NGƯỜI CÁ XẤU XÍ



Quả nhiên Chu nói không sai, đồ ăn của nhân loại rất ngon.

Lúc này tiểu nhân ngư lười biếng nằm trong nước, đuôi cũng lười động, trên môi còn dính chút dầu mỡ.

Dường như tiểu nhân ngư vẫn chưa nhận ra, điều này cũng tiện cho Chu dùng ánh mắt lưu luyến tràn ngập dịu dàng nhìn y.

Kiều đã ăn no rồi, y sẽ trở về biển hay ngủ lại đây?
Trong lòng Chu chợt bất ổn suy nghĩ lung tung, mãi đến lúc tiểu nhân ngư gọi mới hoàn hồn.


Người cá nhỏ ngượng ngùng cười nhìn Chu, nhẹ giọng nói: "Ừm...!Chu, đã muộn rồi..."
Đáy lòng thợ săn lộp bộp một chút, câu tiếp theo hẳn là kêu mình đưa em ấy về biển...!
Kiều thật sự ngượng ngùng khi đề cập đến vấn đề này, y đã ăn của Chu nhiều đồ ăn ngon như vậy: "Ta..."
Mặc dù trong lòng Chu lúc này có chút khổ sở nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn tiểu nhân ngư, cổ vũ y tiếp tục nói.

"Ta có thể ở lại đây một đêm không..." Kiều nói xong lời này đã xấu hổ đến mức vùi cả người vào trong nước, mặt nước nổi lên bong bóng nhè nhẹ.

Mình thật sự là được voi đòi tiên.

Đây là người bạn đầu tiên của mình, mới quen được vài ngày đã chiếm nhiều tiện nghi của Chu như vậy, bây giờ còn làm phiền huynh ấy...!
Đuôi cá màu đen của tiểu nhân ngư bất an quẫy quẫy trong nước, Chu đứng ở bên cạnh liền bị nước bắn ướt sũng người.

Nhưng mà giờ phút này đáy lòng thợ săn tràn đầy sung sướng.

Tiểu nhân ngư...!tiểu nhân ngư sao lại dễ thương như vậy, thật khiến người ta yêu thương mà!
Thợ săn sờ ngực, tiểu nhân ngư đợi một lúc vẫn không thấy đáp lại, lặng lẽ ngoi đầu lên khỏi mặt nước, tầm mắt vừa lúc chạm phải Chu.


Trong nháy mắt y lại vùi cả người vào trong nước, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy.

"Ừm...!Nếu làm phiền huynh, vậy ta...!ta sẽ trở về." Tiểu nhân ngư nghĩ thợ săn đang tức giận, giọng nói mang theo run rây và bất an.

"Không!" Ý thức được mình im lặng quá lâu làm tiểu nhân ngư hiểu lầm, Chu lại vươn tay sờ mái tóc đen của y: "Không phiền chút nào cả, em muốn ở đây bao lâu cũng được."
Vì thế, một đêm này người cá nhỏ và thợ săn mang theo tâm tình khác thường mà trải qua.

——
Hôm sau trời vừa sáng thợ săn đã tỉnh dậy, nếu không phải nhìn thấy tiểu nhân ngư ngủ trong thùng gỗ hắn đã nghĩ tất cả chỉ là mộng.

Chu xuống giường đi tới cạnh thùng gỗ, mặc dù đã đi rất nhẹ nhàng, thậm chí ngừng hô hấp nhưng khi hắn dựa vào thùng thì tiểu nhân ngư vẫn mở mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Kiều lộ ra một nụ cười tươi: "Chào buổi sáng, Chu~" Giọng nói trong trẻo hơi khàn khàn rơi vào tai Chu.

Hầu kết thợ săn trượt lên trượt xuống vài cái, ánh mắt cũng không chuyển, ngơ ngẩn nhìn tiểu nhân ngư, ngốc ngốc nói: "Chào buổi sáng, Kiều."

Có lẽ ánh mắt si mê của Chu quá mức rõ ràng, gò má Kiều ửng đỏ, vùi mặt vào trong nước một lát mới ngẩng lên, lắp bắp nói: "Chu...!Huynh, huynh đừng nhìn ta như vậy..."
Thanh âm của tiểu nhân ngư yếu ớt, nghe cực kì thẹn thùng.

Y xấu như vậy, người cá trong tộc không ai thèm liếc mắt nhìn một cái, nhưng mà Kiều phát hiện hình như Chu rất thích nhìn mình, ánh mắt kia..

thật sự làm y ngượng chết đi được.

Y lại không xinh đẹp...!
Nghĩ đến đây, đáy mắt tiểu nhân ngư hiện lên vài phần buồn bã.

Thợ săn nhanh chóng nhìn ra tâm tình người cá nhỏ đột nhiên suy sụp, hắn không biết tại sao ánh mắt của tiểu nhân ngư lại toát ra đau thương như vậy, không biết vì cái gì mà luôn trốn sau đá ngầm để khóc...!
"Kiều, hôm nay đưa em đi đánh cá, được không?"
Kiều giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng yêu thương của thợ săn, sững sờ một chút mới trả lời: "Được...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi