NGƯỜI CÁ Ở BIỂN FOREVER

Giống như Aisha năm ấy, sau khi phẫu thuật Dylan muốn được về lại biển.

Sức chịu đựng và khả năng tự phục hồi của người cá rất mạnh, xương của Dylan không bị gãy, sau khi máu ngưng chảy thì tinh thần của nhóc đã tốt lên nhiều. Vốn mấy nghiên cứu viên định để nhóc nghỉ ngơi trên đảo nhân tạo một thời gian ngắn, nhưng môi trường trên đất liền làm Dylan thấy bất an. Nhóc liên tục ca hát nói lên mong muốn của mình, đôi khi không nhịn được sẽ vung vẩy đuôi cá. Sự nôn nóng của Dylan quá rõ ràng, các nghiên cứu viên dùng thuốc khử trùng xử lý vết thương đã được khâu lại rồi họ đưa nhóc con về với biển.

Vết thương của Dylan ngay dưới xương chậu, các nghiên cứu viên lo rằng vết thương này sẽ ảnh hưởng đến việc nhóc bơi lội, mà lúc Dylan bơi thử ở chỗ nước cạn đã chứng minh rằng vết thương đã ảnh hưởng đến tốc độ bơi của nhóc.

Bơi chậm đồng nghĩa với việc sẽ không thể đi săn, lúc gặp phải chuyện gì cũng không tự vệ được.

Chuyện này khiến Velen nhớ đến Aisha, mà lúc anh định làm như hồi Aisha là cung cấp thức ăn cho Dylan thì Alroy u ám lại xuất hiện.

Hắn không quan tâm con người đang sửng sốt vì sự xuất hiện của mình mà trực tiếp bơi tới cạnh nhóc người cá. Nhìn qua tâm trạng của Alroy rất tệ, nhưng Dylan cũng không có vẻ sợ hãi. Nhóc chỉ thấy hơi bất ngờ, nhóc người cá rì rầm như chào hỏi.

Alroy dừng lại trước mặt nhóc, còn đưa tay về phía nhóc con.

“Tên đó đang làm gì vậy?” mấy nghiên cứu viên thầm thì với nhau.

Vẻ mặt của Dylan cũng hơi mông lung.

“Đưa tay cho ta.” Giai điệu dịu dàng lay động mặt biển, theo tiếng ngâm nga trầm thấp, vẻ mặt của Alroy trở nên mềm mại: “Ta đưa em về.”

Khí thế khiến người khác thấy bị áp bách không còn, tiếng ca trầm thấp của người cá trưởng thành như phép mê hoặc, làm cho những người nghe thấy bình tĩnh lại.

Dylan hơi do dự, nhưng nhóc vẫn đặt tay vào trong bàn tay Alroy.

Chủ nhân biển Forever như bật một tiếng cười khẽ, tiếng cười ấy trong chốc lát đã hòa tan trong gió biển, ngắn ngủi như là mơ.

“Dylan —” không khí vi diệu giữa hai người cá làm Velen buột miệng gọi.

Nhưng trước khi nhóc người cá kịp đáp lại anh, Alroy đã ôm Dylan nhỏ hơn hắn rất nhiều lặn xuống dưới biển sâu.

“Dylan!”

Hành động đột ngột của Alroy làm mấy nghiên cứu viên bối rối kêu.

“Alroy muốn dẫn nhóc ây đi đâu?” “Vết thương của nhóc con!” “Mau theo họ!”

Sự hốt hoảng làm bờ biển ầm ĩ, mà lúc mọi người đang cuống cuồng, phòng điều khiển đã truyền đến tin tức làm mọi người yên tâm: camera dưới nước đã quay được hai người cá, dựa theo lối của Alroy, hắn đúng như lời mình đã nói là đưa Dylan trở về “phòng ngủ” của nhóc.”

Velen và các đồng nghiệp chạy đến phòng điều khiển, trên màn hình khổng lồ, Alroy không tránh né như trước nữa mà chầm chậm bơi qua những màn hình được lắp.

Nhóc người cá bị hắn ôm vào lòng như thấy ngượng, nhóc cứ khẽ cựa quậy, cái đuôi bị làn nước dập dềnh quấn vào đuôi Alroy.

“Đức vua có vẻ đã biết chỗ ở của nhóc con rồi.” giáo sư Nolan ngồi trước bàn điều khiển, chống tay lên mặt. Anh liếc Velen vẫn im lặng từ nãy tới giờ, như an ủi mà bảo anh: “Nghĩ thoáng ra nào, bạn của tôi ơi.”

Velen không trả lời  — thực ra thì anh còn không quan tâm giáo sư nói gì.

Màn hình đã chiếu đến trong bãi đá ngầm, Alroy ngừng lại. Quán tính làm họ di chuyển một đoạn nữa, đến gần một khối đá ngầm, Alroy xoay đuôi, dễ dàng dừng lại.

Sau đó, hắn buông Dylan ra.

Trở về vùng biển quen thuộc làm nhóc người cá bình tĩnh hơn — ít ra, mặt của nhóc cũng không đỏ lựng lên nữa — nhóc ngẩng mặt lên định nói gì đó nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng lại, biểu cảm xoắn xuýt đó làm Alroy vẫn luôn nhìn nhóc thấy nghi vấn. Dylam mím môi, cố uốn đuôi nhưng sự đau đớn làm đông tác của nhóc hơi biến dạng, may là mục đích của nó cũng không thất bại: nhóc hơi lùi lại rồi bơi lên một tí — bây giờ, nhóc đã “đối mặt” với Alroy.

Không còn phải ngẩng đầu nhìn Altoy làm nhóc thấy hài lòng, Dylan nhìn người cá trưởng thành đối diện, một lần nữa hát bài ca cảm ơn: “Cảm ơn anh đã cứu em, cũng cảm ơn anh đã đưa em về.”

Tiếng ca rất chân thành, nhưng người được nghe lại nhíu mi.

Vẻ mặt của Alroy trở nên u ám. Sự im lặng của hắn làm Dylan cảm thấy lo lắng.

“Rất xin lỗi …” nhóc người cá nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, bờ mi cụp xuống: “Em không nên lén bơi vào chỗ của anh để bắt cá …”

“Không.” Alroy phản đối.

“Hic.” Hiển nhiên là Dylan đã coi đây là việc đối phương không chấp nhận lời xin lỗi này, thanh âm của nhóc trở nên ủ rũ: “Rất rất xin lỗi …”

“Không.” Alroy lại lặp lại một lần nữa. Lông mày hắn càng cau lại, giai điệu cũng trở nên nặng nề hơn: “Người nên nói xin lỗi là ta mới phải.”

“Cái gì?” Dylan ngạc nhiên nhìn hắn.

Alroy lại né tránh ánh nhìn của cậu.

“Em bị thương ngay trước mắt ta.” Chủ nhân của biển Forever thở dài thườn thượt, ánh mắt rơi xuống vết thương trên đuôi của nhóc người cá, “Đáng lẽ ta nên để ý đến con cá mập đó sớm hơn — người nên nói xin lỗi phải là ta.”

Lời tự trách tan trong nước biển nhưng lại quanh quẩn mãi trong phòng điều khiển. Sự hối lỗi của Alroy hiện hữu trong từng lời ca, không một ai hiểu nhầm tâm trạng của hắn: lông mày hắn nhíu lại, nét mặt buồn bực, không phải do người khác, mà là vì chính bản thân mình.

“Đức vua … thì ra thẳng thắn đến vậy sao?” có người ngạc nhiên thốt lên.

Phòng điều khiển chật ních người nhưng không một ai trả lời lại.

Hai người cá vẫn còn đang nói chuyện với nhau.

Lời xin lỗi của Alroy làm mặt nhóc Dylan lại đỏ bừng, nhóc vội đáp lời, nhưng những âm tiết được phát ra lại lạc hẳn đi: “Không, ôi, ý của em là, anh không sai gì hết, là do em đến biển của anh …”

“ ‘Biển của anh’ ” câu hát không mạch lạc bị cắt đứt, Alroy lặp lại một lời hát. Hắn dường như nhớ lại một chuyện gì đó rất vui vẻ, lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra, giọng hát nặng nề cũng bình tĩnh lại.

“ ‘Biển của anh’ ” Hắn lại lặp lại câu hát này, rồi bổ sung vào giai điệu ấy: “Cũng là biển của em.”

Dylan ngẩn ngơ.

Nghiên cứu viên trong phòng điều khiển sau khi nhận ra ý nghĩa của câu hát này xong cũng hú lên.

“Em muốn vùng biển này của ta, mà ta cũng không từ chối, không phải sao?” Phản ứng của Dylan dường như khiến Alroy thấy hứng thú, hắn đung đưa đuôi cá, nhẹ nhàng xoay quanh Dylan.

Mặt Dylan càng đỏ hơn, nhóc cúi đầu khẽ khàng hát cái gì đó, sau đó, Alroy trong màn hình nở nụ cười.

Đường cong cứng rắn trở nên mềm mại, con người máu xám đầy dịu dàng:

“Sao ta lại phải tức giận?” hắn hát như thế: “Lúc đó ta chỉ thấy rất vui, bởi vì nó đồng nghĩa với việc em sẽ không đi mất.”

“Em không muốn đi — kể cả khi ta đã phạm phải một lỗi lầm như thế, em vẫn muốn ở lại.” Alroy dừng lại trước mặt Dylan, hắn cố ý lặn xuống để nhóc người cá đang cúi đầu nhìn thấy mình: “Là ta đã khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế — chúng ta vốn nên sống với nhau vui vẻ hơn, như thế em cũng sẽ không bị thương …” hắn thở dài, đôi mắt màu xám ấy nhìn Dylan: “Nếu như em muốn, vậy chúng ta quen nhau lại từ đầu nhé, được không?”

Âm lượng trầm bổng làm câu hỏi của hắn đầy sự chờ đợi.

Mà ở trên đảo nhân tạo, mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của nhóc con.

Dylan ở trong màn hình đầy bối rối. Ánh mắt của nhóc lưỡng lự, lời đồng ý đã đến ngay miệng của nhóc, nhưng khi nhóc trả lời, nhóc lại hát ra một giai điệu khác.

“Anh hiểu lầm giới tính của em, còn —” tiếng ca im bặt, Dylan ảo não cúi đầu.

“Em còn đang giận vì chuyện ấy sao?” Lời hát của Alroy đầy ân hận: “Xin lỗi.”

“Không … Ý em không phải vậy …” Mặt Dylan đã đỏ lựng, thanh âm lí nhí.

Alroy rất nghiêm túc nhìn nhóc, nhẹ giọng hát: “Nếu em không thể tha lỗi cho ta, em có thể sờ lại ta.”

HẾT CHƯƠNG 27.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi