NGƯỜI CẦM QUYỀN

Sau khi nghe xong lời của bí thư Hoàng, Hàn Đông chợt ngây người, trì hoãn lại một chút, bảo trì sự đoàn kết, bí thư Hoàng muốn nói gì?

- Bí thư Hoàng, ý kiến của thôn dân Mao Kiều là rất lớn, anh xem...

Hoàng Văn Vận đề cao giọng điệu lên vài phần:

- Vì vậy tôi mới mong cậu xử lý Vương Lão Thực kia, cán bộ thôn liên quan mật thiết đến lợi ích thiết thân của nhân dân, nếu xảy ra vấn đề thì cần phải xử lý thật nghiêm.

Hàn Đông đã hiểu, Hoàng Văn Vận không muốn xử lý Chu Ngọc Vinh, xem ra vấn đề này có liên quan đến chuyện đấu sức trong huyện, vì thế hắn nói:

- Vâng, tôi sẽ thực hiện theo chỉ thị của anh.

Hàn Đông cúp điện thoại mà cực kỳ khó chịu nhưng cũng không có cách nào khác, Chu Ngọc Vinh là một cán bộ cấp phó khoa, nếu muốn xử lý thì cũng phải nhờ đến huyện ủy, thứ hai là Hoàng Văn Vận rất tốt với mình, nếu bí thư Hoàng đã lên tiếng, như vậy chỉ có thể chậm rãi xử lý mà thôi.

Hàn Đông hít vào một hơi thật sâu và tâm tình dần bình phục trở lại, có lẽ trong quan trường đôi khi cũng cần thỏa hiệp, vì vậy Hàn Đông hắn cũng nên học cách thỏa hiệp mới được.

Hai giờ chiều, Hầu Tây Bình vội vàng chạy về phòng làm việc của Hàn Đông:

- Bí thư Hàn, vừa rồi Tiền Thạch Lựu đã điện thoại về, nói đã tìm được con dâu của Vương Lão Thực, đã xác mình và thật sự đã xác nhận cô gái kia mang thai. Lúc này Tiền Thạch Lựu đã thuê một chiếc xe đưa cô gái kia chạy về thị trấn Triệu Hoa.

- Được, làm tốt lắm.

Hàn Đông thỏa mãn nói, Tiền Thạch Lựu xem ra công tác rất hiệu quả, xem ra chiếc ghế trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình cũng là sắp xếp đúng đắn.

Vấn đề của Vương Lão Thực căn bản đã được chứng thực, Hàn Đông quyết định tạm thời buông tha cho Chu Ngọc Vinh, nhưng nhất định phải giải quyết tốt vấn đề ở thôn Mao Kiều.

Năm giờ chiều, Hàn Đông tổ chức hội nghị đảng ủy mở rộng, trên hội nghị hắn thẳng thắn phê bình công tác công khai hành chính của thôn Mao Kiều không chút lưu tình. Dù bí thư Hoàng không đồng ý cho hắn thu thập Chu Ngọc Vinh vào lúc này nhưng vẫn phải phê bình một phen mới được, tuyệt đối không nể tình. Chu Ngọc Vinh bị phê bình thì mặt mũi đỏ rực giống như uống rượu say, mọi người thấy như vậy thì biểu hiện cực kỳ nghiêm túc nhưng trong lòng có chút hả hê, đặc biệt là Cam Vĩ Lâm, tâm tình cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó Hàn Đông quyết định mình và chủ tịch Hầu Tây Bình tự mình nắm công tác ở thôn Mao Kiều, đồng thời nhấn mạnh một lần nữa, lần sau không thể có hiện tượng này, nếu kẻ nào còn dám có hành vi tiêu cực, tuyệt đối không bỏ qua.

Sau khi tan họp thì vẻ mặt Chu Ngọc Vinh cực kỳ âm trầm, hắn hổn hển đi ra khỏi phòng rất mất phong độ. Sau khi quay về phòng làm việc thì hắn cầm lấy ly trà làm vài ngụm, sau đó nhấc điện thoại gọi đi, khi nối thông thì cung kính nói:

- Bí thư Phùng, anh khỏe chứ, tôi là Tiểu Chu, có một việc cần báo cáo với anh.

Ngày hôm sau Hàn Đông cùng Hầu Tây Bình và Đặng Đạt Hòa đi xe xuống thôn Mao Kiều, lại mời đại hội thôn dân, trên hội nghị thì Vương đại nương cầm đầu nhóm người bắt đầu tấn công Vương Lão Thực, dần dần cũng làm cho nhiều thôn dân lên tiếng phản pháo lại Vương Lão Thực. Lúc đầu Vương Lão Thực còn mạnh miệng, nhưng sau khi nhiều thôn dân đứng lên vạch trần những hành vi kiếm tiền của hắn, vì vậy mà cũng không thể nói được lời nào nữa.

Khi mọi người công khai lên án Vương Lão Thực thì Hàn Đông để cho Đặng Đạt Hòa ghi chép lại rõ ràng, những thứ này chính là căn cứ chính xác để xử lý Vương Lão Thực.

Sau khi thôn dân kể ra khá nhiều vấn đề, Hàn Đông bắt đầu lên tiếng và nhận được sự vỗ tay nhiệt liệt của quần chúng. Sau đó Hàn Đông và Hầu Tây Bình chủ trì hội nghị, lại cho thôn đân Mao Kiều tuyển cử, chọn ra thôn trưởng mới, đó chính là người lần trước từng đứng ra tranh cử với Vương Lão Thực, người này có danh tiếng rất tốt trong thôn, ai cũng chịu phục. Tất nhiên bây giờ các thôn dân thôn Mao Kiều đều rất ủng hộ công tác công khai hành chính, Vương đại nương cười ngoác cả miệng:

- Bí thư Tiểu Hàn, anh yên tâm, đám người chúng tôi sẽ giám sát cán bộ thôn, nếu bọn họ không thành thật thì chúng tôi sẽ không đồng ý.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Được, Vương đại nương, sau này các người sẽ là giám sát viên công khai của thôn Mao Kiều, chỉ cần phát hiện có vấn đề thì lập tức báo cáo cho thị trấn.

Giải quyết vấn đề của Vương Lão Thực, lại cho thôn dân bầu lại vị trưởng thôn mà mọi người ưng ý, vì vậy mà các công tác phía sau lại thuận lợi hơn, Hàn Đông tin tưởng công tác công khai hành chính của thôn Mao Kiều sẽ nhanh chóng là tấm gương cho cả thị trấn.

So với đại đa số các thôn dân đều vui vẻ thì Vương Lão Thực thật sự là chán nản nhất, không những mất chức trưởng thôn mà con phải bỏ tiền ra bồi thường. Hắn nhìn đám người Hàn Đông ở trên đài mà trong lòng cực kỳ bức bối, lại nghĩ đến Chu Ngọc Vinh, sao phó bí thư Chu không đến?

Vương Lão Thực rất thất lạc, hắn về nhà lại bị vợ lải nhải một phen, bắt hắn đi tìm Chu Ngọc Vinh lấy tiền về.

Vương Lão Thực quát lên phẫn nộ:

- Bà thì biết cái quái gì? Tiền đưa ra rồi sao có thể lấy về?

- Ông rống lên cái gì vậy? Có bản lĩnh thì đi mà rống lên với tên họ Hàn kia kìa.

Vợ Vương Lão Thực vung tay giương nanh múa vuốt nói:

- Có bản lĩnh thì đi lấy tiền về đi, có bản lĩnh thì đi đưa cháu nội về đi.

Vương Lão Thực bị nói làm cho á khẩu, hắn thẹn quá hóa giận cho vợ một tát. Vì vậy mà vợ hắn gào khóc, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hàng xóm bốn phía biết tin thì cực kỳ ha hê, ai cũng vui cười hớn hở.

Sáng hôm sau Hàn Đông nhận được điện thoại của Kiều San San, nàng nói đã liên lạc với Cao Tiểu Yến, mà Cao Tiểu Yến cũng đã đồng ý hỗ trợ, đến lúc đó sẽ đến huyện Phú Nghĩa phỏng vấn.

- Ha ha, Hàn Đông, người ta mời người cho anh, anh xem nên cảm tạ thế nào?

- Cô muốn thế nào cũng được.

Hàn Đông cười nói, tuy không cần Kiều San San hỗ trợ thì hắn cũng có thể kéo phóng viên của nhật báo kinh tế Trung Quốc đến phỏng vấn, nhưng cũng khó mời phóng viên nhật báo Trung Quốc, mà lòng nhiệt tình của Kiều San San cũng làm hắn có chút cảm động.

- Thế này đi, anh nhớ rõ thiếu nợ tôi một nhân tình, đến lúc đó nhớ trả lại nhé?

Kiều San San nũng nịu cười nói.

- Như vậy thì trên lưng tôi lại có khoản nợ này sao?

Hàn Đông cười khổ nói:

- Chính cô nên nhớ cho kỹ, quên đi cũng đừng trách tôi.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, âm thanh gào thét muốn nứt phổi của một người phụ nữ nào đó.

Hàn Đông nhíu mày, là ai đến ủy ban thị trấn gây sự vậy.

- Bí thư Hàn...

Đặng Đạt Hòa vội chạy vào, khi thấy Hàn Đông đang gọi điện thoại thì dừng lại.

- Chuyện gì vậy?

Hàn Đông kết thúc câu chuyện với Kiều San San, hắn bất mãn hỏi.

- Bí thư Hàn, vợ của Vương Lão Thực chạy đến gây chuyện với bí thư Chu, nói rằng phải lấy lại tám trăm đồng bí thư Chu đã từng cầm.

Hàn Đông khẽ giật mình, Chu Ngọc Vinh rốt cuộc làm ra thứ gì, lại còn nhận hối lộ? Hắn định lên tiếng thì vợ của Vương Lão Thực bù xù tóc tai chạy vào phòng làm việc, phía sau có hai nhân viên công tác của văn phòng thị trấn.

- Họ Hàn, nếu anh bỏ qua, tôi sẽ lên huyện tố cáo, không trả tiền thì tôi sẽ chết cho mà coi, hu hu hu...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi