NGƯỜI CÁ NHỎ CÂM CỦA PHÓ THIẾU LẠI LÀM NŨNG RỒI!!

Edit: Đậu

Bữa sáng, Lộ Tinh vừa mới gặm xong cái bánh bao cuối cùng trong tay sắp. Sắp đến kỳ phát tình thứ ba cậu phải bổ sung thể lực cho thật tốt, bởi vì thời gian phát tinh lần ba này sẽ rất dài.

Phó Thâm đã sớm hủy tát cả các dịch vụ tận nơi của khách sạn, chỉ cần không ai đến quấy rầy là được rồi. Hai ngày nay Tần Húc và Ôn Ngôn rất dính lấy nhau, căn bản không rảnh đến trêu chọc hai người này.

Cơm no rượu đủ, Lộ Tinh lại trở lại phòng tắm ngâm mình, đuôi của cậu chỉ còn một chỗ nhỏ chưa biến thành màu xanh.Miệng khoang sinh sản bằng mắt thường có thể nhìn thấy được đang to dần lên.

Lộ Tinh giống như là đang chờ xét xử, tuy rằng cậu rất muốn cùng Phó Thâm trao đổi chuyên sâu. Sau đó cậu với anh sẽ có em bé, nhưng trong lòng Lộ Tinh vẫn rất sợ. Dù sao thì mấy kì phát tình lần trước của cậu đều rất khó chịu.

Cậu cũng không biết rốt cuộc mình chờ bao lâu, cỗ sóng nhiệt quen thuộc cuối cùng cũng bao trùm cậu. Lúc đó Phó Thâm đang ở bên ngoài phòng tắm, Lộ Tinh chỉ có thể thông qua sự ra sức vỗ vào nước trong bồn tắm phát ra động tĩnh lớn để anh chú ý.

Phó Thâm thấy nghe tiếng thì vội vàng ném công việc trong tay xuống vội vàng chạy vào, chỉ thấy Lộ Tinh giống như cà tím bị sương đánh nằm sâp ở rìa bồn tắm. Nhưng đuôi cá ngược lại rất có tinh thần không ngừng vẫy đập ở trong nước, thỉnh thoảng sẽ cọ sát bên cạnh bồn tắm tìm an ủi.

(1) Cà tím bị sương giá đánh = úa: vào cuối mùa thu, với sự xâm nhập của không khí lạnh, hơi nước trong không khí bị ngưng tụ, độ ẩm giảm, đồng thời, nhiệt độ mặt đất giảm, dẫn đến giảm sự bốc hơi độ ẩm, làm cho độ ẩm trong không khí giảm hơn nữa và độ ẩm trong trái cây và rau quả sẽ mất vào không khí. Mất đi sự hỗ trợ của các phân tử nước, lớp biểu bì trái cây và rau quả sụp đổ và lõm xuống, vẻ đẹp không còn nữa. => Nói Lộ Tinh không còn sức sống.

Phó Thâm xuống nước, Lộ Tinh nhào tới túm lấy cọng rơm cứu mạng. Cầm tay anh đưa về phía khoang sinh sản của mình, chỗ dó thật sự rất ngứa giống như có rất nhiều con kiến bò tới bò lui còn gặp cắn không ngừng.

"Tinh Tinh, cất đuôi lại đi em." Phó Thâm sờ đuôi cá Lộ Tinh trấn an cậu, "Cất đi, chồng mới có thể thương em được chứ.."

Lộ Tinh cắn môi lắc đầu cậu đang khó chịu đã chết, căn bản khống chế được cái đuôi nóng nảy của mình, bây giờ cậu chỉ nghĩ muốn anh nhanh chóng lấp đầy mình. Nhưng cơ thể cậu bây giờ khiến anh không biết đường nào mà lần.

Thấy Phó Thâm chậm chạp không có động tác gì, ánh mắt tràn đầy tìиɦ ɖu͙ƈ ướt đẫm. Phát điên cào cào trên người mình, chỉ vài cái mà đã để lại trên làn da yếu ớt của cậu mấy vết trầy xước nhìn à giật mình.

Phó Thâm đương nhiên không thể phóng túng cậu như vậy,khóa hai tay cậu lên đỉnh đầu, đặt ở mép vách bồn tắm.

"Hic hic ư..." Trong miệng Lộ Tinh phát ra tiếng nức nở đứt quảng, nước mắt không khống chế được rơi xuống. Biến thành trân châu màu hồng nhạt rơi xuống đáy nước, cuối cùng cậu dứt khoát cắn vào cánh tay anh.

Lộ Tinh đã hoàn toàn đánh mất lý trí, miệng cắn đương nhiên không biết nặng nhẹ. Phó Thâm đau đến nhíu mày nhưng không ngăn cản động tác của cậu, chỉ cần Lộ Tinh khônglàm tổn thương chính mình là được.

Mùi máu tươi rất nhanh đã tràn ra khoang miệng Lộ Tinh, cậu không thích mùi tanh rỉ sét trong miệng này nên buông lỏng ra. Nhưng lại càng khóc càng dữ hơn vây đuôi của cậu gắt gao quấn chặt eo Phó Thâm,giống như mỗi một khối vảy trên đuôi cậu đều muốn ma sát trên người anh cho đỡ trống rỗng.

"Không khóc, rất nhanh thôi chồng sẽ làm cho em thoải mái nhé." Phó Thâm hôn khóe mắt Lộ Tinh, từ bên cạnh bồn tắm chạm đến đống kẹo đã bỏ sẵn trước đó lấy một viên nhét vào trong miệng Lộ Tinh.

Rốt cuộc trấn an hơ mười phút đuôi cá của Lộ Tinh an phận một chút, cậu mượn cơ hội này biến trở về hình người.

Lộ Tinh dùng hết khí lực toàn thân cọ lên người Phó Thâm, thậm chí còn chủ động đi khai phá phía dưới của mình chỉ vì anh có thể nhanh chóng làm cho cậu thoải mái lên. Vẻ mặt cậu đơn thuần, lại làm chuyện đầy du͙ƈ vọиɠ nhất.

Cậu dồn dập hô hấp như cá mất nước, cái miệng nhỏ khép mở như là đang nói "chồng ơi nhanh một chút."

Lời mời như vậy Phó Thâm đương không cự tuyệt.

Rất nhanh trong phòng tắm vang lên nhịp điệu nặng nề có tiết tấu, lúc nhanh lúc chậm, rất là kịch liệt. Lộ Tinh một chút khát cầu cũng không có bởi vì những chuyện này của Phó Thâm mà cậu rất thỏa mãn, nhưng nhu cầu của cậu vẫn còn rất nhiều.

Trận đòi hỏi không tiết chế này giằng co suốt hai ngày.... Cũng may Phó Thâm tuổi trẻ lực tráng, bằng không thế nào cũng bị Lộ Tinh ép khô.

Phó Thâm lại đặt một gian phòng bên cạnh, ôm cả người cậu và chăn sang phòng bên cạnh. Phòng bên này đã là một đống hỗn độn kể cả là phòng tắm, phòng khách hay là phòng ngủ. Đều có dấu vết thân mật của bọn họ, chỉ có thể gọi dọn vệ sinh lại đây cẩn thận dọn dẹp thôi.

Rõ ràng Lộ Tinh chỉ cần nằm phía dưới, nhưng so với Phó Thâm cả người vận động còn mệt hơn ngất đi.

Anh sai người mang đồ ăn lại đây, hai ngày không ngừng anh cũng cần anh chút gì đó.

Phó Thâm nhớ lại khi mình đem "hạt giống" rót vào khoang sinh sản của Lộ Tinh, có nghĩ là cậu sẽ mang thai. Hơn nữa sau khi kỳ phát tình kết thúc, khoang sinh sản của cậu sẽ biết mất khỏi đuôi không còn dấu vết..

Anh làm bổ sung thể lực xong rồi thì về kiểm tra Lộ Tinh, cậu ngủ rất an ổn. Hai ngày mây mây mưa mưa, Lộ Tinh cũng bị thương một chút, đặc biệt là mấy chỗ mà cậu cào tuy rằng đã kết vảy nhưng nhìn vẫn dọa người như cũ. Cũng may bởi vì có Phó Trạch, Phó Thâm lúc nào đi đâu cũng đều mang theo hòm thuốc, đặt mấy loại thường dùng vào trong đó.

Lộ Tinh vốn cũng không mặc quần áo, Phó Thâm hành động rất thuận tiện tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu.

Lúc đó cậu giống như cuồng si khi phát tình, Phó Thâm rất khó có thể tưởng tượng được ra sóng to gió lớn của hai ngày trước trên khuôn mặt búp bê tinh xảo này.

Túm cái quần lại thời kỳ phát tình thứ 3 của Lộ Tinh trải qua rất thuận lợi, cậu đã là một người cá chân chính hoàn thiện.

Đã nghỉ ngơi ở thành phố H được một tuần, còn có hai ngày nữa là Phó thị hết kỳ nghỉ. Tuần trăng mật của Phó Thâm và Lộ Tinh tạm thời chấm dứt, Trần Bình đặt vé máy bay chiều mai về Dung Thành.

Hứa Viện với Phó Bách cũng phải trở lại nước A để làm việc. Chờ Phó Thâm dẫn Lộ Tinh trở về gặp nhau lần nữa.

Anh và cậu trở về, Tần Húc với Ôn Ngôn lại không vội. Hắn không muốn trở về bị thúc giục kết hôn, tuy rằng gần đây Tần Cao Dương và ông cụ không ép sát hắn như trước nữa, nhưng Tần Húc tin là bọn họ sẽ không thu tay lại nhanh như vậy.

Ôn Ngôn tìm một chỗ trống, đem tiền tiêu vặt Tần Húc cho gửi cho dì Chu. Bảo dì nộp giúp phí trị liệu của An Hỉ, cậu bây giờ tạm thời không về được.

Đêm đó sau khi Tần Húc giải thích xong, quan hệ giữa hắn và cậu vô ý thức càng trở nên thân mật giống như là đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt. Nhỏ đến mức cùng nhau đánh răng rửa mặt, lớn đến ra ngoài ăn cơm như hình với bóng.

Có lẽ, thật sự có thể cùng Tần Húc cả đời như vậy đi... Ôn Ngôn không dám mong cầu quá nhiều, chỉ hy vọng có thể bắt được từng giây từng phút bây giờ ở cùng hắn một chỗ.

Tần Húc không biết Ôn Ngôn có chứng sợ biển sâu, điều du thuyền riêng của Tần gia đến, hứng thú bừng bừng muốn mang theo cậu ra biển. Ôn Ngôn không muốn quét bay hứng thú của hắn.

Du thuyền chạy đến vùng biển không thấy bờ xung quanh đều là biển xanh thẳm, Ôn Ngôn cảm thấy đầu choáng váng hoàn toàn không phân biệt được phương hướng chỉ có thể tránh trong khoang thuyền không ra. Tần Húc đứng ở trên boong tàu vẫy tay với cậu, Ô Ngôn sửng sốt không dám động.

Đột nhiên một trận sóng to, thân thuyền hơi dung lắc. Tần Húc giống như là đứng không vững, cả người ngửa ra sau một đầu ngã xuống biển. Ôn Ngôn mặt sợ đến biến sắc nào còn lo lắng cái gì khác vộng vàng chạy lại, chỉ nhìn thấy mặt biển phập phồng cùng sóng ánh áng trong suốt chói mắt, hoàn toàn không nhìn thấy tung tích Tần Húc.

Trong lòng Ôn Ngôn hoảng loạn, ghé vào rào chắn không biết làm sao. Trong tâm rối loạn muốn nhảy xuống cứu Tần Húc, cậu là người cá sẽ không lo chết đuối mặc dù bại lộ thân phận cũng không để ý.

Ôn Ngôn nhìn biển sâu kia, da đầu tê dại, sợ hãi làm toàn thân cậu chua xót như là sẽ bị biển cắn nuốt vậy.

Đột nhiên một bàn tay ướt đẫm từ phía sau kéo Ôn Ngôn đang chuẩn bị nhảy xuống lại.

Cậu không hề chuẩn bị tâm lý, bị dọa đến mức kêu to lên một tiếng, cho đến khi nghe rõ ràng tiếng cười của hắn.

"Đùa cậu chút thôi, sao tô có thể dễ dàng rơi xuống biển được như vậy." Tần Húc ôm Ôn Ngôn từ trên hàng rào của du thuyền xuống, "Bảo bối à, cậu định xuống cứu tôi sao?"

Tần Húc vẫn còn đang vui đùa, nhưng Ôn Ngôn bị dọa không nhẹ căn bản không cười nổi.

Sắc mặt cậu trắng bệch, cả người phát run. Cậu sợ Tần Húc rơi xuống biển, nhưng cậu cũng sợ biển sâu.

Tần Húc ý thức được trò đùa của mình hơi quá mức.

"Dọa cậu rồi, lần sau tôi sẽ không đùa như vậy nữa." Tần Húc trấn an Ôn Ngôn đang thất hồn lạc phách (2). Cậu muốn nhảy xuống cứu hắn, chút tư vị này trong lòng hắn rất khác.

(2) Thất hồn lạc phách (失魂落魄 ): hình dung cực độ hoảng sợ bất an

Ôn Ngôn mất một thời gian dài mới hồi phục tâm tình, sau khi lấy lại tâm tình thì rầu rĩ không vui không để ý đến hắn nữa.

Trong nháy mắt Tần Húc biến mất, Ôn Ngôn thật sự cho rằng mình sẽ mất đi hắn trái tim giống như mất đi một miếng, rất đau.Cậu cái gì cũng không có, thật vất vả mới bắt được chỉ có Tần Húc.

Tần Húc liên tiếp xin lỗi dỗ cậu vui vẻ,cuối cùng Ôn Ngôn mới dễ chịu hơn một chút.

Gần hoàng hôn, du thuyền cập bến.

Tần Húc ôm Ôn Ngôn xuống thuyền, vừa đến cửa khách sạn bước chân của hắn bỗng dừng lại.

Trợ lý của Tần Cao Dương thấy hắn thì lại đón.

"Thiếu gia." Thái độ của trợ lý Tiếu đối với hắn coi như cung kính, thuận tiện liếc mắt đánh giá Ôn Ngôn bên cạnh Tần Húc.

Ôn Ngôn, từ lúc hắn và Tần Cao Dương cùng nhau đến căn hộ của Tần Húc đã gặp qua.

"Sao cậu lại đến đây?" Tần Húc đối với trợ lý Tiếu cũng không hẳn là tốt, "Anh tôi cũng tới?"

Trên mặt trợ lý cười, lắc đầu.

Tần Húc vỗ vỗ Ôn Ngôn, "Cậu về phòng trước đi."

Ôn Ngôn không ở lại nữa, hai ba bước rời đi.

"Cậu đến cuối cùng là có việc gì?" Tần Húc và trợ lý Tiếu tìm một chỗ yên tĩnh.

"Tần tổng bảo tôi đón ngài trở về." Trợ lý Tiếu cũng không hàm hồ, "Ngài ở bên ngoài, ngài ấy rất lo lắng."

Tần Húc cười lạnh hai tiếng, "Vì sao anh ta muốn tôi về, không phải cậu là người rõ ràng nhất sao"

"Tôi sẽ không trở về, cậu nói cho anh ta biết trừ anh ta hủy bỏ liên hôn giữa tôi và Lưu gia."

Tần Húc xua xua tay, thái độ kiên quyết nhấc chân muốn đi.

"Tần thiếu!" Trợ lý Tiếu đi lên trước hai bước, ngăn Tần Húc , "Thủ đoạn của Tần tổng không phải ngài rõ lắm sao, cần gì phải đối nghịch với ngài ấy."

"Lần này Tần tổng bảo tôi tới, khả năng lần sau ngài ấy sẽ tự mình lại đây."

"Tôi biết." Tần Húc nhàn nhạt đáp lại, rồi đi luôn.

Hắn với Tần Cao Dương là anh em mười mấy năm, sao lại không thể hiểu anh ta chứ. Anh ta trời sinh tính cao cường, thủ đoạn độc ác, duy ngã độc tôn. Tần Húc không muốn làm hỏng tình tình anh em của bọn họ, cái gì hắn cũng đều không tranh không cướp kể cả Tần thị hắn cũng không nhúng tay vào, yên tâm làm người nhàn rỗi. Nhưng chỉ duy nhất hôn nhân của hắn sẽ không thể thành lợi ích trong việc kinh doanh của Tần Cao Dương. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi