NGƯỜI CÁ NHỎ CÂM CỦA PHÓ THIẾU LẠI LÀM NŨNG RỒI!!

Editor: Đậu

Chương 136: Bắt nạt cá nhỏ!

"Xuống nhà ăn cơm". Phó Thâm cách lớp chăn vỗ mông Lộ Tinh.

Lộ Tinh nằm trong chăn giả vờ ngủ thiếp đi, phớt lờ Phó Thâm.

Phó Thâm nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của cậu, giả vờ giả vịt.

"Vẫn chưa dậy à, xem ra trưa hôm nay tôm chiên, với đầu sư tử* lại phải ăn một mình rồi". Phó Thâm tiếc nuối nói, xoay người định đi.

*Đầu sư tử: giống món thịt viên bên mình á.

Kết quả vừa đi một bước, Phó Thâm đã cảm giác được bị kéo.

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng từ trong chăn thò ra nắm lấy ống quần Phó Thâm, Phó Thâm cười nhẹ không thể nghe thấy.

Lộ Tinh từng chút từng chút kéo chăn đang che đầu xuống, lộ ra đôi mắt tươi cười.

"Nhóc ham ăn, biết ngay là em không ngủ mà". Phó Thâm từ trên cao nhìn xuống đánh giá Lộ Tinh, Lộ Tinh buông ống quần anh ra, duỗi tay muốn anh ôm.


"Tinh Tinh cũng muốn ăn đầu sư tử".

Phó Thâm cười không nói gì, cúi người ôm cậu.

Thật ra Lộ Tinh đã dậy từ sớm, có điều ăn sáng xong lại leo lên giường ngủ tiếp. Phó Thâm bế kiểu công chúa bế Lộ Tinh xuống nhà, cẩn thận tránh cái bụng bầu bĩnh của cậu. Dì đã chuẩn bị bữa trưa xong, đúng như Phó Thâm nói có món tôm chiên với đầu sư tử, cùng mấy món ăn đi kèm khác như canh thịt dê trắng.

Lộ Tinh đã ăn rất nhiều canh thịt dê, nhưng màu canh trắng như sữa thế này, đây là lần đầu tiên Lộ Tinh thấy.

"Chồng ơi, muốn ăn đầu sư tử!" Lộ Tinh nóng lòng gọi món, một viên thịt lớn như vậy cắn xuống một một miếng nhất định sẽ cực kỳ thỏa mãn.

Phó Thâm đương nhiên chiều Lộ Tinh.

"Đang còn nóng, ăn từ từ thôi". Phó Thâm nhìn Lộ Tinh nóng lòng muốn thử, vẫn không quên nhắc nhở. Lộ Tinh chu môi bắt đầu thổi, xác nhận không nóng mới há miệng cắn. 7727005778* Phó Thâm thích thú ngồi nhìn Lộ Tinh ăn, trong lòng thấy buồn cười. Nói miệng Lộ Tinh là quả anh đào nhỏ cũng không sai lắm, nhất là mỗi lần ăn cơm, đặc biệt là ăn thịt, miệng Lộ Tinh có thể há rất to, một chữ O là gϊếŧ chết một viên thịt bự.


*Toi chả hiểu nó là cái chi hết sất @@ tác giả ghi y như thế à....

Lộ Tinh ăn rất ngon miệng, vẻ thỏa mãn toàn bộ viết hết lên mặt.

Chẳng mấy chốc Lộ Tinh đã phát hiện Phó Thâm không nghiêm túc ăn cơm, cứ nhìn mình chằm chằm, đã nhìn thì thôi lại còn cười.

Lộ Tinh hơi xấu hổ, gắp một con tôm bỏ vào trong bát Phó Thâm.

"Chồng ơi, ăn cơm đi". Trong miệng Lộ Tinh vẫn đang ngậm một viên đầu sư tử, miệng nói ngấp nga ngấp ngứ, hai cái má thì phồng phồng lên, y như con chuột hamster.

Phó Thâm gắp con tôm Lộ Tinh gắp cho anh bỏ vào miệng nhai, quả nhiên thơm hơn bình thường.

"Đầu sư tử ngon thế à?" Phó Thâm vừa nói chuyện vừa bỏ một viên đầu sư tử vào trong bát Lộ Tinh.

Lộ Tinh gật đầu " ừm ừm", cười với Phó Thâm.

"Uống chút canh đi". Phó Thâm nhìn trong miệng Lộ Tinh nhét nhiều như vậy, sợ đứa nhóc yếu ớt này bị nghẹn.


Trúng phóc, Lộ Tinh thật sự bị nghẹn luôn, Phó Thâm vội vàng cho cậu uống một ngụm canh thịt dê. Nuốt viên đầu sư tử xuống bụng, Lộ Tinh sờ sờ cái bụng căng phồng, cực kỳ thoải mái.

"Canh ngon quá đi!" Lộ Tinh lại húp thêm một ngụm canh thịt dê trắng sữa.

Phó Thâm ngầm hiểu, lại múc cho Lộ Tinh một bát nữa.

Lộ Tinh vừa uống, trong lòng vẫn còn đang tự hỏi liệu có phải món canh này làm từ sữa hay không?

"Chồng ơi, canh này nấu từ sữa thật hả? Trắng quá". Lộ Tinh nghĩ không ra nên dứt khoát hỏi trực tiếp Phó Thâm.

"Không phải". Phó Thâm cũng uống một ngụm, vẻ mặt cao thâm khó lường nói: "Canh này đầu tiên là nấu với cá để ra màu trắng sữa, sau đó mới hầm với thịt dê".

Mỏ khoét Lộ Tinh hiểu rõ, mấy món canh cá trước kia ăn cũng màu trắng.

Chỉ là lời của Phó Thâm còn chưa nói xong.
"Tinh Tinh, em đoán xem hôm nay nấu cá gì?"

"Có phải cá chép không ạ?" Con ngươi Lộ Tinh xoay chuyển nghĩ một hồi.

Phó Thâm lắc đầu: "Không không"

"Là con cá thái đấu trong bể cá".

*Cho ai không nhớ là con cá Phó Thâm đã từng ghen và muốn hấp, chiên... =))) ở chương

Phó Thâm vừa dứt lời thì thấy bàn tay cầm bát của Lộ Tinh run lên.

"Hôm nay dì quên mua cá, nên cho nó vào hầm luôn".

Vẻ mặt Lộ Tinh không thể tin được nhìn Phó Thâm, đặt cái bát xuống rồi gào lên chạy ra phòng khách, xem xem con cá của mình có còn ở đó không.

Phó Thâm nhìn bóng lưng Lộ Tinh chạy đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô lại.

Cá đã biến mất...

Lộ Tinh nằm sấp trên bể cá thủy tinh không buông tha bất cứ ngóc ngách nào, con cá thái đấu quanh thân trắng tuyết kia thật sự đã biến mất.

Xong thật rồi, mình thực sự ăn thịt con cá nhỏ đó luôn rồi, ánh mắt Lộ Tinh lướt qua một cái liền đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Phó Thâm vốn muốn nhìn cái sự đáng yêu của Lộ Tinh khi tìm con cá kia để cười thêm một lúc, nhưng thấy Lộ Tinh lau nước mắt, Phó Thâm biết là to chuyện rồi.

Lộ Tinh oa một tiếng khóc lên, còn chưa hết hy vọng vây quanh bể cá, trân châu bùm bùm nện xuống sàn nhà.

...Phó Thâm hối hận thắt ruột, đùa quá trớn.

Phó Thâm vội vàng lại dỗ Lộ Tinh.

Lộ Tinh khóc đến mức thở không ra hơi, ngay từ đầu Lộ Tinh nuôi con cá thái đấu này không chỉ có nó là thú cưng, mà còn là bạn bè.

"Em, em ăn nó..." Lộ Tinh chỉ vào bể nước trống rỗng.

Càng khóc càng thấy áy náy.

"Em ăn cá nhỏ rồi...."

Phó Thâm hối hận đến mức hận không thể cho mình hai cái bạt tai.

"Lỗi của anh, là lỗi của anh". Phó Thâm vội vàng giải thích với Lộ Tinh: "Tinh Tinh, chồng đùa thôi, thật sự chỉ đùa thôi".

"Nó đang sống khỏe mạnh lắm".
Lộ Tinh không tin, thấy Phó Thâm đang nói dối cậu.

Phó Thâm nháy mắt với dì, dì ngầm hiểu.

Trong lòng dì cũng thấy buồn cười, đôi vợ chồng này có tình thú lạ kỳ, đặc biệt là Phó Thâm, ở ngoài thì như mây như gió, còn về nhà thì chính là thê nô.

"Tiểu thiếu gia, cá đây nè". Dì ôm bể cá nhỏ xuất hiện trước mặt Lộ Tinh: "Bể cá phải thay nước, cho nên phải dọn nó ra ngoài".

Lộ Tinh vừa nhìn thấy đó đúng là cá của mình, Phó Thâm cứ tưởng rằng đây là ổn rồi, cuối cùng Lộ Tinh lại khóc càng dữ hơn.

Ôm lấy bể cá nhỏ dì vừa đưa cho, vừa đi vừa khóc đến sô pha, không thèm đếm xỉa gì đến Phó Thâm.

Phó Thâm chính là một kẻ xấu xa, bắt nạt cậu, lại còn bắt nạt cá của cậu.

Lộ Tinh vô cùng tức giận.

Vẻ mặt Phó Thâm đau khổ, lật đật đi theo sau Lộ Tinh muốn xin lỗi.
"Tinh Tinh, anh đùa xíu thôi mà". Phó tổng hèn mọn cầu xin tha thứ: "Ăn cơm trước được không, ăn chưa ăn mấy cả".

Lộ Tinh không nói lời nào, cẩn thận xác nhận con cá của cậu thật sự không có việc gì.

Phó Thâm phát hiện Lộ Tinh thật sự không phải là Lộ Tinh ngày xưa nữa, không dễ dỗ như vậy nữa, hồi trước chỉ cần một viên kẹo là có thể dỗ Lộ Tinh, bây giờ chắc phải một xe tải kẹo thì Lộ Tinh mới tha thứ quá.

Lộ Tinh: đương nhiên không nghĩ Phó Thâm đang đùa, bởi vì trước kia Phó Thâm đã từng nói muốn đem cá thái của cậu chiên hoặc hấp mà.

Hai mắt Lộ Tinh còn đỏ hoe, trên mi còn vương lệ khiến người ta xót xa.

Giằng co với Phó Thâm một lúc, Lộ Tinh không nói gì, ôm cá của cậu lên tầng về phòng còn khóa cửa lại.

Phó Thâm đứng ngoài cửa, hối hận hành vi tìm đường chết của mình từ nãy đến giờ.
"Tinh Tinh, anh biết sai rồi". Phó Thâm vô cùng thành khẩn.

Tinh Tinh không lên tiếng.

Phó tổng bị nhốt bên ngoài suốt cả buổi chiều, Lộ Tinh không mở cửa, chỉ có thể cam chịu ngồi trong thư phòng.

Bữa tối, Phó Thâm dặn dì nấu thêm mấy món mà Lộ Tinh thích, để anh còn dỗ Lộ Tinh ra ngoài.

Phó Thâm lại gõ cửa phòng ngủ.

"Tinh Tinh, tối nay có gà rán, thăn bò kho, hàu nướng, chân giò kho tàu còn có món canh ngọt em thích nè, em mở cửa được không?"

Quả nhiên sức hấp dẫn của việc ăn uống đối với Lộ Tinh là vô hạn, hơn nữa trưa nay Lộ Tinh không ăn nhiều, nên giờ rất đói.

Cửa phòng mở ra, tinh thần Phó Thâm chấn động.

Lộ Tinh không vui bước ra ngoài, mí mắt sưng lên.

"Tinh Tinh". Phó Thâm nhanh chóng nắm lấy cơ hội biểu hiện trước mặt Lộ Tinh.

"Em đói". Lộ Tinh cúi đầu, chỉ nói hai chữ này.
Tối nay Lộ Tinh ăn rất nhiều, ăn còn nhiều hơn ngày thường, nhất là hai đứa nhóc trong bụng cậu ăn được.

Kết thúc bữa tối, Phó Thâm nghĩ Lộ Tinh chịu ăn cơm với anh hẳn là đã hết giận rồi, ai ngờ vừa buông bát xuống Lộ Tinh đã trở về phòng, đóng cửa lại.

Thật ra Phó Thâm có ngờ được Lộ Tinh lại coi trọng con cá thái đấu kia như thế.

Nói đến đây Phó Thâm lại tiếp tục ăn dấm, con cá kia lại cướp đi thiên vị của hắn với Lộ Tinh. Phó Thâm thấy tình cảnh này, đêm nay anh nhất định chỉ có thể nhận mệnh ngủ ở thư phòng.

Dì bảo mẫu nhìn Phó Thâm bằng ánh mắt đồng tình.

Một mình nằm trên giường thư phòng, mặc dù tắt đèn, nhưng Phó Thâm không thích ứng được xoay tới xoay lui, không ngủ được.

Quen với việc trong lòng luôn ôm một đứa nhóc mềm nhũn trong tay, nghe nhịp tim của cậu, ngửi mùi của cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Phó Thâm cảm thấy mình rất đáng thương, hiện tại anh như kẻ vô gia cư bị vợ đuổi khỏi nhà...

Trời đã về khuya, Phó Thâm vẫn không buồn ngủ, cầm điện thoại nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ.

Phó Thâm có chút lo lắng, gần đây Lộ Tinh hay bị động thai, không có anh thì không bao giờ ngủ ngon. Đêm nay không có anh bên cạnh, không biết đứa nhóc kia làm sao mới tốt.

Phó Thâm càng nghĩ càng lo lắng, nghĩ dứt khoát dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ngủ đi vào xem Lộ Tinh như thế nào.

Đúng lúc này, Phó Thâm nghe thấy tiếng khóa cửa thư phòng phát ra một tiếng động giòn tan, có người đang mở cửa.

Phó Thâm nhìn chằm chằm nơi đó, không hề phát ra tiếng động, quả nhiên cửa thư phòng bị đẩy ra từng chút một, một chùm ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi vào.

Bóng người quen thuộc xuất hiện trong ánh sáng.
Phó Thâm biết ai đang mở cửa liền.

Phó Thâm lập tức nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Trong tiếng bước chân như ẩn như hiện, Phó Thâm biết người nọ đang đến gần, ngay sau đó anh nhận ra có người đang động chăn của anh.

Một cục nóng hổi chui vào chăn anh, len lén di chuyển.

Động tĩnh thực ra không nhỏ, nhưng Phó Thâm giả bộ không bị đánh thức.

Trong phòng rất tối, Lộ Tinh không nhìn thấy biểu tình của Phó Thâm, cậu còn mừng thầm may mà không bị Phó Thâm phát hiện.

Lộ Tinh chui vào lồng ngực Phó Thâm, thoải mái nằm xuống, quả nhiên ở bên cạnh Phó Thâm cậu sẽ rất anh tâm.

Tay Phó Thâm bị kéo, đặt trên bụng Lộ Tinh.

Ý cười của Phó Thâm càng đậm.

Vừa rồi Lộ Tinh yên tâm nhắm mắt mặt, trên mặt cậu đột nhiên có cảm giác ấm áp quen thuộc, Lộ Tih biết Phó Thâm đang hôn cậu.
Mặt Lộ Tinh lập tức nóng bừng.

"Tinh Tinh, không có anh em không ngủ được". Phó Thâm lại hôn lên mặt Lộ Tinh vài cái. Lộ Tinh rụt người lại, một lát sau mới nhỏ giọng nói chuyện.

"Nhưng anh cũng không về phòng ngủ". Lộ Tinh thấy rất tủi thân.

"Anh thấy em khóa cửa, còn tưởng rằng em đang giận". Phó Thâm cũng rất oan ức, nhưng anh càng nguyện ý khiến Lộ Tinh vui vẻ.

"Em không có đóng cửa..." Lộ Tinh giải thích, thật ra buổi tối cậu chỉ đóng cửa lại chứ không có khóa, cậu cho rằng Phó Thâm sẽ mở cửa.

Nhưng Phó Thâm không đến, Lộ Tinh lại tự hỏi có phải do mình quá tùy hứng hay không, tính tình nhỏ nhen làm cho Phó Thâm tức giận, cho nên Phó Thâm không vào ngủ.

"Em còn nghĩ là anh giận rồi".

Sau khi nghe những lời của Lộ Tinh, Phó Thâm lại lập tức bật cười, hóa ra anh và Lộ Tinh đều đã hiểu sai ý của đối phương.
"Tinh Tinh". Phó Thâm nghiêng người đối mặt với Lộ Tinh: "Hôm nay là anh không tốt".

Lộ Tinh không đợi Phó Thâm nói xong, đã che miệng lại không cho anh tiếp tục nói: "Em cũng không tốt".

"Chỉ đùa thôi, mà em còn giận anh bự như vậy". Lộ Tinh nhớ lại hôm nay không để ý đến Phó Thâm, nhất định Phó Thâm rất buồn.

Phó Thâm nhận thấy cá con nhà bọn họ càng ngày càng đáng yêu.

"Vậy chúng ta không giận nữa, lật qua trang này được không?" Phó Thâm nghịch mái tóc bạch kim của Lộ Tinh rải rác trên người mình.

"Được ạ". Lộ Tinh ngay lập tức vui vẻ, cọ cọ trong ngực Phó Thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi