NGƯỜI CÁ NHỎ CÂM CỦA PHÓ THIẾU LẠI LÀM NŨNG RỒI!!

Editor: Đậu

"Đưa Vu Cố ra đây!" Tần Cao Dương vẫn duy trì phép lịch sự cuối cùng với Phó Thâm: "Tôi muốn dẫn em ấy trở về".

Thái độ giương cung bạt kiếm của Tần Cao Dương khiến thư ký bên cạnh kinh hãi, muốn định kêu bảo vệ vào.

"Mời trà". Phó Thâm không trả lời Tần Cao Dương, mà quay đầu nhìn thư ký ở bên cạnh.

Thư ký không dám chậm trễ lập tức đi pha trà.

"Anh Tần, ngồi xuống trước đã". Ngược lại Phó Thâm không muốn làm cho bầu không khí quá căng thẳng.

"Không cần, tôi chỉ cần Vu Cố". Thái độ Tần Cao Dương cứng rắn.

Trong lòng Phó Thâm thở dài.

"Vu Cố..." Phó Thâm và Tàn Cao Dương nhìn nhau: "Đi rồi".

"Gì cơ?!" Tần Cao Dương lớn giọng hơn một chút, trong chớp mắt hai tay túm lấy cổ áo Phó Thâm.

"Thần trí em ấy không tỉnh táo thì đi đâu!" Tần Cao Dương hoàn toàn mất đi lý trí: "Cậu đang lừa tôi đúng không!"


Phó Thâm để cho Tần Cao Dương túm lấy anh, không động thủ không phản kháng, không muốn làm Tần Cao Dương bị thương.

"Vu Cố thật sự đi rời, tôi không cần phải nói dối anh". Phó Thâm bình tĩnh nói với hắn.

"Thậm chí tôi cũng chẳng biết anh ta đi đâu".

"Anh Tần, em có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng em nói thật".

"Mọi sự lựa chọn đều là ý của anh ta".

Lượng tin tức trong câu nói của Phó Thâm quá lớn, Tần Cao Dương nghe xong sửng sốt vài giây, đột nhiên hoàn hồn lại.

"Vu Cố...Không điên...Đúng không?" Khi Tần Cao Dương nói ra lời này, tư vị trong lòng phức tạp lẫn lộn, trong miệng dường như nổi lên một làn sóng đắng chát.

Phó Thâm không nói gì, nhưng đây đã là câu trả lời tốt nhất.

Nghĩ đi nghĩ lại, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó, Tần Cao Dương nhanh chóng hiểu được tất cả những gì xảy ra đêm đó, Vu Cố đột nhiên phát điên xông vào sảnh tiệc, hóa ra tất cả mọi chuyện đều được thiết kế rất tốt, ngay cả khi đó người ấy liều mình bảo vệ hắn cũng là đang diễn kịch...


Tần Cao Dương tin chắc rằng, Vu Cố với Phó Thâm căn bản chẳng quen biết nhau, Phó Thâm thậm chí còn không biết Vu Cố chút nào, nếu như cậu ta chịu ra tay làm tất cả, nhất định không khỏi có liên quan đến Tần Húc.

Tần Cao Dương dần dần buông lỏng sức lực, nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thâm uy hiếm: "Chuyện của nhà họ tần, cậu đừng nhúng tay vào".

Thư ký vội vàng bưng trà vào, đụng phải Tần Cao Dương đang vội vàng rời đi.

Phó Thâm nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, trong lòng dâng lên chút tư vị không nói nên lời, tiếc nuối... thông cảm...

Phó Thâm đoán Tần Cao Dương sắp đi tìm Tần Húc, không dám chậm trẽ, liền nói chuyện vừa rồi cho Tần Húc, bảo hắn chuẩn bị ứng phó.

"Chồng ơi...."

Phó Thâm vừa kết thúc cuộc gọi với Tần Húc, thì nghe thấy một giọng nói mơ hồ sau lưng.


Phó Thâm quay đầu lại, đối mặt với vẻ mặt lo lắng của Lộ Tinh.

"Đánh thức em hả?" Phó Thâm lại gần ôm người vào lòng, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của cậu.

"Nãy xảy ra chuyện gì vậy?" Lộ Tinh chậm rãi thu dọn xong từ phòng nghỉ đi ra, Tần Cao Dương đã đi rồi.

"Chút chuyện nhỏ thôi, đừng lo lắng".

"Em muốn ngủ tiếp không?"

Tần thị.

Lúc Tần Cao Dương xông vào phòng làm việc của Tần Húc, Tần Húc đang bận rộn công việc trong tay.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Húc ngẩng đầu đối mắt với Tần Cao Dương hùng hùng hổ hổ.

"Anh..."

Một câu của Tần Húc còn chưa nói xong, một nắm đấm nặng nề đã nện vào khóe miệng hắn.

Tần Húc không hề phòng bị, lảo đảo ngã xuống đất.

Hắn còn chưa kịp đứng dậy, Tần Cao Dương đã tiến lên hai bước, túm lấy áo Tần Húc, lại tiếp một nện vào mặt.
"Mày đưa Vu Cố đi đâu rồi!" Tần Cao Dương nghiến răng nghiến lợn, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Húc.

Tần Húc lau đi vết máu rỉ ra từ khóe miệng bị thương.

Trong phòng làm việc của Tần Húc đột nhiên có động tĩnh lớn như vậy, nhân viên xung quanh đều bị kinh động, không ít người vây quanh muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì, lại bị người của Tần Cao Dương ngăn lại, để cho ai đang làm việc gì thì làm tiếp.

Cổ tay Tần Cao Dương phát lực kéo Tần Húc từ dưới sàn nhà lên đặt lên bàn làm việc.

"Anh à, anh vẫn hấp tấp như vậy". Trong lúc nói chuyện Tần Húc ném tay Tần Cao Dương đang túm trên cổ áo hắn ra, bởi vì khóe miệng đau nhức, khiến cho khuôn mặt tươi cười của hắn trở nên có chút méo mó.

Tần Húc đóng cửa phòng làm việc lại, hắn cũng không muốn những động tĩnh này tạo thành ảnh hưởng xấu cho công ty.
"Phó Thâm không phải nói cho anh biết rồi à, Vu Cố đi rồi".

"Tôi cũng chẳng biết anh ta ở đâu".

Nắm đấm trên tay Tần Cao Dương siết chặt: "Cho nên mày thừa nhận, là mày bắt cóc Vu Cố!"

Tần Húc nghe được hai chữ "bắt cóc" của hắn ta, không nhịn được nở nụ cười.

"Anh à, thật ra anh tự mình biết rõ mf, Vu Cố chính là cam tâm tình nguyện muốn đi". Khi Tần Húc nói ra lời này, dây thần kinh của Tần Cao Dương đứt phựt.

"Nếu không phải ý của anh ta, thì tôi có thể dùng cái gì ép buộc anh ta?" Tần Húc hỏi ngược lại.

Ánh mắt Tần Cao Dương nhất thời trở nên có chút không biết làm sao.

"Không ai bắt cóc anh ta cả, anh ta chỉ là muốn thoát khỏi anh".

"Mày câm mồm!" Tần Cao Dương lại mất khống chế, vung nắm đấm về phía Tần Húc.

Lần này Tần Húc phản ứng rất nhanh, không bị hắn đánh trúng.
"Sao lại như thế được! Vu Cố, em ấy nói thích tôi, một mình em ấy không thể đi được!" Giọng điệu Tần Cao Dương rất kiên quyết, tựa hồ là cố ý nói cho Tần Húc nghe, nhưng hắn biết rõ những lời này chỉ là hắn nói cho bản thân nghe...

Tần Húc tàn nhẫn xé nát cái ảo tưởng cuối cùng của bản thân Tần Cao Dương.

"Anh à, đừng tự lừa mình dối người nữa".

"Anh biết Vu Cố căn bản không điên chút nào, anh hiểu rõ anh ta nhất, không ai có thể kiểm soát mong muốn của anh ta".

"Anh thật sự đối xử tốt với anh ta sao?"

"Anh ta yêu anh rất nhiều, nhưng anh đã đáp lại anh ta như thế nào?"

Tần Húc nhìn bộ dáng chật vật của Tần Cao Dương, cũng không lộ ra chút vui mừng như người thắng cuộc, hắn cũng nặng nề như Tần Cao Dương, bởi vì hắn cũng có cảm giác như vậy.

Phải, ai có thể kiểm soát được suy nghĩ của Vu Cố chứ, muốn muốn thoát khỏi hắn, anh ta đã giả điên giả rồ, gặp dịp thì diễn...
Mặc dù Tần Cao Dương dùng hết thủ đoạn, trái tim muốn chạy trốn của Vu Cố vẫn không thể thay đổi...

Tần Cao Dương đỡ lấy góc bàn gục người.

Tần Húc nghe thấy hắn ta đang cười, nhưng cười như khóc....

Thật ra ngay từ đầu Tần Cao Dương đã biết, Vu Cố rời đi hắn không trách Phó Thâm, không trách Tần Húc, không trách bất cứ kẻ nào, chỉ có thể thầm trách chính mình. Đến công ty náo loạn một trận này, thứ nhất hắn muốn biết Vu Cố đi đâu, nhưng quan trọng hơn là vì nội tâm hắn đang tránh né, không muốn thừa nhận là bản thân hắn đã ép Vu Cố đi, còn muốn đổ lỗi tất cả mọi chuyện cho Tần Húc.

Nhưng đúng như lời Tần Húc nói, đừng tự lừa mình dối người nữa.

Tần Cao Dương thất thần thật lâu, tự nói chuyện với mình: "Vu Cố, em cứ hận tôi như vậy sao..."

Trong lòng Tần Cao Dương tự có đáp án.
Tần Húc yên lặng nhìn không nói gì.

Cơn giận của Tần Cao Dương tiêu tán hết, cả người uể oải.

"Em ấy...Em ấy có nói mình sẽ đi đâu không?"

Sự im lặng trong phòng làm việc không biết kéo dài bao lâu, bị giọng nói khàn khàn của Tần Cao Dương phá vỡ.

"Không có". Thật ra Tần Húc rất buồn bực, bởi vì hắn đã mất đi, cho nên càng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy.

Thành thật mà nói, khi lên kế hoạch bày mưu tính kế tất cả những chuyện này, Tần Húc không phải không nghĩ đến ngày này trong tương lai, giống như Tần Cao Dương đau thấu tâm can, hắn cảm thấy mình nhất định sẽ thấy hả giận, đem hết thảy những đau đớn mà Tần Cao Dương áp đặt lên người mình với Ôn Ngôn trả hết lại cho hắn ta. Nhưng đến lúc này, Tần Húc không vui nổi.

"Anh ta chỉ nói, muốn đi đến một nơi không có ai biết đến anh ta bắt đầu lại từ đầu".
Cuối cùng thì Tần Húc cũng không nói ra câu kia của Vu Cố: "Chỉ cần không có Tần Cao Dương, đi đâu cũng tốt".

Tần Cao Dương đứng thẳng người, liếc mắt nhìn Tần Húc, thấy vết thương trên khóe miệng hắn: "Đi bôi thuốc đi".

Tần Cao Dương nói xong liền rời đi.

Đại não Tần Húc toàn là hốc mắt đầy tơ máu của hắn ta.

Tần Cao Dương rời đi, rất nhiều nhân viên nhìn hắn đi ra từ phòng làm việc Tần Húc giống như đã đổi thành người khác, lén lút bàn tán sôi nổi.

"Mấy người rảnh lắm đúng không?"Trợ lý tiểu Đào của Tần Cao Dương khiển trách mấy người đang nói nhảm, chẳng mấy chốc đã không còn ai dám nhắc đến nữa.

"Ông chủ, đi đâu đây?" Trợ lý Đào lái xe khởi động xe, Tần Cao Dương lại không nói đi đâu.

"Về nhà riêng".

Sau khi Tần Cao Dương nói những lời này cũng không nói nữa.
Hắn đang suy nghĩ, nghĩ đến khoảng thời gian Vu Cố "phát điên" đó rất ngoan ngoãn.

Vu Cố nói thích hắn, nói hắn đừng rời đi, nói rằng mình không thể rời khỏi hắn, làm nũng trong lòng hắn, đến cuối cùng liệu có một chút thật lòng hay không...

Tần Cao Dương không dám nghĩ sâu vào đó, hắn hơi sợ hãi.

Trở lại nhà riêng, Tần Cao Dương lại lên gác mái một lần nữa.

Sau cơn ác mộng đó, hắn đã sai người đem sợi dây vàng từng dùng để khóa Vu Cố đi nung chảy.

Nếu như quay lại, hắn nhất định sẽ không khóa anh lại.

Tần Cao Dương vẫn cảm thấy mình không có tình cảm với Vu Cố, càng đừng nói đến chuyện yêu đương, nhưng Vu Cố chính là như thế, nhân lúc hắn không để ý đã giấu vào trong lòng lúc nào không hay.

Kể từ khi không thấy Vu Cố nữa, trái tim hắn như thiếu một mảnh.

Buổi tối.
Tần Húc đi làm xong về nhà, vừa về đến nhà đã bị người của ông cụ chặn lại.

Ông cụ giống như là cố ý đứng ở đây chờ Tần Húc.

"Mở khẩu trang ra". Ông cụ dẫn Tần Húc vào nhà chính.

"Ông nội, cháu bị cảm nên phải đeo, không muốn lây cho ông". Tần Húc bởi vì sợ mấy vết thương trên mặt hắn bị Ôn Ngôn với ông cụ nhìn thấy, nên mới đeo khẩu trang.

Ông cụ chống gậy gõ một cái, hiển nhiên là không tin lời quỷ của Tần Húc.

Tần Húc nhìn tình hình này, sợ rằng chuyện hôm nay ở công ty không giấu được ông cụ.

Tần Húc đành phải tháo khẩu trang ra.

Vừa nhìn mặt Tần Húc, ông cụ Tần cực kỳ tức.

"Hai anh em nhà mày giỏi lắm".

"Có chuyện gì không nói được, mà đến cả công ty mà đánh nhau!"

"Có phải chê là chưa đủ mất mặt đúng không!"

"Ông nội, nào có nghiêm trọng như ông nghĩ đâu". Tần Húc vẫn cợt nhả trước sau như một: "Chuyện nhỏ ấy mà".
"Nói đi, sao lại đánh nhau?" Ánh mắt ông cụ lão luyện, Tần Húc bị ông nhìn chột dạ.

"Chuyện trong công việc, cháu làm không tốt, khiến anh tức giận". Tần Húc đương nhiên không dám nói ra sự thật, quan hệ giữa hắn với Ôn Ngôn vất vả lắm ông cụ mới hơi buông lỏng, giờ mà nhắc đến Vu Cố, chắc chắn diệt trừ tận gốc còn chưa nói, mà lại làm liên lụy đến Vu Cố.

"Anh chính là muốn dạy cho cháu một bài học, để cháu nhớ lâu". Tần Húc nói như thật, thế là lừa được ông cụ.

Sắc mặt ông cụ mới đẹp hơn chút: "Cút đi tìm bác sĩ bôi thuốc đi! Bị người ta nhìn thấy còn ra cái thể thống gì!"

"Vâng vâng! Ông nội ngài đừng giận, cháu đi ngay đây". Tần Húc cười hì hì bị ông cụ đuổi đi, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tần Húc nghe theo lời ông cụ đi tìm bác sĩ gia đình bôi thuốc Nếu không lát nữa Ôn Ngôn nhà bọn họ nhìn thấy không biết lại đau lòng bao lâu.
Sau đó, Phó Thâm bắt sóng hỏi thăm tình hình.

"Không sao đâu".

"Ngược lại liên lụy đến cậu, anh tôi không ra tay với cậu chứ?" Tần Húc nhớ lại Tần Cao Dương vung tay đánh mình, trong lòng thấy hơi sợ, xuống tay tàn nhẫn quá. Nếu cái răng nào của hắn mà không chắc, chắc cũng bị đấm rụng rồi.

"Không".

"Anh Tần đánh cậu?" Phó Thâm hỏi, nhưng lại chẳng lo lắng chút nào, giống như là đang xem kịch, dù sao Tần Húc cũng đỡ được.

"Ờ, đau thấy mẹ, anh em máu mủ cũng không chừa lại chút tình cảm".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi