NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Lúc không có vụ án thì đội cảnh sát còn rảnh hơn người khác. Chỉ cần không bị lãnh đạo kiểm tra đến, mọi người ngồi trong phòng làm việc tám chuyện chơi game thậm chí đi muộn về sớm hầu như cũng chẳng ai quản. Sáng sớm lúc Tưởng Bác Sâm cầm một hộp sữa bò đi vào đã nhìn thấy một phòng cấp dưới lười biếng.

“Đội trưởng, sao hôm nay ăn sáng lại uống sữa tươi?” Một cấp dưới đang gặm bánh rán xem video ngồi cạnh cửa cười nói: “Lúc trước không phải anh chê nó giống như nước lọc à?”

“Thư Quân bảo anh đây uống.” Ngữ khí Tưởng Bác Sâm tưởng như bình thản mà bên trong có chút ý tứ khoe khoang, “Em ấy nói sữa tốt cho dạ dày, bảo anh uống ít cà phê thôi.”

Người kia làm một phản ứng ghét bỏ khoa trương: “Xì… Sao em chẳng muốn nói chuyện với anh tí nào nữa cả.”

Tưởng Bác Sâm không để ý, cầm sữa đi tới trước bàn làm việc của mình, dọn dẹp mấy đồ linh tinh trên mặt bàn rồi mở máy tính ra chọn phim, thảnh thơi bắt đầu coi phim.

Tuy hắn mở âm thanh không to, nhưng một đám cáp dưới rảnh rỗi đến mọc mốc đang trông ngóng tìm việc vui đều dựng lỗ tai lên hóng. Trong phút chốc bèn nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập, mỗi người đều trợn tròn mắt, liếc nhìn nhau —-

Ây dô! Đội trưởng cũng cơ khát quá! Ban ngày ban mặt ở trong cục…

Xem phim gì thế? Không biết có thể khiến hắn tra khảo một lần không?

Ồ không đúng. BGM này có chút quen tai, hình như là ở trong phim nào đó thì phải?

Tưởng Bác Sâm đang tiện tay cầm giấy bút ghi chép lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đám cấp dưới đứng sau bàn làm việc. Hắn nhướn lông mày một cái: “Có chuyện à?”

“Anh Tưởng, anh nhìn cái gì thế, thở dốc cũng lợi hại quá…” Mấy người kia không có ý tốt mà cười cười, thò đầu vào ngó màn hình của hắn.

“Vứt mấy thứ linh tinh trong đầu mấy người cho ông.” Tưởng Bác Sâm thu chân ngồi thẳng lại, tiện tay dùng bút gõ vào đầu một người, “Nếu muốn xem sếch thì tự mình đến hỏi tổ tảo hoàng cách vách đi.”

“Đừng mà anh, sao lại bỏ gần cầu xa thế… Ố!” Một đội viên thấy nội dung trên màn hình, nhất thời lấy làm kinh hãi, “Đây không phải là phim trinh thám nước ngoài rất hot dạo gần đây à? Lần trước em xem anh còn bảo em là đang tiếp thu văn hoá tẩy não của chủ nghĩa tư bản mà. Sao rồi, anh cũng bị tẩy não rồi hả?”

Tưởng Bác Sâm hỏi lại: “Cậu còn đang xem à? Tập mới tối qua có xem không?”

Người kia gật gật đầu, lại thấy Tưởng Bác Sâm đầy mặt nghiêm túc hỏi: “Trong tập mới nhất nhóm người nước ngoài kia chết mấy người? Theo thứ tự là ai? Hung thủ là người nào?”

Đội viên kia bị hắn hỏi đến ngu người, gãi gãi đầu: “Sếp, spoil phim nhất thời sung sướng nhưng cả nhà bị đốt cho coi…”

“Đốt con khỉ.” Tưởng Bác Sâm rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, không châm lửa, dùng bút gõ gõ bàn, “Cậu ở lại nói nội dung phim cho anh, còn những người khác tản đi tản đi.”

“Xuỳ ~ còn tưởng là có thể nhìn thấy cái gì không thể thấy chứ ~” Những đội viên khác vừa thấy không có chuyện vui để hóng đều tan tác như chim muông. Cậu trai kia đành phải cố gắng nhớ lại nội dung phim để kể, Tưởng Bác Sâm vừa nghe vừa ghi lại, cuối cùng vung tay: “Cảm ơn, không có việc gì của cậu nữa đâu.”

“Đừng qua cầu rút ván thế chứ.” Đội viên cười hì hì cầm một điếu thuốc của hắn, hỏi: “Anh nghĩ sao mà xem phim này thế? Có phải là thấy nội dung phim thú vị không? Nhưng mà em đã spoil hết rồi, anh có xem cũng còn ý nghĩa gì nữa…”

Tưởng Bác Sâm nói: “Anh xem phim này chính là vì spoil.”

“… A?” Đội viên mang vẻ mặt “Anh lừa tui” rời đi.

Mà tên Tưởng Bác Sâm kia thì nhanh chóng xem qua nội dung phim một lần, xác nhận những chi tiết quan trọng lúc trước nhớ kỹ không sai, sau đó lấy di động gửi wechat —- “Lễ cưới của Hanmeimei và Lilei cử hành được một nửa thì trong số khách mời có một người phụ nữ trung niên trúng đạn chết trong phòng nghỉ. Trước mắt xuất hiện nhiều bằng chứng chỉ ra thủ phạm là bố của Lilei, nhưng anh nghi ngờ thủ phạm là mục sư chứng hôn, động cơ không rõ, phải chờ đến tập sau mới biết.”

Gửi tin nhắn xong, lúc này Tưởng Bác Sâm mới chậm rãi lấy ống hút ra cắm vào hộp sữa bắt đầu uống. Hắn nhắm mắt lại thầm đếm chưa đến hai mươi đã có tin nhắn. Tưởng Bác Sâm cười cười mở di động ra nhìn, tất cả đều là dấu chấm than.

Không tới nửa phút sau tin nhắn thứ hai cũng tới: “Tưởng Bác Sâm! Anh có bệnh à! Em cắn chết anh! Ai bảo anh spoil phim cho em chứ?!”

Tưởng Bác Sâm thong thả gõ chữ: “Đừng giận mà bảo bối, anh đây không phải là thông cảm cho em theo phim khổ sở nên mới tiết kiệm chút thời gian cho em sao.”

Cũng phải nói Tưởng Bác Sâm trước mặt Thư Quân cũng thực sự ấu trĩ, hắn hao tâm tổn trí vừa ghi lại trọng điểm vừa nhanh chóng kiểm chứng, còn muốn vừa coi phim vừa suy luận phán đoán, tất cả đều là vì muốn tiết lộ nội dung phim cho Thư Quân —

Bình thường Thư Quân thích xem chính kịch lịch sử, lúc ở nhà Tưởng Bác Sâm cũng sẽ cùng xem với cậu. Có điều dạo này Thư Quân đổi khẩu vị, đang đu một bộ phim hình sự nước ngoài. Vốn Tưởng Bác Sâm cũng không ý kiến gì với chuyện này, nhưng phim này lại chiếu vào thứ tư, trong nước cập nhật lệch giờ. Thư Quân vì muốn xem tập mới nhất nên đều thức đêm canh trước máy tính. Một tuần trước Tưởng Bác Sâm đi công tác không biết chuyện này, tối qua vừa lúc có tập mới, hắn thấy Thư Quân hơn nửa đêm còn chưa ngủ thấy có hơi lạ, hỏi ra mới biết đây là muốn thức coi phim.

“….” Đối với Thư Quân một mặt cố chấp, Tưởng Bác Sâm cũng không biết phải ngăn cản thế nào – trên thực tế hắn còn cảm thấy Thư Quân như vậy thật đáng yêu – Cậu trùm một tấm thảm lông dày, co người trên ghế sô pha nhìn chăm chú vào máy tính trước mặt, cứ như một cục lông tròn xoe.

“Lên giường đi.” Thấy mũi chân cậu lộ ra ngoài thảm, Tưởng Bác Sâm đưa tay sờ một cái, quả nhiên là lạnh buốt.

Thư Quân cố gắng rụt chân vào, lắc đầu nói: “Không đi đâu, em xem xong là đi ngủ. Anh cứ ngủ trước đi, không phải mai còn phải đến cục à?”

Tưởng Bác Sâm không nói nhiều với cậu, khom người bế cả cậu và thảm lông lên. Hắn hất cằm với Thư Quân: “Ôm lấy máy tính đi.”

Thư Quân nở nụ cười, đầu tiên giơ tay vỗ vỗ cơ bắp trên cánh tay Tưởng Bác Sâm rồi mới xoay người duỗi tay ôm lấy máy tính. Cuối cùng cậu được Tưởng Bác Sâm đặt vào trong chăn ấm đệm êm, híp mắt vui vẻ.

Sau khi đến giờ website phim lập tức nhảy ra tập mới, Thư Quân phấn khởi mở ra, nhưng thậm chí còn chưa đợi nhạc phim chiếu xong, trong phòng đột nhiên tối đen. Máy tính vì có lắp pin nên không bị cúp, nhưng biểu tượng tải phim lại không nhúc nhích.

“Bị cúp điện à?” Tưởng Bác Sâm mở đèn pin di động xuống giường kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tiểu khu tối đen hết, hắn quay người động viên hôn má Thư Quân, sau đó cầm bút điện đến hành lang kiểm tra cầu dao.

Một lát sau Tưởng Bác Sâm vào nhà báo cáo với Thư Quân: “Không phải đứt cầu dao, là cúp điện toàn khu.”

Thư Quân đặt lap lên tủ đầu giường, vô cùng đáng thương nhìn hắn: “Em muốn xem phim cơ.”

Ngoại trừ một số lúc không tiện nói, Thư Quân rất ít khi lộ ra vẻ mặt đáng thương như thế. Hầu kết Tưởng Bác Sâm khẽ động, hắn nhẹ nhàng xoa tay, “Ngủ đi, mai lại xem.”

“Em muốn xem tập mới nhất… Em còn đang chờ xem tập này có hôn lễ của nam nữ chính đó!” Thư Quân nói nhỏ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, lấy di động ra, “Em đăng kí 3g xem!”

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, miệng lẩm bẩm. Có lẽ là mình đã nghĩ được biện pháp giải quyết mà vui vẻ nên bên môi Thư Quân ngậm ý cười, một lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra.

Tưởng Bác Sâm đứng bên giường nhìn nửa giây, đẩy ngã Thư Quân lên giường mềm, theo lúm đồng tiền kia mà hôn lên.

“Điện thoại của em!” Thư Quân bị hắn đột nhiên tập kích sợ đến run tay, di động chưa cầm chắc rơi xuống giường. Cậu thở hổn hển giơ tay đẩy Tưởng Bác Sâm một cái, “Sao đột nhiên anh lại…”

Tưởng Bác Sâm liếm liếm môi dưới, chặn lời nói chưa nói hết của cậu lại. Áo ngủ bằng bông bị lật lên, bàn tay men lên trên theo vòng eo, thỉnh thoảng vuốt ve xoa nắn.

Thư Quân cũng bị khiêu khích, một đôi chân dài thẳng cong lên, mắt cá chân bị người thuận thế năm chặt, sau đó là nụ hôn nóng ướt, ngón chân Thư Quân không tự chủ mà duỗi thẳng. Cậu thử túm vật gì đó, tay vừa mới giơ lên đã bị Tưởng Bác Sâm nắm chặt, hai người mười ngón quấn quít, nhưng chỉ vậy không thể thoả mãn được. Thư Quân rên rỉ một tiếng, thở hổn hển giục Tưởng Bác Sâm nhanh chóng vào chuyện chính.

“Bảo bối, em vội sao?” Rõ ràng là người gây chuyện trước, Tưởng Bác Sâm lại không chịu vào chủ đề chính. Rèm cửa sổ nửa mở, có ánh sáng mờ ảo chiếu vào thân thể trần trụi quấn quít của hai người. Tưởng Bác Sâm ung dung dùng môi lưỡi thưởng thức Thư Quân, lại vẫn không chịu thật sự vỗ về thân thể đã hoàn toàn mở ra của cậu.

“Ưm… Rốt cuộc thì anh có được không hả….” Thư Quân chỉ thấy thân dưới ngứa đến hoảng hốt. Trong ý loạn tình mê thậm chí cậu còn cảm thấy thân thể mình đã đến lúc gấp gáp chờ đợi đưa đẩy quen thuộc.

“Anh có được hay không em không biết sao?” Hai tay Tưởng Bác Sâm nắm eo Thư Quân, ôm người ngồi dậy, lại vỗ vỗ cặp mông cậu, “Ngoan, tự mình đến đi.”

Thư Quân cưỡi trên người hắn, thậm chí không cần Tưởng Bác Sâm nói nữa cũng tự mình đưa tay mò đến hạ thân ngẩng cao đầu của hắn, còn chậm rãi dùng gò mà cọ cọ cơ ngực của Tưởng Bác Sâm, mỗi động tác đều mê hoặc người trước mặt nuốt lấy mình.

Mà một giây trước khi tiến vào, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, laptop đầu giường bắt đầu tự động chiếu phim, nhịp trống quen thuộc của phim hình sự bắt đầu vang lên.

Thư Quân sửng sốt một chút, thở dốc nói: “Ưm… Em muốn xem phim…. Hanmeimei trong tập này… A!”

Lời còn chưa dứt, Tưởng Bác Sâm đột nhiên động thân tiến vào, “Không được phép gọi tên những người khác.” Tưởng Bác Sâm vừa nói vừa giữ gáy Thư Quân, khiến cậu chỉ có thể cúi đầu hôn môi với hắn. Thư Quân bị động tác của hắn làm đến khóc nức nở, không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến nội dung phim nữa.

Lúc Thư Quân thiếp đi máy tính đã tự động phát thêm tập nữa, nhưng lúc này cậu đã buồn ngủ đến mức một ngón tay cũng không muốn động. Tưởng Bác Sâm dém chăn cho cậu rồi tắt máy tính vẫn đang chiếu phim đi, nhớ dáng vẻ Thư Qân đầy mặt oan ức nóí chưa được xem phim lúc ở phòng tắm mà bật cười, cảm giác mình giống như đang nuôi một cậu nhóc.

“Hôm nay không xem được thì thôi, sáng mai dậy anh bù cho em.” Tưởng Bác Sâm hôn môi Thư Quân, cười cười, có lẽ trước mặt người mình yêu, ấu trĩ cũng là một loại bệnh chung rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi