NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Hoang châu ở biên cảnh phía tây bắc của Đại Tống, tuy cũng coi như phồn hoa nhưng từ kinh đô đến đây cũng phải trải qua quãng đường xa xôi khó khăn.

Tống Lập Ngôn đến nơi xong thì tính dành ra một ngày để nghỉ ngơi tắm gội, nhưng ai biết mới sáng sớm Hoắc Lương đã tới bẩm báo: “Đại nhân, ở khách điếm Chưởng Đăng tại Lân phố phát hiện thi thể của Lưu sư gia mất tích mấy ngày trước.”

Người chết ấy hả? Cũng chẳng phải việc hiếm lạ gì, hắn đã gặp nhiều, nhưng không ngờ là Hoắc Lương lại nói: “Nhưng chưởng quầy của khách điếm kia không chịu tới huyện nha, nàng ta nói mình có một vụ án lớn, nhất định phải bẩm báo với đại nhân ở khách điếm.”

Tống Lập Ngôn cảm thấy buồn cười nói: “Chưởng quầy không chịu tới thì các ngươi cứ mặc nàng ta sao? Đao này chẳng nhẽ chỉ là đồ trang trí?”

Hoắc Lương chột dạ dời tầm mắt.

Vị đại nhân trước mặt chỉ tầm 24-25 tuổi, da thịt non mịn, bộ dáng thanh tuấn, thoạt nhìn chính là một vị thiếu gia không biết sự đời. Nhưng không biết vì sao, tuy thời tiết đang nóng nực mà trên người hắn lại có một tia âm lãnh khiến người ta sợ nói không nên lời. Chỉ cần hắn tùy ý mở miệng nói một câu thì trong lòng mọi người đều trầm xuống, đến thở mạnh cũng không dám.

“Nghe ý tứ thì có vẻ ngươi còn muốn nói chuyện thay vị chưởng quầy kia hả?” Tống Lập Ngôn cảm thấy hiếm lạ nên nhịn không được đánh giá vị bộ đầu này một phen, ánh mắt dừng trên giày hắn, đột nhiên thay đổi.

“Khách điếm kia ở đâu?”

Hoắc Lương còn tưởng bản thân mình chết chắc rồi, ai ngờ đại nhân lại đột nhiên quanh co hỏi một câu này khiến hắn rùng mình, lập tức chắp tay đáp: “Ở đầu con phố phía nam huyện nha, cách tầm trăm bước.”

“Đi thôi.”

Hoắc Lương: “……”

Việc hắn thay đổi thái độ thật khó hiểu. Hoắc Lương cúi đầu đi theo phía sau, nhìn bóng dáng vị đại nhân kia, lặng lẽ bỏ thêm một câu “Tâm tư khó lường” cùng với “Âm lãnh yên tĩnh” làm thành ấn tượng dành cho hắn.

Cho dù là vị quan nào mới tới nhậm chức cũng đều ngây người ở phủ đệ mấy ngày, tìm hiểu tình huống địa phương một chút mới đi khắp nơi thể hiện uy quyền. Đặc biệt là ở cái huyện Phù Ngọc, trấn Yên Hà này đã có tám vị huyện lệnh tiền nhiệm chết bất đắc kỳ tử. Theo lý thuyết thì người đến sau phải cẩn thận có thừa chứ nhỉ.

Nhưng không biết vị Tống đại nhân này to gan không sợ chết hay là căn bản hắn chẳng biết nơi này đã xảy ra chuyện gì nên cứ thế nói đi là đi. Hắn cũng chỉ mang theo một tùy tùng rồi hăm hở không chút e dè đi tới trước cửa khách điếm Chưởng Đăng.

Nhưng vị Lâu chưởng quầy này bị làm sao thế? Ngày thường nàng ta là người linh hoạt, miệng lưỡi trơn chu, thế mà đứng trước mặt đại nhân lại sững người, nói cũng không hết câu, chỉ mải nhìn chằm chằm đại nhân. Trong mắt nàng ta có khiếp sợ, tức giận và cả một chút tủi thân.

“Chưởng quầy?” Hắn cảm thấy không khí quá quỷ dị nên nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Lâu Tự Ngọc rũ mắt, nhanh chóng phục hồi, sau đó ngước mắt, nở nụ cười như thường nói: “Đại nhân thật là săn sóc con dân, đúng là phúc của bá tánh trấn Yên hà, mời đại nhân vào trong.”

Tống Lập Ngôn nhịn không được đánh giá người này. Hắn không nghĩ đến chưởng quầy khách điếm lại là một nữ tử. Cho dù huyện Phù Ngọc là huyện lớn, buôn bán sầm uất thì đa phần chỉ thấy nam tử ra ngoài làm ăn, nữ nhân không tiện ra mặt, cũng không có đủ bản lĩnh và thủ đoạn làm việc buôn bán.

Nhưng vị chưởng quầy trước mặt này thoạt nhìn tự nhiên hào phóng, váy lụa vàng nhạt rất hợp với đai lưng màu đỏ tía, đẹp mà không dung tục. Trên mặt nàng chỉ có chút son phấn, dung mạo cũng không tệ. Trong tay nàng ta đang cầm một cuốn sổ nửa mới nửa cũ, thoạt nhìn rất hợp với thân phận, lại giúp tăng sức mạnh, không có chỗ nào không ổn.

Nếu không phải nàng ta đang nói thì đột ngột ngừng, lại dùng ánh mắt phức tạp kia nhìn hắn thì Tống Lập Ngôn cũng sẽ không quá để ý đến nàng ta.

“Nghe Hoắc bộ đầu nói, chưởng quầy có vụ án muốn bẩm báo sao?” Hắn thu tầm mắt, đi vào trong khách điếm.

Lâu Tự Ngọc hít sâu một hơi, quay đầu đi theo hắn, thấp giọng nói: “Vâng, đêm qua có sói hoang xâm nhập vào khách điếm, còn mang theo một khối thi thể. Ta nghĩ nếu đại nhân không đến nhìn tận mắt thì sợ là sẽ không tin tưởng lý do của ta.”

Sói hoang ư? Tống Lập Ngôn ngẩng đầu.

Trong khách điếm nửa cũ này có không ít dấu vết đánh nhau, nhưng dễ thấy nhất chính là vết cào trên cây cột giữa nhà.

“Con sói kia hình dạng thế nào?”

“Bẩm đại nhân, ngoại hình của nó không khác gì sói thường, nhưng nó cao bằng hai người, đi thẳng bằng hai chân.”

Vừa nghe lời này, Hoắc Lương đứng bên cạnh đã cười nói: “Lâu chưởng quầy, đừng ăn nói vô căn cứ trước mặt đại nhân, trên đời này làm có sói đi bằng hai chân chứ?”

Lâu Tự Ngọc chớp mắt, vô cùng vô tội nói: “Người trong cả khách điếm đều nhìn thấy, mọi người có thể làm chứng.”

Hoắc Lương nghẹn họng, nhưng vẫn không tin lắc đầu, nhỏ giọng nói với Tống Lập Ngôn: “Đại nhân, có vài việc thuộc hạ muốn bẩm báo ngài trước mới thỏa đáng.”

“Nói.”

Nghiêng người ngăn ánh mắt Lâu Tự Ngọc, Hoắc Lương hạ giọng nói: “Vị Lâu chưởng quầy này không phải người xấu, nhưng thích lải nhải, tin chuyện yêu ma quỷ quái. Năm ngoái nàng ta còn bị phát hiện trộm lập tế đàn ở bên ngoài miếu Thành Hoàng.”

Tống Lập Ngôn nhướng mày, con ngươi đen láy lại nhìn qua mũi giày Hoắc Lương, hỏi: “Bụi đất trên giày của ngươi là dính ở đâu vậy?”

Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi cái này, Hoắc Lương nghi hoặc cúi đầu nhìn rồi đáp: “Hôm nay thuộc hạ chỉ ở huyện nha và khách điếm, trên đường cũng toàn cưỡi ngựa.”

“Vậy thì được rồi.” Tống Lập Ngôn phất tay áo, “Ngươi dẫn người đi nghiệm thi đi.”

Hoắc Lương dại ra: “Đại nhân, ngài không đi xem sao?”

“Nghiệm thi thì để Tề Mân làm đi, có hắn là được.”

Thế ngài tới chỗ này làm khỉ gì? Hoắc Lương rất muốn hỏi như vậy, nhưng thấy bộ dạng đại nhân rõ ràng là không muốn giải thích thì hắn chỉ đành nuốt lời xuống, thành thật chắp tay lui ra.

Tống Lập Ngôn quay đầu lại, nhìn Lâu Tự Ngọc hỏi: “Chưởng quầy, có thể kể tỉ mỉ chuyện hôm qua cho ta không?”

Lâu Tự Ngọc rũ mắt không nhìn hắn, trên mặt vẫn là nụ cười thường thấy: “Lúc ấy Tiểu Xuân cũng có mặt, để nàng ta bẩm báo ngài trước đã. Nếu đại nhân nghe xong vẫn còn nghi vấn thì có thể hỏi nô gia cũng không muộn.”

Nói xong nàng ta cong gối hành lễ, sau đó đẩy Tiểu Xuân lên.

Không biết vì sao mà Tống Lập Ngôn cảm thấy một cỗ địch ý. Vị chưởng quầy trước mặt tuy vẫn cười nhưng đuôi lông mày cứng đờ, ngữ khí cũng không thân thiện. Vừa rồi nàng ta rõ ràng yên lặng nhìn chằm chằm mình, nhưng bây giờ lại không thèm cả ngước mắt nhìn hắn, thậm chí lùi về sau nửa bước, đứng qua một bên.

Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?

Hắn còn không kịp nghĩ nhiều thì vị tiểu cô nương bị đẩy lên kia đã mở miệng: “Nô tỳ là Tiểu Xuân, bẩm đại nhân: Đêm qua vào giờ Tý, nô tỳ đi tiểu đêm, nghe thấy bên ngoài khách điếm có tiếng kêu kỳ quái nên ngó qua khe cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy……”

Tống Lập Ngôn ổn định tinh thần, nghiêm túc nghe nàng kia kể xong chuyện đêm qua, lại so sánh với dấu vết trong khách điếm, rất dễ dàng đã có kết luận —— các nàng không nói dối.

Thật sự có soi vào khách điếm này, chẳng qua đó không phải sói thường mà là sói yêu.

Sói yêu thích nhất ăn thì tụy, phổi và tim người. Đêm qua lại là tiết Tư Thần, âm khí rất nặng, khả năng có yêu vật tham lam không khống chế được bản thân mà ra ngoài kiếm ăn.

Nhưng theo lời Tiểu Xuân thì chưởng quầy này không những cứu nàng ta một mạng, còn thoát khỏi tay sói yêu sao?

Tống Lập Ngôn lại nhìn về phía Lâu Tự Ngọc. Người này nhỏ xinh, thoạt nhìn cũng không giống người biết võ. Nữ nhân bình thường vừa thấy sói yêu thì đã sợ mất mật, sao còn có thể trấn định chạy trốn chứ?

Lâu Tự Ngọc đang nhìn chằm chằm mũi giày của mình mà ngây người.

Hôm nay nàng chịu đả kích lớn hơn tối qua nhiều, trước mắt nàng chỉ có thể khiến bản thân chậm rãi tiêu hóa sự thực này. Nhưng dù cố thế nào nàng cũng không chịu nổi giọng nói quen thuộc này cứ vang lên bên tai.

“Con sói đó tự nhiên chạy đi sao? Đó là giờ nào?”

“Có thể đem lá bùa ngươi nhắc đến đưa ta xem không?”

“Thứ này lấy từ chỗ nào?”

Càng nghe lòng nàng càng đau, giống như bị một cây dao cùn tra tấn. Lâu Tự Ngọc siết chặt cuốn sổ trong tay, trong lòng đang chửi người đó ngàn vạn lần.

Nhưng đúng lúc này nàng lại nghe thấy Tống Lập Ngôn hỏi: “Lâu chưởng quầy?”

Cả người chấn động, Lâu Tự Ngọc vội thu lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, nhếch miệng, bày ra bộ dạng tự cho là thân thiết hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tống Lập Ngôn: “……”

Hắn đã gặp qua mọi loại yêu quái, thế mà lần đầu tiên bị một người thường làm cho sợ phát khiếp. Bản mặt mỹ nhân đang êm đẹp bị nàng biến thành thi thể trong đêm tối, đã thế còn cười với hắn nữa chứ?

Lý Tiểu Nhị thấy tình thế không ổn thì vội ho khan một tiếng, nhét lá bùa vào tay nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại nhân đang hỏi lá bùa này là mua ở đâu.”

Lâu Tự Ngọc bừng tỉnh, vén tóc mai, trình lá bùa lên: “Đây là tiểu nữ mua từ một vị đạo sĩ vân du, năm văn tiền một lá. Ông ta nói nó có tác dụng trừ tà.”

Tống Lập Ngôn duỗi tay, ngón tay với khớp xương rõ ràng hơi lạnh, lúc lấy lá bùa không cẩn thận chạm vào tay nàng, nhưng hắn lập tức thu tay lại.

Lâu Tự Ngọc lại chấn động, một cỗ tê dại lan thẳng ra tứ chi, khiến nàng rùng mình.

“Con mẹ nó.” Lúc này nàng nhịn không được, thật sự chửi ra miệng.

Tống Lập Ngôn: “……?”

Lâu Tự Ngọc vặn vẹo bản mặt chống chế: “…… Tiểu nữ đang chửi lão đạo sĩ kia, cái bùa này rõ ràng là không hiệu nghiệm.”

Nàng nói xong thì bày ra nụ cười càng tự nhiên, môi hồng nhếch lên, lộ ra vẻ ngây thơ, giống như biểu tình dữ tợn vừa rồi đều là ảo giác.

Tống Lập Ngôn híp mắt, liếc nhìn lá bùa, nói: “Không thể tưởng được ở thời này còn có người tin mấy chuyện yêu quái, thần tiên này.”

“Đại nhân không tin sao?” Lâu Tự Ngọc nghiêng đầu, “Nhưng thà tin còn hơn không chứ? Ngài nhìn xem, nếu không có lá bùa này thì người trong khách điếm này sợ là đã vào hết bụng sói tối qua rồi.”

“Hoang đường.” Tống Lập Ngôn thu lá bùa vào tay áo, nghiêm mặt nói, “Từ khi mới dựng triều đại, yêu vật và Thượng Thanh Tư đã cùng nhau mai một, triều đình cũng đã có văn bản rõ ràng, không kẻ nào được mở lời mê hoặc dân chúng, nhiễu loạn dân tâm. Trước khi Lâu chưởng quầy mở miệng thì nên nghĩ kỹ mới phải.”

Lâu Tự Ngọc nghẹn họng, mếu máo, ngoan ngoãn cúi đầu: “Đại nhân nói phải.”

Hắn dám ở đây mở to mắt nói dối, nhưng nàng cũng chẳng muốn phản bác, cứ gật đầu cho xong việc.

Tống Lập Ngôn không quá vừa lòng với ngữ khí này, hắn quay mặt đi nói: “Khách điếm này mùi rất nặng, Tống Tuân, mau đốt hương.”

“Vâng.”

Một cây đàn hương nhìn có vẻ bình thường được cắm trước mặt thần tài trong khách điếm. Lâu Tự Ngọc lé mắt nhìn, trong lòng thầm mắng người này nhiều chuyện, đã khiến nàng khó chịu mà còn đốt hương khiến Thần Tài nhà nàng ngạt thở.

Nhưng lúc làn khói màu lam dâng lên thì sắc mặt Lâu Tự Ngọc lập tức biến đổi, gần như không suy nghĩ mà xông lên trước, một tay cầm sổ sách đập lên cây hương kia, dập tắt nó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi