù thuật?”

Tống Lập Ngôn thở hổn hển, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ nhìn ông ta không đáp lời. Hắn đang nghĩ không biết phải giết ông ta từ góc độ nào mời không làm máu bắn lên người đang ngồi trên ghế.

Túng phù thuật là pháp thuật cao cường, có thể hóa thành người cũng có thể hóa yêu. Bùi Hiến Phú đã dùng cách này hóa ra Diệp Kiến Sơn, lấy nghe nhìn thông lẫn nhau. Còn Tống Lập Ngôn lại hóa ra một người giống hệt Lâu Tự Ngọc nhưng không biết nói, không động đậy, chỉ ngồi ở chỗ này với hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi