Edit by Natsuzora
- ----
Nghi thức kéo cờ ngày khai giảng cũng là buổi kéo cờ quan trọng nhất trong năm học này.
Các anh đẹp trai thuộc đội nghi thức kéo cờ vào sân. Sau khi cờ được kéo lên, học sinh tiêu biểu lớp 11 lên sân khấu phát biểu dưới cờ.
Người này tên Duẫn Lễ, là học bá bất bại khối 11, chưa từng rớt xuống hạng nhì trong kì thi nào. Cậu ta da ngăm đen, thật giống một tòa tháp bằng thép, khiến người ta chợt liên tưởng đến một loại sinh vật tên là "gấu".
Duẫn Lễ phát biểu về chủ đề « Đánh bay thói trì hoãn», giải thích phương pháp đối phó với bệnh trì hoãn làm biếng.
Nam sinh gầy gò đã từng tám chuyện về giáo viên chủ nhiệm hôm báo danh, hôm nay lại tiếp tục tám về học bá trường mình: "Học bá bất bại khối 11, nghe xịn ha, hai người lớp 12 mới thảm kìa —— "
Thẩm Hi lười biếng hỏi: "Làm sao thảm?"
"Thật sự rất thảm." Đối phương liên tục lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng đau đớn, "Vốn là một người trong đó cũng đã từng là học bá bất bại trong khối, ai ngờ đâu người còn lại đột nhiên chuyển đến trường chúng ta! Và tất nhiên, một núi không thể chứa hai cọp. Màn sau mới gọi là đặc sắc, hai người nhìn nhau ngứa mắt, mỗi ngày kèn cựa nhau —— "
Thẩm Hi nói: "Bớt bớt vòng vo câu giờ đi."
"Thẩm ca đừng nóng vội." Cậu trai kể tiếp, "Một ngày nọ, thầy toán lớp hai người bỗng dưng lên cơn động kinh, cho một đề từ cuộc thi Olympic Toán thế giới làm bài tập thi đua! Vậy ai giải ra?! Học thần cũ ngồi làm hơn hai giờ mới giải ra một nửa. Sau đó bạn cùng bàn anh ta, cũng nằm trong top 5, lại là hàng xóm của học thần mới, gặp học thần mới trong thang máy, vì muốn khiến "con nhà người ta" trong miệng mẹ mình nhìn mình với cặp mắt khác, liền đem nửa phần học thần cũ làm được giảng cho học thần mới. Học thần mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại ngồi làm suốt hai giờ, giải ra nửa còn lại, vì "báo ân" liền giảng cho nữ sinh kia nghe. Ngày thứ hai, thầy giáo không nhắc đến câu kia nữa, nhưng học thần cũ len lén nhìn được nửa phần sau từ bài tập của bạn cùng bàn, liền hiểu ra. Sau đó, hai học thần này, ôi cha mẹ ơi cho tui cười một lát đã... Từ đó bắt đầu nhìn nữ sinh kia bằng ánh mắt khác lạ... Là kiểu... Chỉ có đối phương mới xứng với sự thông minh của mình, lại còn có thể hoàn mỹ bổ sung, cùng nhau giải quyết vấn đề khó khăn, đề toán Olympic kia chính là duyên phận đã định... Lại còn hẹn nữ sinh đó đi ăn cơm xem phim! Lại còn coi nhau là tình địch! Sau đó có một ngày hai học thần chợt phát hiện ra chân tướng sự việc, ha ha ha ha..."
"..." Thẩm Hi hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, chẳng có sau đó nào nữa."
"Xì, nhạt nhẽo."
"... Cậu hi vọng có thể có cái gì chứ?"
Tám đến chỗ này thì bài nói chuyện « Đánh bay thói trì hoãn » rốt cục cũng xong. Tiếp theo là phần phát biểu của đại biểu giáo viên ưu tú và hiệu trưởng trường trung học R, nội dung chỉ đơn giản là mong các học sinh nỗ lực học tập trong học kì mới, không phụ thanh xuân không phụ tuổi trẻ.
Sau đó, mọi người xếp hàng trở về lớp học.
Ngày đầu tiết không có tiết tự học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm sẽ sắp xếp chỗ ngồi.
"Thiết Đầu" Dư Trung Thiện đem nam sinh xếp thành một nhóm, nữ sinh xếp thành một nhóm, dựa theo chiều cao mà xếp chỗ. Nam sinh sẽ ngồi cạnh nam sinh, nữ sinh ngồi cạnh nữ sinh, trước và sau bàn là khác phái.
Thế nhưng vì lớp 10-6 nam nhiều nữ ít, đến lượt Hạ Cửu Gia thì nữ sinh vừa vặn đã tới cuối hàng, chỉ còn sót lại một người lẻ loi, Dư Trung Thiện liền để nữ sinh này ngồi cùng bàn với Hạ Cửu Gia. Hai người họ vinh hạnh trở thành hai người duy nhất trong lớp có bạn cùng bàn khác phái.
Lớp học tổng cộng có 8 dãy ngang, Hạ Cửu Gia ngồi xuống dãy thứ bảy. Bạn cùng bàn chủ động bắt chuyện với cậu: "Mình tên là Diệp Manh Manh. Cậu tên gì?" Diệp Manh Manh rất trắng, trắng sáng như ánh đèn huỳnh quang, tóc đen bóng, môi rất đỏ, mắt to tròn, vô cùng xinh xắn, chỉ là hai gò má có vài đốm tàn nhang.
Hạ Cửu Gia nhẹ giọng: "Hạ Cửu Gia."
Tính cách cậu khá kiêu ngạo, không hay thân cận với mọi người, nhưng vì trông trắng trẻo, hơn nữa giọng nói lại mang âm điệu ngọt ngào, nên người không quen sẽ không nhìn ra mặt "kiêu ngạo" ấy của cậu.
Đang trò chuyện thì người ngồi bàn sau cậu - hàng cuối cùng cà lơ phất phơ nhấc cặp sách đi lại đây.
Hạ Cửu Gia: "......"
Oan gia ngõ hẹp, các cụ nói cấm có sai. Thẩm Hi vì cao nên ngồi hàng cuối cùng là chuyện rất bình thường, chỉ là không nghĩ lại vừa khéo ngồi sau Hạ Cửu Gia.
Thẩm Hi đá băng ghế mấy cái đến khi nó nghiêng theo góc độ vừa lòng mới đặt mông ngồi lên, giống như tay là thứ vô dụng vậy.
Qua hai giây, Thẩm Hi duỗi ra chân dài, khẽ đá vào dưới đấy băng ghế người ngồi bàn trước "đùng đùng", tiến sát lại gần: "Thịt Nấu Đông? Ngạc nhiên không?"
Hạ Cửu Gia quay đầu lại, giọng vẫn mềm mại mà bực dọc nói: "Bình thường."
Dứt lời đem ghế tựa kéo về trước, cách Thẩm Hi xa một chút.
......
Chuông trường reo hai lần, cuộc sống học tập cấp ba chính thức bắt đầu.
Mới ngày đầu tiền Hạ Cửu Gia đã phát hiện... lớp 10-6 này, tất cả giáo viên đều không bình thường.
Tiết 1 là tiết ngữ văn do "Thiết Đầu" Dư Trung Thiện dạy.
"Thiết Đầu" Dư Trung Thiện, tại lĩnh vực không bình thường càng hiện ra sự bất thường.
Thầy Dư bước đi lả lướt, lơi lả ngả nghiêng, chợt tiến chợt lùi, chợt xa chợt gần, trái phải chẳng rõ, khác nào cao nhân. Mà đáng hận nhất chính là, chỉ cần thầy ra câu hỏi thì sẽ tiện tay vỗ cái bộp vào một bàn gần đó bảo: "Em đứng lên trả lời câu này."
Vì vậy, bạn học cả lớp ai nấy đều lo lắng mà nhìn chằm chằm vào bước đi của "Thiết Đầu", hi vọng người ấy tuyệt đối không nên "vèo" một phát bay lại đây, không là bị dọa đến ngất.
Tiết đầu tiên nên "Thiết Đầu" Dư Trung Thiện cũng chưa vội giảng bài mới, mà dùng những tri thức văn học tinh hoa giảng giải đạo lý cho các bạn trẻ đang ngồi dưới.
"Thiên chuy vạn tạc xuất thâm sơn ——" "Thiết Đầu" Dư Trung Thiện vừa đọc vừa đi tới đúng chỗ Hạ Cửu Gia ngồi, vung tay vỗ một cái "bộp": "Em, đứng lên trả lời, câu thơ tiếp theo là gì?" Nói xong liền lùi bước trở lại.
"..." Hạ Cửu Gia nhận ra trí nhớ của mình hình như rơi mất. Bài thơ « Thạch hôi ngâm » này cậu đã từng học thuộc lòng rồi, hơn nữa còn đọc nhuần nhuyễn luôn. Đây là bài thơ của danh thần đời Minh Vu Khiêm, mượn sự vật nói lên tâm tư ý chí, nhắn nhủ người đời đừng sợ đau khổ trắc trở. Nhưng mà lúc này câu từ quẩn quanh nơi đầu lưỡi cậu, mãi không mở được miệng.
Thẩm Hi nhìn qua, Thịt Nấu Đông không biết ư, ngay lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: "Vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn."
"..." Nghe có vẻ đúng đúng, cũng có chút ấn tượng, Hạ Cửu Gia liền nói, "Dạ là, Vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn."
"Sai, ngồi xuống." "Thiết Đầu" Dư Trung Thiện cất tiếng, "Phải là, Liệt hoả phần thiêu nhược đẳng nhàn. Thuận tiện, câu trước của "Vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn" là "Hồng quân bất phạ viễn chinh nan", xuất phát từ bài « Trường chinh »."
Cả lớp cười rần rần: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!!"
"A ——" Thẩm Hi đá đá ghế Hạ Cửu Gia, "Xin lỗi, tớ nhớ nhầm." Cậu thật sự không cố ý. Thế nhưng, cả hai câu đều có "thiên", "vạn, "đẳng nhàn", rất dễ bị nhầm mà.
Hạ Cửu Gia không lên tiếng.
Hận chết Thẩm Hi.
Đối với Hạ Cửu Gia, trời đất bao la, đứng hạng nhất là lớn nhất. Đã quen đóng vai trâu bò, đã quen được người ngưỡng mộ. Vốn Thẩm Hi cười nhạo cậu còn chưa tính, hiện tại, ngay cả Diệp Manh Manh cùng bàn cũng cười nhạo cậu, bàn trước cười, bàn sau cười, bên phải cười, cả lớp cười nhạo cậu.
Hận không thể đánh bay Thẩm Hi như đánh bay thói trì hoãn.
Thật ra nếu là Thẩm Hi nhớ nhầm thì cũng không có gì đáng bực, mấu chốt là Hạ Cửu Gia cảm thấy, căn cứ vào biểu hiện trước sau của Thẩm Hi, chắc hẳn là cố ý đùa cợt cậu.
Lúc hết tiết Thẩm Hi liền đụng đụng Hạ Cửu Gia: "Năn nỉ mà, đừng giận, thật sự nhớ nhầm."
(*nguyên văn là chữ Ball Ball You, viết ra tiếng trung là 球球你, đọc gần âm với 求求你 --> tôi cầu xin, năn nỉ)
Hạ Cửu Gia suy nghĩ một chút, không phản ứng.
Thẩm Hi trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy ra cửa, mãi đến tận chuông reng lần thứ hai mới kịp bước vào lớp, tay cầm hai bao đồ ăn vặt, một chai nước uống ném lên bàn Hạ Cửu Gia: "Cho nè."
"... Hả?"
Thẩm Hi nói: "Vừa nãy lên mạng tra được ——" trên lý thuyết, lên lớp không được mang theo điện thoại, nhưng ai cũng biết chỉ cần không bị phát hiện là có thể dùng.
Hạ Cửu Gia hỏi: "Tra cái gì?"
"Nên xin lỗi thế nào để người ta nguôi giận." Thẩm Hi lại nói, "Trên mạng bảo, chỉ ba từ: Mua mua mua."
Hạ Cửu Gia đem đồ đặt lên bàn sau: "Mua mua mua, đây là dỗ con gái mà?"
"Đúng vậy." Thẩm Hi phóng khoáng thừa nhận, "Trên mạng chỉ dạy cách con trai dỗ con gái, còn có con gái dỗ con trai, không có chỉ con trai làm sao dỗ con trai."
"Vậy tại sao cậu xem tôi như con gái? Sao cậu không đặt cậu vào vai con gái ấy?" Dùng phương pháp con trai dỗ con gái, nghe thật muốn tức điên —— tại sao không là ngược lại? Con gái là sinh vật rất đáng yêu, nhưng thực sự không ai muốn bị người ta đặt vào đoàn thể không thuộc về mình.
"... Hả? Xem tôi như là nữ á?" Thẩm Hi sững sờ, hai giây sau mới từ từ đáp, "Cũng được."
Nói xong, Thẩm Hi duỗi ngón tay thon dài, mở hai nút áo sơmi đầu tiên, thấp thoáng để lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ. Xương quai xanh hõm sâu, quả thực có thể đặt vừa mấy đồng tiền xu ở đấy.
Hạ Cửu Gia bị dọa hết hồn: "Cậu làm gì vậy???"
Thẩm Hi một tay chống cằm, một tay kéo rộng cổ áo ra chút: "Trên mạng bảo, nam sinh dỗ nữ sinh: Mua mua mua. Nữ sinh dỗ nam sinh: Cởi cởi cởi. Bảo đảm có tác dụng."
Hạ Cửu Gia cạn lời.
Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy a!!!
Bên kia, Thẩm Hi còn nói: "Cậu muốn sao á?"
"Thôi, vào tiết kìa, giáo viên đến rồi."
Tiết này là tiết toán học. Giáo viên là một phụ nữ trung niên, tính cách vô cùng mạnh mẽ, luôn mang theo một cái thước eke lớn, rất thích dùng góc thước eke sừng chọt nhũng học sinh không nghe lời. Đối với những sai phạm nhẹ như chụm đầu trò chuyện thậm thà thậm thụt, cổ sẽ dùng góc 90 độ của eke để chọt; với sai phạm hơi hơi nghiêm trọng như ngủ gục trong giờ, cổ sẽ dùng góc 60 độ; còn đối với sai phạm cực kì nghiêm trọng như trốn tiết, góc nhọn 30 độ đang chờ bạn. Đầu tháng chín, tất cả học sinh đều mặc quần áo mỏng, ai bị chọt qua đều nhe răng kêu gào. Nhưng mà nghe đồn cô giáo eke còn có một cái compa cực đại, đây mới chính là thần khí cuối cùng của cô.
Tiết 3 là tiết vật lý, một chị gái lạnh lùng, tương đối bình thường.
Tiết 4 là tiết hóa. Giáo viên là một thầy giáo cơ bắp cuồn cuộn, biệt hiệu "Tán đả vương" (King of Sanda), năm ngoái đoạt được chức quán quân cuộc thi tán đả nghiệp dư toàn tỉnh, nghỉ đông và nghỉ hè cũng sẽ đi đến Thiếu Lâm học võ.
(*Tán đả / sanshou: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa)
Vì là buổi học đầu tiên nên để khơi lên sự hứng thú của các học sinh, thầy Hóa định làm vài thí nghiệm. Chỉ thấy "Tán đả vương" lấy ra một dải magie, dùng giấy nhám lau sạch lớp oxit, lại dùng kềm kim loại kẹp dải magie đó, một tay dùng sách hóa học che nửa dưới mặt, một cái tay khác duỗi thật dài đi đốt magie. Thầy Hóa nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn, mắt nheo lại, chầm chậm đưa dải magie qua, cho đến khi magie tiếp xúc với ngọn đèn cồn, "Tán đả vương" phát ra một tiếng rít "A", lập tức ném dải magie vào khay, bản thân thì nhảy vọt ra xa 3 mét.
Các bạn học phía dưới: "......"
Magie yên tĩnh nằm trong khay, chẳng có gì phát sinh cả. Sự thất vọng lộ rõ trên mặt "Tán đả vương", lá gan tăng lên mấy phần, tiến hành lần thí nghiệm thứ hai, cuối cùng vẫn hét lên một tiếng và vọt ra xa ba mét. Lần này, magie vẫn an tĩnh nằm trong khay chẳng phát sinh gì cả. Tới đây, "Tán đả vương" thở nhẹ một hơi, thu dọn dải magie, nói: "Xem ra trường học mua phải magie giả kém chất lượng rồi, thí nghiệm này đành không thể làm được."
(*Magie khi cháy sẽ giải phóng ra một lượng nhiệt lớn cùng với khói trắng và ánh sáng trắng rất đẹp)
Hai tiết đầu buổi chiều là hai tiết Tiếng Anh liền kề. Giáo viên tiếng Anh dường như luôn có một loại ảo giác là khi cô đang giảng bài, chỉ cần ai ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, liền nghĩa là người kia muốn trả lời câu cô đang hỏi. Mà cô thì vô cùng quan tâm săn sóc người khác, nhất định sẽ giúp đối phương đạt thành tâm nguyện. Vì vậy, mấy phút sau, không một ai dám ngẩng đầu nhìn cô giáo nữa, tất cả đều vô cùng chăm chú thâm tình nhìn sách giáo khoa, không khí lớp học ngột ngạt hết sức.
Địa lý, lịch sử khá bình thường, môn địa do chủ nhiệm 10-7 "Hoa Khung Xương" dạy, môn sử do chủ nhiệm 10-8 "Hoa Mặt Quỷ" dạy —— Chính là người thứ hai và thứ ba trong trường R được Thẩm Hi đặt biệt hiệu.
......
Nói gì thì nói, trường trung học R vẫn là trường trọng điểm của thành phố, lớp 10-6 lại là lớp trọng điểm trong trường, giáo viên chọn khá ổn, Hạ Cửu Gia cảm thấy mỗi thầy cô đều giảng bài hết sức rõ ràng dễ hiểu.
Hạ Cửu Gia lúc thường đều chỉ yên lặng học tập. Cậu trên lớp luôn chuyên tâm nghe giảng, với những điều đã biết cũng sẽ lắng nghe, vì có lẽ thầy cô sẽ có phương pháp khác hoặc sẽ mở rộng ra những kiến thức khác. Thẩm Hi từ đằng sau nhìn thấy Hạ Cửu Gia vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bục giảng, trong lòng chậc chậc lấy làm lạ, chẳng biết có gì có thể nghe, cậu ngồi ở sau đã sớm chơi vui đến ngất trời.
Bạn cùng bàn với Hạ Cửu Gia, Diệp Manh Manh, cũng rất thích học tập, hơn nữa mức độ còn nặng hơn —— tan học cũng xem sách, nghỉ trưa cũng xem, nghỉ ngơi buổi tối cũng đọc, vừa ăn cơm vừa xem. Thẩm Hi cũng đặt cho cô một biệt hiệu, gọi là "Cuồng học tập" (*nguyên văn là từ "Mãnh", đồng âm với từ Manh trong tên bạn ý). Mỗi lần Thẩm Hi gọi: "Này, Cuồng học tập, có việc này...", khóe mắt Diệp Manh Manh sẽ giật giật một cái.
......
Điều khiến lớp 10-6 nhận rõ sự khác biệt cực lớn giữa cấp 2 với cấp ba chính là lần đầu kiểm tra lý hóa.
Khi giáo viên giảng về "cơ học", dường như tất cả mọi thứ đều dễ hiểu, thế nào là thời gian, chuyển vị, tốc độ, chuyển động tuyến tính, chuyển động đồng đều, chuyển động rơi tự do... Nhưng các bạn học sinh lại không biết dùng những thứ đó để giải bài như thế nào.
Lúc nhìn từng câu hỏi từng đề bài trong bài kiểm tra, tất cả đều bối rối, hoàn toàn không biết làm sao đem những lý luận kia ứng dụng vào thực tiễn.
Trong đám người đang đờ ra đó, khác biệt thấy rõ chính là Thẩm Hi.
Mới vừa qua hai mươi phút, cậu liền bắt đầu chơi đùa một cái lọ. Lọ thuộc về một bạn học nữ, dùng để đoán mệnh, chủ yếu tính vận mệnh yêu đương, nhấn nút một cái thì sẽ có câu trả lời rớt ra. Thẩm Hi thấy buồn chán nên mượn tới nghiên cứu.
Giáo viên Lý nhìn cậu chơi đến cao hứng, thong thả bước từ trên bục giảng đến, sắc mặt khó coi hỏi Thẩm Hi: "Em đã làm bài xong chưa?"
"Dạ" Thẩm Hi thản nhiên đáp, "Làm xong rồi."
Chị gái lạnh lùng hỏi: "Được không?"
"... Dạ?"
Đối phương nói: "Tôi bảo mọi người tự chọn sách tham khảo cho mình, mỗi ngày làm bài tập, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên kiểm tra. Mọi người ai cũng chọn những sách tham khảo kinh điển ví như « Năm năm thi đại học ba năm thi cao đẳng » hoặc cuốn « Giải thích chi tiết tài liệu giảng dạy» của Vương Hậu Hùng, chỉ một mình em giao lên cuốn « Mỗi ngày một câu hỏi ». Lại còn là dạng trắc nghiệm... Như vậy có thể học được sao?"
Thẩm Hi đáp: "Được ạ."
"Em không kiểm tra lại sao? Bây giờ đã ngồi chơi rồi?"
"Không có gì cần kiểm tra cả."
Chị gái cool ngầu cười lạnh, rút bài kiểm tra ra, bắt đầu xem đáp án Thẩm Hi viết. Càng xem cô càng giật mình, cho đến cuối bài vẫn không phát hiện ra sai lầm nào. Cô đặt bài thi lại lên bàn: "Toàn bộ làm đúng... Em cứ chơi đi." Nói xong, quay người đi mất.
Hạ Cửu Gia ngồi trước Thẩm Hi nên tất nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại này, hơi kinh ngạc —— cậu vốn tưởng rằng Thẩm Hi là một học sinh lưu manh chân chính.
Vì vậy Thẩm Hi liền tiếp tục chơi đùa. Cậu thấy trên thân lọ có một câu hỏi là "Khi nào sẽ có mối tình đầu", bèn đưa tay ấn xuống một cái, những đáp án phía dưới câu hỏi lần lượt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh, viết "Trong vòng một năm rưỡi."
Thẩm Hi liền nhấn xuống nút cho câu hỏi thứ hai "Đối tượng của tôi cách tôi bao xa", đáp án nhanh chóng xoay vòng, sau đó xuất hiện một con số: "Trong khoảng nửa mét".
"Vãi..." Thẩm Hi mắng một câu.
Trong khoảng nửa mét, hoặc là bạn cùng bàn, hoặc là người bàn sau, hoặc là Thịt Nấu Đông, tất cả đều là nam, không có người thứ tư, ngay cả Diệp Manh Manh ngồi xéo phía trước cũng không nằm trong vòng nửa mét.
Vớ va vớ vẩn.
Chẳng đúng gì cả.