NGƯỜI CÁ NHỎ CÂM CỦA PHÓ THIẾU LẠI LÀM NŨNG RỒI!!

Edit: Đậu

Trước kia lúc nào mà có ăn chơi gì đó Nghiêm Đào là người tích cực nhất, thế mà hôm nay lại là người đến cuối cùng. Mông Nghiêm Đào vừa đặt xuốn ghế cả người nằm xoài cả ra, cái bộ dạng buồn bã ỉu xìu.

" Sao thế này, túng dục quá độ nên nghiệp quật?" Lời nói của Tần Húc đầy trêu chọc, ánh mắt như không có gì liếc xuống eo Nghiêm Đào, "Có cần bảo đầu bếp nhà Phó Thâm hầm cho hai quả thận ăn không, lấy thận bổ thận nhé."

" Cút con mẹ mày đi." Nghiêm Đào thật sự rất là mệt, đến cả sức chửi người cũng không có, " Tôi bị bố lôi đến thị sát dự án công trường, đi cả hai ngày. Thở cũng không thở ra hơi, hai cái chân này xem như bỏ rồi."

Cả người Nghiêm Đào quả thật rất đáng thương, hắn nhìn thẳng Tần Húc " Mày cho rằng ai cũng như mày chắc, mỗi ngày hết uống rượu thì pha trà không có việc gì làm."

Tần Húc nâng cái ly dài lên, uống một ngụm rượu vang mà Phó Thâm quý nhất, cười nói " Tao đây không phải là không có biện pháp sao, ai bảo tao có một anh trai có năng lực làm gì, cho nên tài năng của tao mới không có chỗ để thi triển đấy, chỉ có thể làm một người rảnh rỗi thôi."

Ý cười của Tần Húc thật lâu cũng chưa tan đi, Nghiêm Đào cũng một vừa hai phải không tiếp tục cái đề tài này nữa. Cái Tần Húc nói đều là sự thật, trong lòng Nghiêm Đào đương nhiên biết rõ ràng.

Trên Tần Húc còn một anh trai —— Tần Cao Dương, một nhân vật lợi hại trong giới kinh doanh đến ngay cả Tần gia cũng là do hắn định đoạt. So với Tần Húc khác xa một trời một vực, chỉ lo làm phú nhị đại nhàn rỗi không có chí lớn gì.

Nhưng Tần Húc vẫn vui mừng như thế thôi.

Thời gian trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Phó Thâm gọi hai người kia vào ăn cơm.

Trên bàn đủ loại món ăn sặc sỡ, làm Lộ Tinh nhìn mà thèm. Phó Thâm cắt bít tết ra từng miếng nhỏ bỏ vào trong đĩa của Lộ Tinh, sau đó nhắc nhở cậu phải dùng nĩa cho cẩn thận. Hiện tại Lộ Tinh đã biết dùng thìa thuần thục, giờ dùng nĩa cũng không vấn đề

Miếng bít tết đầu tiên Lộ Tinh đút cho Phó Thâm ăn, chờ anh ăn xong thì mới gấp không chờ nổi mà bắt đầu ăn.

Phó Thâm không nói một lời mà ngồi nghe Tần Húc với Nghiêm đào lảm nhảm, trên tay lại quen tay vô cùng mà bóc vỏ tôm cho Lộ Tinh, con tôm béo béo đầy nước sốt được cuốn vào trong rau, đây là thủ đoạn nhỏ mà Phó Thâm nghĩ đến để cậu có thể ăn chay(?). Rau cuộn tôm, Lộ Tinh ăn liên tục luôn vài cái.

Ở một chỗ , ánh mắt của Ôn Ngôn luôn không khống chế được mà chú ý tới sự thân mật của Phó Thâm với Lộ Tinh. Cậu nhìn có chút xuất thần, sau đó bình tĩnh lại yên lặng ăn cơm.

"Tần thiếu. Tôi có thể, uống một chút rượu được không?" Ôn Ngôn kéo nhẹ góc áo Tần Húc, giọng nói tương đối cẩn thận, " Chỉ một chút thôi...."

Ngày thường Ôn Ngôn không uống rượu, nhưng nếu cậu ta đã mở miệng thì Tần Húc cũng không có đạo lý gì mà không đáp ứng.

Không rõ ràng tửu lượng của Ôn Ngôn lắm, nên Tần Húc cũng không dám để cho cậu ta uống nhiều. Rượu vang còn chưa quá nửa của cái ly rượu dài, Tần Húc bảo người giúp việc ngừng rót.

Mùi thơm nồng đậm, Ôn Ngôn chưa từng uống qua loại rượu ngon như vậy. Lúc vào trong miệng nhẹ nhàng, hơi sặc ở họng một chút, nồng độ cồn cũng không tính là cao.

"Thế nào rồi?" Tần Húc nhìn Ôn Ngôn uống rất nhanh đã thấy đáy, cười hỏi.

" Ngon lắm." Ôn tồn hé miệng, lúc cười rộ lên sẽ mang theo sự thuần khiết trong sạch của thiếu niên, rất sạch sẽ, "Có thể uốn thêm một chút nữa được không?"

Ánh mắt khát vọng cùng với âm thanh mềm nhũn, làm cho Tần Húc ý thức được là người này đang làm nũng với hắn. Nếu như không phải rõ ràng Ôn Ngôn ở trên giường như thế nào, thì Tần Húc cảm thấy chắc chắn mình sẽ bị con cừu non đơn thuần này lừa gạt.

Tần Húc giơ tay, ý bảongười giúp việc lại rót cho cậu một chút

Nghe Ôn Ngôn nói đồ rong ly uốn rất ngon, Lộ Tinh lập tức húng thú. Ngón tay thừa dịp Phó Thâm không chú ý lén lút cầm lấy cái ly của anh, kết quả nửa đường vẫn bị Phó Thâm phát hiện.

"Cái này không phải cái loại mà con cá nhỏ như em uống được." Phó Thâm đưa một ly nước ép nhro đến trước mặt Lộ Tinh, "Cái này mới là đồ của em."

Lộ Tinh nhìn màu sắc hai ly không khác nhau lắm, cầm cái ly lên uống một hớp lớn, kết quả là cái nước này chua lòm. Lộ Tinh khó chịu đến nhe răng, đôi mắt híp lại thành một cái khe nhỏ một lát sau lại giống y như con chó nhỏ, lè lưỡi ra.

Nhìn cái bộ dạng của cậu khổ mà không nói nên lời, làm người ta vừa thấy đau lòng vừa thấy buồn cười.

" Lại nói cổ họng của Lộ Tinh nhà cậu thì làm như thế nào bây giờ?" Nghiêm Đào chống cằm hỏi Phó Thâm, nhưng đôi mắt lại nhìn Lộ Tinh chằm chằm. Một tiểu mỹ nhân như vậy thế mà lại là một người câm, Nghiêm Đào lộ ra vẻ vô cùng đáng tiếc.

"Tạm thời dưỡng thương trước, chờ anh trai tôi trở về rồi mới làm trị liệu chuyên sâu." Phó Thâm cầm lấy bát chè người hầu đưa tới đút cho Lộ Tinh ắn, đã ngon lại còn ngọt, sắc mặt khó coi của Lộ Tinh mới từ từ dịu lại.

" Với năng lực của anh trai tôi, tmuốn chữa khỏi cho Tinh Tinh hẳn là không có vấn đề."

"Phó muốn trở về?" Cả người Nghiêm Đào ngồi thẳng lại, "Thiệt hay giả?"

"Ừm, cuối năm nay sẽ về."

Nghiêm Đào hơi trầm mặc, cười hoỉ, "Còn tưởng rằng hắn muốn định cư ở nước ngoài."

"Không biết có thể mang cho người một chị dâu ở nước ngoài về không?" Nghiêm Đào như là bị lời nói của mình chọc cười. Ý cười dừng trên mặt hồi lâu, uống sạch rượu trong ly.

Lại nâng ly lên, Nghiêm Đào uống say.

Kết thúc bữa tối, Nghiêm Đào gọi tài xế đến đón hắn. Mấy ngày nay bôn ba thực sự rất mệt nên về trước.

Tần Húc với Ôn Ngôn cũng không ở lại lâu.

Rượu vang đỏ kia khi uống vào có vẻ không mạnh, nhưng lại ngấm chậm hơi rất nhiều, bây giờ đầu óc bắt dầu choáng váng.

Đều uống rượu, nên Tần Húc không dám lái xe. Lúc tài xế lại đây đón người, Lộ Tinh lưu luyến Ôn Ngôn.

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, Ôn Ngôn ôm Tần Húc khóa người ngồ trên đùi hắn, nhìn hắn cười.

"Phát dâm?" Tần Húc véo mông Ôn Ngôn một cái, Ôn Ngôn phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ. Nghe được phía dưới của Tần Húc liền cứng.

"Trở về sẽ xử lí tốt cưng, đã không thể uống rượu lại còn uống nhiều như vậy."

Tần Húc vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Ôn Ngôn, cậu quay đầu đi, đầu lưỡi thì liếm lòng bàn tay của Tần Húc, ngón tay di chuyển phía dưới của hắn, đôi mắt động tình thẳng thắn câu dẫn.

"Dừng xe ở phía trước, ngươi đi xuống." Tần Húc nói với tài xế.

"Thiếu, cɦịƈɦ." Giọng nói của Tần Húc trầm thấp đến cực hạn, thậm chí còn có chút hung ác.

Trong người Ôn Ngôn trống rỗng rất nhanh đã bị Tần Húc từ phía dưới lấp đầy. Cậu phối hợp uốn éo thân mình, so với bất cứ lần thân mật lúc trước thì còn phóng túng hơn. Lúc này Tần Húc bị cậu triệt để lấy lòng, động tác trên người càng tàn nhẫn hơn.

_______________________________

Sau khi vui sướng tràn trề phát tiết, Ôn Ngôn nằm bò trên vai Tần Húc, mí mắt nặng đến mức không nhấc lên được. Cậu rất mệt, mệt đến mức không có tinh lực suy nghĩ đến chuyện khác.

Tần Húc đối với biểu hiện của Ôn Ngôn rất hài lòng, Ôn Ngôn xem như là người từng đi theo hắn khiến hắn thực cốt tiêu hồn nhất.

" Ngoan như vậy, muốn thưởng cái gì không." Tần Húc vuốt ve mái tóc ướt đẫm của Ôn Ngôn, như là vuốt ve một con thú cưng nghe lời.

"Cho cậu thêm tiền tiêu vặt thì sao?" Dưới ánh đèn yếu ớt, vành tai Ôn Ngôn đỏ thấu gợi cảm đến cực điểm. Tần Húc cắn một cái, ôn nhu nghiền ép, " Hay là thích cái gì khác."

"Đều nghe, nghe Tần thiếu......" Ôn Ngôn dựa vào trên vai Tần Húc cảm nhận nhiệt độ của hắn, thân thể lại từng chút từng chút lạnh xuống.

Cậu với Tần Húc chính là quan hệ như vậy, nào dám cầu gì xa vời khác đâu...

"Ngoan lắm." Tần Húc dịu dàng hôn lên mái tóc cậu, vị dừa nhàn nhạt khiến hắn mê mẩn, "Lại thêm lần nữa đi."

Ôn Ngôn thân mật đáp ứng, vẫn rất phối hợp. Cậu chỉ muốn nhanh chóng để hao hết thể lực cuối cùng, cái gì cũng không cần nghĩ nữa cứ như vậy ngủ thiếp đi thôi.

Cuộc làʍ ŧìиɦ tiến hành được nửa đoạn sau, Tần Húc nghe được Ôn Ngôn khóc, tiếng khóc thu liễm gợi lên du͙ƈ vọиɠ chinh phục của hắn. Làm động tác càng trở nên mãnh liệt.

"Bảo bối, khóc lớn tiếng lên...."

________________________

Lời edit: Ủa ủa cp phụ thì có tí nước lèo còn cp chính hum có cái chi zậy :

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi