NGƯỜI CÁ NHỎ CÂM CỦA PHÓ THIẾU LẠI LÀM NŨNG RỒI!!

Edit: Đậu

Hành trình suối nước nóng Đế Cẩm kết thúc, Phó Thâm tạm biệt hai người kia, dẫn Lộ Tinh về nhà.

Trước khi đi, ánh mắt của Lộ Tinh ở trong đám người mơ hồ không rõ, đáng tiếc vẫn là không tìm được Ôn Ngôn. Lộ Tinh đầy mất mát Phó Thâm thấy hết ở trong mắt, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Về đến nhà, Phó Thâm sắp xếp cho cậu xong, thay quần áo, thì đến công ty làm việc luôn. Thân là người đứng đầu công ty, anh không có thời gian để lười biếng.

Vừa đến hầm gara công ty, trợ lý đã đứng ở dưới thang máy chờ.

"Phó tổng." Trợ lí Trần chào hỏi Phó Thâm, ánh mắt không tự giác được rơi xuống vết dấu răng trên cổ anh.

Phó Thâm thuận miệng trả lời, nhìn đồng hồ trên tay, còn nửa giờ mới đến thời gian họp.

Phó Thâm vừa giương mắt lên liền đối diện với ánh mắt kì quái của trợ lý. Trợ lý Trần như bị điện giật thu hồi ánh mắt lại, lúng túng sửa sang lại văn kiện trong tay.

Thang máy nhanh chóng lên tầng 27.

Trợ lý Trần nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm thật, nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của boss là điều tối kỵ

Buông văn kiện xuống, đi ra khỏi phòng, trong lòng trợ lý Trần cũng không nhịn được mà lẩm bẩm. Hắn làm việc ở bên cạnh Phó Thâm 3 năm, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy trên người anh có dấu vết mập mờ. Lần trước Phó Thâm gọi họp qua video, lúc kết thúc hắn cũng là một trong những người chứng kiến rõ nhất. Trợ lý Trần âm thầm cảm khái, Phó tổng này thật đúng là củi khô bốc lửa.

******

Cuộc họp kết thúc, Phó Thâm đi ra khỏi phòng họp trước. Các bộ phận tham gia cuộc họp quy quy củ củ ngồi im tại chỗ, lặng ngắt như tờ, đợi đến khi anh hoàn toàn ra khỏi phòng, cửa phòng họp đóng lại, bên trong lập tức giống như mấy cái chợ vỡ.

" Mẹ ơiiiiiii!" Có người không nhịn được cười, trực tiếp gào ra.

Dấu răng trên yết hầu Phó Thâm quá rõ ràng, bọn họ muốn không thấy cũng khó.

"Phó tổng rất biết chơi nha!!"

" Thật sự là không nhìn ra, boss luôn thuộc hệ cấm dục đó!!!"

" Gϊếŧ chết tôi điiiiiiiii!!!"

Sự náo nhiệt trong phòng họp cũng không lâu lắm, rất nhanh bọn họ đã chuyển trận địa bát quái sang wechat của công ty.

Nhân viên tốt, chỉ trong chốc lát, chuyện yết hầu của Phó Thâm có dấu răng, từ trên xuống dưới công ty ai cũng biết. Còn có những dũng sĩ nặc danh ném ảnh chụp lén dấu răng trên cổ anh vào nhóm.

" Đệt!! Yết hầu của boss gợi cảm quá!!!" ( ?? )

Nhan sắc của Phó Thâm, không ít nhân viên nam nữ trong công ty đều liếm màn hình.

" Nhanh! nhanh đỡ mị lên! Mị còn có thể đứng!!!" Couple Phó Thâm với bạn trai nhỏ của anh vừa online, thì bắt đầu đủ các loại tưởng tượng.

" Đúng là càng ngày càng tò mò, đến cuối cùng là dạng người nào mới có thể thu phục được boss chứ..."

Vấn đề này vừa xuất hiện, trong nhóm đã có một loạt tag: " @Trợ lý CEO Trần Bình".

" Anh Trần, anh Trần, anh từng gặp qua bạn trai nhỏ của Phó tổng chưa??"

" Gọi anh Trần!!"

"...."

Trợ lý Trần vẫn luôn nhìn di động, đương nhiên là nhìn thấy bát quái trong nhóm khí thế ngất trời.

" Tập trung công việc, chuyện này dừng lại."  Trần Bình đem tám chữ đuổi mọi người đi.

Đừng nói là hắn thấy chưa thấy qua, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng khá tò mò bạn trai nhỏ của Phó Thâm.

Trong nhóm toàn là mất mát.

Trần Bình tắt điện thoại, đem cà phê mới pha xong đưa vào cho Phó Thâm.

"Buổi chiều có lịch gì không?" Phó Thâm buông văn kiện vừa mới xử lí xong, nhìn về phía Trần Bình.

" Dự định buổi chiều nay phải đàm phán với Trương tổng nhưng Trương tổng tạm thời có việc, nên hủy bỏ. Phó tổng buổi chiều tạm thời không có lịch gì." Trần Bình là trợ lý riêng cho Phó Thâm, đương nhiên cũng hiểu rõ lịch trình của anh như lòng bàn tay.

Phó Thâm gật đầu: " Vậy gọi tài xế chuẩn bị xe, buổi chiều đến nhà trúc."

Mới vừa rồi quản gia bên cạnh ông gọi cho anh, nói là ông nội muốn gặp anh.

Nhà trúc, giống như tên gọi của nó là một nơi thanh tĩnh.

Lúc trước Phó Thâm vừa mới tiếp nhận công ty, liền dùng tiền của mình tích góp mua được chỗ này cho ông,  sau khi ông về hưu liền ở bên này dưỡng lão.

Lúc Phó Thâm đến, ông cụ Phó cùng lão quản gia đang ngồi phía sau rừng trúc đánh cờ.

Phó Thâm không chút tiếng động đi lại gần, đánh ước chừng nửa giờ, ván cờ này mới kết thúc, ông cụ thắng, đắc ý vuốt râu, khí thế hăng hái.

"Thiếu gia." Quản gia đứng dậy, chào hỏi Phó Thâm.

"Lưu thúc khách khí rồi." Phó Thâm cười cười.

Ông cụ nghe thấy tiếng thì nhìn về phía sau, mới thấy Phó Thâm.

"Ông nội." Phó Thâm lễ phép cúi đầu.

" Đến được bao lâu rồi?" Ông cụ đứng dậy bước chân vững vàng, đi đến trước mặt Phó Thâm, vỗ vai anh hai cái.

" Vừa đến lúc ông đánh xong." Phó Thâm cười đùa, trêu ghẹo.

Ông cụ Phó chép miệng, trừng mắt nhìn Phó Thâm một cái, thu liễm lại, mắng câu "Nhãi ranh."

Phó Thâm đi theo ông vào nhà, bà nội Phó đang ngồi ở trên sô pha xem phim truyền hình, trên tay còn đang đan áo len.

" Tiểu Thâm đã về rồi!" Bà nội Phó ném cuộn len đi, vội vàng chạy tới ôm cánh tay Phó Thâm:

 " Đã bao lâu không về rồi, bà nội nhớ con"

Phó Thâm bị kéo đến sô pha ngồi xuống, bà Phó liền dặn dì đem hết đồ ăn ngon ra.

"Tiểu thâm à, gần đây có khỏe không?" Bà nội Phó nắm bàn tay Phó Thâm đầy ôn nhu, "Thời tiết càng ngày càng lạnh, con phải mặc thêm nhiều quần áo biết không."

" Bà nội con rất tốt, người yên tâm."

" Không có người bên cạnh chăm sóc cho con, bà làm sao mà yên tâm được chứ."

Vừa nghe những lời này, Phó Thâm liền cảm thấy quen thuộc vô cùng, bà nội nghĩ muốn anh mang cháu dâu về không phải ngày một ngày hai.

"Nghe con dâu nói gần đây cháu có chuyện?" Ông cụ Phó hai tay cầm viên ngọc trắng vẻ mặt thâm sâu khó lường.

Được rồi, Phó Thâm biết mẹ mình không đáng tin cậy, lúc này mới được bao lâu, mà chuyện của Lộ Tinh cả nhà đều biết.

Thấy Phó Thâm chần chừ, bà nội Phó liền biết chuyện này không sai, nháy mắt tinh thần trở nên phấn chấn.

"Tiểu Thâm à, khi nào mang cho bà nội xem một chút, ông nội con cũng lớn tuổi rồi, chỉ mong có thể sớm được ôm chắt. Đừng có giống anh trai con, chui vào cái động Y học, đã bao nhiêu năm cũng không trở về nhà một chuyến, chứ đừng nói là để bà nội ôm chắt."

"......" Phó Thâm bị nghẹn một hơi.

Anh và Lộ Tinh ngày sinh còn chưa tính được, chưa gì mà đã nhảy ra cả chắt rồi.

"Bà nội, chờ có thời gian thích hợp con sẽ dẫn về cho người xem, tại vì tình huống hiện giờ có chút đặc thù, không sốt ruột được." Phó Thâm an ủi bà, " Tinh Tinh rất tốt, con tin các người sẽ thích"

Bà nội lộ vẻ mất mát, nhưng sau khi nghe Phó Thâm nói tình huống của Lộ Tinh, cũng hiểu được, còn dặn dò Phó Thâm chăm sóc người cho thật tốt.

Trước khi Phó Thâm đi, bà nội đã bảo dì gói cho không ít đồ ăn ngon, bảo Phó Thâm mang về cho Lộ Tinh.

Ông cụ đưa Phó Thâm ra khỏi nhà trúc, đứng ở bên ven đường cùng anh nói chuyện về Lộ Tinh.

"Tiểu Thâm, ta tin tưởng ánh mắt của cháu, đứa nhỏ Lộ Tinh này chắc là không sai được." Viên châu trắng trong tay ông nội Phó lưu chuyển như nước, " Nhưng muốn làm người Phó gia, cũng không thể làm mất mặt mũi Phó gia."

"Có vài điều cháu phải để nó học, cái này không chỉ tốt cho Phó gia, mà đối với cháu chỉ có lợi chứ không có hại"

" Vâng ạ." Phó Thâm nghiêm túc đồng ý, trong lòng cũng suy nghĩ sâu xa.

Nếu như không phải bởi vì bị bắt cóc lại bị bọn chợ đen lừa bán vô cớ, Lộ Tinh muốn dung nhập vào xã hội này rất là dễ dàng. Nhưng tình hình ở chợ đen đã tạo thành bóng ma tâm lý cho cậu, làm cậu sinh ra sợ hãi đối với con người. Muốn cho cậu giao lưu bình thường với con người quả thực rất khó.

Phó Thâm ngẫm lại cũng nên tính toán cho tương lai của Lộ Tinh.

--------------------

Lời edit: Một mình vừa edit vừa beta, nên mấy chương đầu mình còn chưa có beta lại. Vẫn còn nhiều lỗ hổng chừng nào rảnh mình mới beta lại được ạ :((

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi